Tông Chủ Ác Ma Của Ta

Chương 108: Thiên Kiếp của Dị Thần




Tạ Kiều Lam sau khi giao chiến với Mộ Tuyết,Đông Kỳ Vân và Khiêm Tử Lăng ở bờ sông gần Yên Hà thì cũng đã bị thương và hao tổn linh lực,Hắn trở về hang động trong nhánh nhỏ của Động Tu Linh tịnh dưỡng.

Hang sâu tịch mịch ,ngoài những tiếng lạo xạo của hàng trăm con gián bò lổm ngổm

khắp vách đá ra thì chỉ còn tiếng linh tức dao động xung quanh Tạ Kiều Lam,đang lúc điều thương thì Hắn cảm nhận ra được một ma tức khác xuất hiện,quá bất ngờ lại quá gần,Hắn nhất thời không thể ứng phó, không rút lại được luồng chân khí đang luân chuyển trong người mà phòng vệ,chỉ có thể ngồi yên .

-"Khốn kiếp... không thể dừng chân khí lại được..."

Thế nhưng kẻ bí ẩn này chỉ phóng một tia linh lực điểm vài huyệt đạo trên người của Tạ Kiều Lam đẩy nhanh quá trình hồi phục cho Hắn,kẻ này chính là Lãnh Mộ Tuyết ,vì luôn đứng bên ngoài âm thầm quan sát mọi diễn biến của thời không này cho nên Lãnh Mộ Tuyết biết rõ chuyện Tạ Kiều Lam trốn trong Động Tu Linh tu luyện Nhục Thể Hình Nhân Chú, Hắn đã tìm đến yểm một đạo bùa vào người của Tạ Kiều Lam.

Nhờ sự giúp đỡ này Tạ Kiều Lam nhanh chóng lấy lại linh lực,liền mở mắt ra,việc đầu tiên Hắn làm không phải là nói lời cảm tạ mà là phóng ngay ra một chưởng chí mạng đánh vào kẻ bí ẩn kia.

-Chết đi!

Chưởng lực đi xuyên qua tên bí ẩn đánh thẳng vào vách đá,khiến cho hang động rung chuyển,tên bí ẩn lại không hề hấn gì mà tiếp cận ngay sau lưng của Tạ Kiều Lam,vỗ cho Hắn một chưởng vào lưng riệu rã xương cốt,tên này cất giọng ồn ồn nói

-Ngu xuẩn!

Tạ Kiều Lam cứ thế mà ngã sóng soài nằm bất động trên đất,chỉ còn đôi mắt nheo nheo tỏ ra khó chịu tột cùng,miệng Hắn ú ớ ,căm phẫn muốn hét lên nhưng không thể thành lời cứ phát ra những từ ư ư đứt quãng.Tên bí ẩn đi tới đi lui quan sát Tạ Kiều Lam nói

-Ngươi yếu như vậy làm sao có thể đấu lại Lãnh Mộ Tuyết...chi bằng cúi đầu gọi ta một tiếng Chủ Nhân ta sẽ dạy cho ngươi cách điều khiển Mộc Thủ Tinh,chú thuật tầng cao của Nhục Thể Hình Nhân Chú.

Nói xong Hắn búng tay một tiếng tách,tức thì giải huyệt cho Tạ Kiều Lam,nối gân liền cốt,Tạ Kiều Lam bật dậy,cử động cổ tay vận khí,linh lực tụ hội ,Hắn lại định đánh lén một lần nữa,nhưng tay chưa kịp giơ cao đã bị một luồng chân khí nghịch chuyển trong huyết quản làm cho Hắn đau đớn tột cùng, khụy gối ôm ngực,cứ từng cử động nhỏ lại ối ra một ngụm máu.

-Aaa...

Tên bí ẩn chấp tay sau lưng chậm rãi nói

-Cơ thể của ngươi hiện tại chẳng qua chỉ là một mớ hỗn độn tạp nham của các phần thi thể quỷ quái ,còn không sánh bằng Cỗ Thi mà dám đánh lén ta sao?Tạ Kiều Lam!

Tạ Kiều Lam uất nghẹn nói

-Ngươi...là ai...sao lại biết tên ta...sao lại biết rõ ta tu luyện ở đây...cả Bách Kiếm Sơn Trang chẳng ai nghĩ ra...Tạ Kiều Lam ta ở đây âm thầm luyện chú...ngươi là ai,ngươi muốn gì?

Tên bí ẩn phá lên cười một tràn rồi nói

-Ha ha ha...ngươi đúng là một tên ngốc...Lãnh Mộ Tuyết đã sớm nghĩ ra là ngươi đang ẩn náu nơi đây rồi...chẳng bao lâu nữa Hắn sẽ tìm đến đây thôi...muốn sống sót để trả thù thì nên biết nghe lời...

Tạ Kiều Lam suy nghĩ

-"Linh lực của tên này quá cao siêu...tiếp cận ta mà không để lại một tiếng động...chú thuật xuất thần nhập hóa...chắc chắn không phải là Tu Nhân Trung Nguyên...Ma Tộc có người lợi hại đến như vậy sao?"

-Hừm... những điều ngươi không biết còn nhiều lắm...muốn học tầng cao nhất của Nhục Thể Hình Nhân Chú thì đến Hoang Sơn Tô Hà gặp ta...

Nói xong tên bí ẩn liền dịch chuyển biến mất trước sự ngỡ ngàng của Tạ Kiều Lam,Hắn đứng một lúc suy ngẫm lại mọi chuyện ,cuối cùng quyết định đến Tô Hà cúi đầu nhận Chủ Nhân.

Tên bí ẩn đã dạy cho Tạ Kiều Lam trồng lên một cây Mộc Thủ Tinh ở cánh rừng Tô Hà,đương nhiên uy lực không cao,nhưng có thể tạo ra những con rối hoàn hảo như Khiêm Lăng Thành,và các vị Tông Chủ,Chưởng Môn,việc Tạ Kiều Lam bị Lãnh Mộ Tuyết Mũi Trâu sát hại ở suối nước nóng không nằm trong kế hoạch của Lãnh Mộ Tuyết Dị Thần nên đã hút quỷ hồn của Tạ Kiều Lam trở về,định rằng lấy Ma Đan của Ma Tôn ở thời không này tạo ra Cốt Quỷ cho Hắn ,nhưng thứ mà Hoa Dạ Nguyệt Chuyển Mệnh Đan kia bảo vệ không phải Ma Đan nên chú thuật ở Hang La Hét bị thất bại vì thế đã yểm quỷ hồn của Tạ Kiều Lam nhập xác Hàn Bất Tiếu tái sinh,sai khiến Hắn quấy động Trung Nguyên thành một mớ hỗn độn,trong khi Lãnh Mộ Tuyết Mũi Trâu tìm giết những kẻ làm hại Khiêm Tử Lăng để tránh Diệt Thế thì Lãnh Mộ Tuyết Dị Thần cũng tìm những kẻ đến từ thời không trước tiêu diệt để tránh bị cản chân ,nhưng thế sự xoay vần không thể kiểm soát theo ý muốn ,dẫn đến ép Lãnh Mộ Tuyết Mũi Trâu phải đưa Khiêm Tử Lăng đến Tây Quỷ Thành,còn bị lộ thân phận.

Điều chấp niệm của Lãnh Mộ Tuyết Dị Thần chính là những tháng ngày vui vẻ ở Bách Kiếm Sơn Trang và tình cảm chân thành với Phùng Tú Cẩm nhưng tất cả đã bị tan biến,càng tiếc nuối bi lụy càng lún sâu trong thù hận oán khí không lối thoát,từ việc muốn hồi sinh Phùng Tú Cẩm đưa nàng đến thế ngoại đào viên tận hưởng những ngày tháng yên bình trở thành oán niệm gây nhiều nghiệp chướng .

...Tây Quỷ Sơn hiện tại...

Đông Kỳ Vân đang tịnh tâm ngồi trên một tảng đá hồi phục linh lực thì cảm giác có thứ gì đó đang đào bới dưới đất,Hắn mở mắt ra nhìn thì hoảng kinh cực độ,nhảy dựng lên mở ra kết giới bao bọc cho bản thân và cả Mộ Tuyết,Khiêm Tử Lăng.

-Oái!cái thứ này phá vỡ kết giới của Thái sư Thúc rồi a...

Bởi vì Kim Sơn Vũ Thần đã cạn kiệt linh lực cho nên Thần Đan Bất Diệt không còn khả năng chống chọi lại với sự xâm chiếm của rễ cây Hắc Mộc Tinh, bọn chúng chẳng những phá vỡ kết giới của Bảo Liên mà càng trở nên mạnh hơn khi khu vực một nửa Tây Quỷ Sơn chứa nhiều âm khí giúp cho chúng như cá gặp nước,vẫy vùng phát triển,trong thời gian ngắn đã kéo cả một góc Tây Quỷ Sơn xuống vực sâu vạn trượng.Đông Kỳ Vân cố gắng độ linh lực giữ vững vòng kết giới hình cầu bay lơ lửng giữa không trung ,trong khi mọi cảnh vật xung quanh đã rơi rụng vào vực sâu.Phía trên bầu trời của Tây Quỷ Sơn vẫn là một màu xanh trong cao vời vợi nhưng bên dưới thì mặt đất đã không còn,thay vào đó là một mảng tối vô định sâu hun hút,đúng là khung cảnh khủng bố tinh thần của Đông Kỳ Vân,Hắn gồng cứng cả cơ mặt,mồ hôi lã chã rơi xuống mắt cay cay,cắn chặt răng níu giữ kết giới để không bị hút xuống vực sâu

-Yaaa...Diễn Tình,Thái sư Thúc ta ta ta chịu hết nổi rồi a...các người đâu rồi hả...aaa...

Rễ cây Hắc Mộc Tinh bao vây kết giới hình cầu của Đông Kỳ Vân,bọn chúng chọc phá toả ma khí xâm nhập vào để kéo cả ba người bên trong xuống dưới.

-Soạt!

Chân của Mộ Tuyết đã bị rễ cây quấn chặt kéo đi ,Đông Kỳ Vân dùng một tay bắn tia linh lực chặt đứt nó,rễ cây kia vừa bị đứt đã lại mọc ra thành ba,bốn sợi nhỏ khác ,phóng nhanh như phủ lưới ,trùm luôn cả thân hình của Mộ Tuyết mà kéo đi,trước sự kinh ngạc của Đông Kỳ Vân

-Á...Lãnh sư huynh...

-Chíu!

-Bùm!

Hai tinh linh Đan Đan và Châu Đồng kịp thời xuất hiện, người tung chưởng đánh phá rễ cây, người đỡ lấy Mộ Tuyết bay lên,Bạch Diễn Tình và Bảo Liên cũng vừa đến nơi,đưa Đông Kỳ Vân và Khiêm Tử Lăng sang khu vực nửa ngọn núi Tây Quỷ Sơn còn lại,nơi này vì có linh lực thanh tẩy của Thập Nhị Tiên Trưởng khi xưa bao phủ cho nên rễ Hắc Mộc Tinh cũng không thể bén mảng đến,chúng chỉ ngo ngoe chờ đợi bên ngoài khu vực này.

Bạch Diễn Tình đỡ cho Khiêm Tử Lăng nằm xuống đất , vội thi triển linh lực đưa viên Linh Đan mà Dung Thượng tặng cho yểm vào người của Khiêm Tử Lăng,linh đan tiếp nhận thân thể đã ngay lập tức phát huy nửa phần người của Khiêm Tử Lăng,làm cho dấu ma ấn ẩn vào trong,dung mạo quỷ vương cũng thay đổi thành một người bình thường.

Đông Kỳ Vân nhìn mà trố cả mắt

-Khiêm , Khiêm sư huynh trở lại hình người rồi...dòng máu Ma Tộc đã bị khống chế rồi a...

Bên này Bảo Liên cũng điểm vài huyệt vị trên người của Mộ Tuyết.

-Tiểu tử chưa chết thì mau mở mắt ra...

Nhưng sau một hồi đả thông kinh mạch Mộ Tuyết vẫn không có phản ứng gì khiến cho Bảo Liên phát hoảng.

-Á...Bạch Diễn Tình ngươi mau sang đây mà xem Hắn với...Hắn mà chết thì Nhân Giới tiêu đời...

Bạch Diễn Tình thu lại linh lực,quay sang nhìn Mộ Tuyết.

-Thần Đan Bất Diệt bị phong bế rồi...Kim Sơn Vũ Thần không còn truyền linh lực cho Lãnh Mộ Tuyết nữa...Hắn không có Linh Đan trong người khó mà tiếp nhận điều trị...

Đông Kỳ Vân nhăn nhó mặt mài mói

-Hả, không phải chứ?Biết thế sao hai người không xin nhiều Tiên Đan về chứ?

Bảo Liên phát cáu nói

-Ngươi tưởng Tiên Đan là kẹo hồ lô bán ngoài thị phố sao hả, xin là Tiên Trưởng cho ngay à...

-Uỳnh!

-Á!

Bổng dưng một tiếng nổ vang trời phát ra làm cả nhóm hoảng hốt giật nảy mình,nhìn sang phía Sa Mạc Huyền Ảo,thì thấy những luồng linh lực bắn lên chớp nhoáng,Bảo Liên mở nguyệt quang kính để xem xét thì ngạc nhiên khi thấy hàng trăm quỷ tướng bay xung quanh cây Hắc Đại Thụ đang điên cuồng đánh phá.Bạch Diễn Tình nói

-Là các quỷ vương của dòng tộc Khiêm Lăng...Tây Quỷ Thành khai chiến rồi!

Đông Kỳ Vân nghiêm trọng nói

-Lẽ nào Lãnh Mộ Tuyết hắc y muốn nuốt trọn Ma Vực...sau Trung Ma Vực sẽ là Quỷ Thành và Trung Nguyên?Á...đánh đến Bách Kiếm Môn là không còn nhà để về nữa a...

Bạch Diễn Tình cười khẩy nói

-Xà Tinh ngươi lo xa quá rồi đấy ...Trung Nguyên còn có nhiều nhân sĩ ẩn thân đắc đạo lắm,họ không đứng yên nhìn Hắc Đại Thụ tác quái đâu...khả năng của Lãnh Mộ Tuyết hắc y cũng không thể sánh bằng Ma Tôn...

Bảo Liên nói

-Cứ đà phát triển của rễ cây Hắc Mộc Tinh như thế ta nghĩ dù không thể diệt thế nhưng thường dân và yêu ma quỷ quái cũng chẳng có nơi để cư ngụ à...chi bằng lợi dụng thời cơ bọn họ đang đánh nhau,chúng ta trở về Trung Nguyên tìm cách giữ đất .

Đông Kỳ Vân mừng rỡ tán thành

-Đúng ,đúng...Thái sư Thúc thật là cao kiến...một nửa Tây Quỷ Sơn này cũng chưa chắc trụ lại nổi...chúng ta nhanh về Trung Nguyên thì hơn...

Bạch Diễn Tình nhìn Khiêm Tử Lăng một lúc thì nói.

-Ta không chắc chắn sẽ giữ được Lan Nguyệt Điện thoát khỏi sự tấn công của Lãnh Mộ Tuyết hắc y,Thiếu Chủ để cho Người được an toàn tịnh dưỡng, chúng ta về Trung Nguyên thôi...

Các Hoàng Tử,Công chúa dòng tộc Khiêm Lăng đều là quỷ vương cấp Tuyệt Đại,sinh sống trong các Cung Điện ở Tây Quỷ Thành,nhìn thấy sự bất thường của Sa Mạc Huyền Ảo vội kéo nhau đến xem xét, không ngờ lại thấy được một cảnh tượng hãi hùng như vậy,nên bọn họ liên kết nhau đánh hạ Hắc Đại Thụ để giữ lại đất của Tây Ma Vực.Tuy các quỷ vương của dòng dõi Hoàng Gia Ma Tộc có tu vi hơn hẳn các loài quỷ quái khác,mười năm tu luyện của người Hoàng Tộc bằng ba trăm năm tu luyện của quỷ quái thông thường nhưng lại không bằng một năm tu luyện của Lãnh Mộ Tuyết hắc y ở Thần Quốc vì thế dù có hơn Sáu Quỷ Vương Hoàng Gia cùng hàng trăm quỷ tướng hợp sức đánh phá,vòng ma tức của Hắc Đại Thụ vẫn không lay chuyển,ngược lại còn bị rễ của cây giết hại thu ma đan hút ma lực,đẩy nhanh quá trình hồi phục cho Lãnh Mộ Tuyết hắc y.

Tinh linh Đan Đan và Châu Đồng dìu Khiêm Tử Lăng,Đông Kỳ Vân cõng Mộ Tuyết ,Bảo Liên bay theo phía sau hỗ trợ còn Bạch Diễn Tình đi trước mở đường,cả nhóm rời khỏi Tây Quỷ Sơn,nhân lúc hỗn loạn đã vượt qua khỏi khu vực Sa Mạc Huyền Ảo đang bị nuốt chửng.

Thế nhưng Lãnh Mộ Tuyết hắc y đã cảm nhận được sự có mặt của Mộ Tuyết Mũi Trâu dù đang chiến đấu kịch liệt với bọn người Hoàng Tộc Khiêm Lăng cũng điều khiển một số Mộc Thủ Tinh biến hình quỷ tướng chặn đầu cản chân.Bạch Diễn Tình phóng chín chiếc đuôi quất đánh liên tục với bọn quỷ tướng kia để mở đường cho những người còn lại bay đi.

-Ta cản chân bọn chúng các ngươi mau chạy đi...

Đông Kỳ Vân ngự kiếm cõng Mộ Tuyết trên vai ,ngoái đầu nhìn Bạch Diễn Tình chằn chừ

-Ngươi cẩn thận đó...nếu đánh không lại thì nói với ta...ta ...

Bạch Diễn Tình nghe xong phát cáu hét lên

-Grừ...Cút cho mau ...

-Uý... Cút ngay ,cút ngay...

Đông Kỳ Vân hoảng vía phóng đi một nước,bên này Bảo Liên tung chưởng đánh hạ mấy rễ cây túa ra như mạng lưới,đang phủ kín tứ phía để mở đường cho Đan Đan và Châu Đồng đưa Khiêm Tử Lăng đi.

-Hai ngươi mau đưa Hắn ra khỏi đây...

-Đạo Nhân ngươi bảo trọng...

-Á...đi nhanh Đan Đan tỷ...

Lãnh Mộ Tuyết hắc y tiêu diệt xong bọn người của Hoàng Tộc Khiêm Lăng liền tập trung đối phó với Bạch Diễn Tình và Bảo Liên ,Mộc Thủ Tinh biến hình ngày càng nhiều hơn,rễ cây cũng xiết chặt vòng vây ,chặng hết đường lối rời đi .Bạch Diễn Tình chưởng một luồng linh lực thanh tẩy bắn vào Hắc Đại Thụ,Lãnh Mộ Tuyết hắc y ngồi bên trong vội tung chưởng đỡ lại.

-Uỳnh!

Khoảnh khắc này khiến rễ cây dao động không thể xác định được mục tiêu,nên đã điên cuồng quần quật khắp nơi,vô tình quất phải Châu Đồng khiến cho Y buông tay làm Khiêm Tử Lăng rơi xuống vực sâu

-Á...Đan Đan tỷ,Hắn rơi xuống rồi...

-Châu Đồng cẩn thận...

Đan Đan cố gắng bay theo kéo lại nhưng đám rễ cây đã bọc kín Khiêm Tử Lăng kéo xuống,cộng thêm bọn Mộc Thủ Tinh tấn công,Đan Đan và Châu Đồng chỉ còn cách tháo chạy.Bạch Diễn Tình vừa thu tay đã nghe tiếng Châu Đồng la hét,ngó sang thì không còn kịp để cứu Khiêm Tử Lăng,Y định bay theo xuống vực đã bị Bảo Liên cản lại.

-Thiếu Chủ,Thiếu Chủ...

-Chạy mau...nhân lúc này Lãnh Mộ Tuyết hắn chưa đánh đến ,chạy mau...

Bảo Liên kéo Bạch Diễn Tình dịch chuyển chạy khỏi vòng vây,Lãnh Mộ Tuyết thu tay vận công chưa kịp phản đòn thì bọn người của Bạch Diễn Tình đã chạy thoát,Hắn hạ đầu mài nheo mắt.

-Hừ...xem như bọn ngươi nhanh chân...dường như Kim Sơn Vũ Thần đã bị phong bế rồi...thế thì...Lãnh Mộ Tuyết cũng phải đến lúc chúng ta kết thúc mối quan hệ dây dưa ở thời không này rồi...

Giữa vực sâu tăm tối đám rễ cây đưa Khiêm Tử Lăng đang bất tỉnh lên trước mắt Lãnh Mộ Tuyết,Hắn nhếch mép cười khẩy một cái nói

-Đồ hỗn chướng...

Lãnh Mộ Tuyết định rằng một chưởng đánh nát Khiêm Tử Lăng,nhưng tay vừa đưa lên thì hình ảnh của Khiêm Tử Lăng năm xưa ở thôn Y Hạ lại hiện ra.

-Tiểu Tuyết!

-Hước!

Bất chợt mà thu tay không rõ lý do,mặt mài vặn vẹo,bức bối khó tả,miệng Hắn lầm bầm

-Hừ...lại là những hình ảnh đáng ghét quấy nhiễu...chết tiệt...

Bạch Diễn Tình lúc này đã đứng trên đất của Tây Ma Vực nhìn rễ cây đen kia vẫn không ngừng kéo đất đá xuống vực sâu, trong lòng có chút nghi ngờ.

-Nguyên Thần của Lãnh Mộ Tuyết hắc y không có lý gì mà phô bày ra lộ liễu ra như vậy,vực sâu này thực chất là gì?Thiếu Chủ rơi xuống vực đã thực sự chết rồi sao?

Bảo Liên cũng vừa thở hỗn hễnh vừa nói

-Muốn tìm hiểu về Lãnh Mộ Tuyết thì phải có một nơi an toàn để ngồi bàn tính ,Khiêm Tử Lăng không còn Ma Đan nếu sống lại cũng chỉ là người thường ,kết cục này cho Hắn cũng không tệ đâu ,đi thôi nơi này không tiện ở lâu...

Dù không nở bỏ đi nhưng nghĩ lại Đông Kỳ Vân đang trở về Trung Nguyên một mình Bạch Diễn Tình đành miễn cưỡng đi theo Bảo Liên.

-"Khiêm Lăng Thành Điện Hạ,Bạch Diễn Tình xin lỗi vì không thể bảo vệ tốt cho Thiếu Chủ,ân tình của Ngài ,ta nguyện kiếp sau đền đáp."

...Trung Nguyên...

Tông chủ của Kim Sa Môn thoát chết từ U Minh Nhai trở về liền truyền tin khẩn đi khắp nơi báo lại Hàn Bất Tiếu của Trường Bạch Tiên Môn là một kẻ giả mạo,không ít các Trưởng Lão của môn phái là con rối Mộc Thủ Tinh.Đồng đạo khắp nơi dậy sóng chia hai phe đối lập,kẻ tin, người không tin,lũ lượt kéo nhau đến Trường Bạch Tiên Môn làm cho ra lẽ ,kết quả gây ra một trận thảm chiến giữa các môn phái,lại phát giác ra thêm nhiều Mộc Thủ Tinh trà trộn trong đám nhân sĩ giả đánh làm môn hạ của các môn phái.Khi Cát Danh Kỳ và Bảo Liên thời này trở về Trung Nguyên thì liên kết giữa các môn phái đã không còn,tình hão hữu tan vỡ vì mối nghi ngờ về Mộc Thủ Tinh,môn phái nào cũng bế thành ,bế môn trấn thủ,khiến cho Cát Danh Kỳ không biết làm gì.

-Thái sư Thúc Trung Nguyên đang hỗn loạn như vậy nếu đệ tử phát tin Dị Thần muốn Diệt Thế liệu có tăng thêm căng thẳng cho bọn họ không?

Bảo Liên chấp tay thở dài nói

-A Di Đà Phật...có lẽ đây là số kiếp của Trung Nguyên...chưa bị Dị Thần đánh đến bọn họ đã tự tiêu diệt lẫn nhau...con cứ làm chuyện con nên làm,tin hay không là chuyện của họ...chúng ta nên gấp rút về Bách Kiếm Sơn Trang.

-Dạ,đệ tử đã rõ...

Tin tức truyền đi đã làm cho các môn phái thêm hoảng loạn,bọn họ lập trận trấn giữ khắp nơi,còn mời cả tổ tiên ở Tiên Giới về giúp đỡ,tuy nhiên chỉ là hành động rời rạc của từng môn phái, không hỗ trợ liên kết với nhau.

Nhờ có tiên dược chữa trị cho nên Phong Truy Mệnh và Diệp Thiên Thanh được cứu mạng,tuy bọn họ đã tỉnh lại nhưng không thể phục hồi linh lực như trước.Phong Truy Mệnh muốn Bách Kiếm Sơn Trang có một Chưởng Môn đúng nghĩa nên đã làm đại lễ truyền vị cho Cát Danh Kỳ đồng thời làm chủ hôn cho Y và Diệp Thiên Thanh,chuyện này Tịnh Tâm Sư Thái cũng không phản đối,sau khi đại lễ kết thúc Tịnh Tâm Sư Thái cũng quay trở về lo việc trấn thủ Ngọc Liên Sơn.

-Kiếp nạn lần này đến không thể tránh khỏi có thương vong, nếu ý trời đã định tùy duyên mà gặp lại...bằng ni xin cáo từ...

Đứng trên sân chính điện, Phong Truy Mệnh đưa mắt nhìn về phía xa xa ,trong khoảng không vô tận đó vẫn là một màu mây trắng bay vờn trên nền trời xanh,tâm tư chứa chút ưu buồn không khỏi giấu được vẻ mặt trầm ngâm mà thở dài.

-Lãnh sư đệ ở thời không trước đã chịu nhiều biến cố ,cớ sao còn đến đây khuấy động ân oán...Sư Tôn đệ tử phải làm gì đây?

Tô Nhược Hồng lúc này cũng đi đến

-Sư huynh!

Nhìn thấy ánh mắt ưu tư của Phong Truy Mệnh,Tô Nhược Hồng đoán ra Y đang nghĩ về Lãnh Mộ Tuyết hắc y.

-Tuy rằng Lãnh Mộ Tuyết hắc y kia ở thời không trước không phải kẻ đại gian đại ác gì,nhưng Hắn đến thời không của chúng ta đã là một người tàn bạo đầy cuồng vọng,chẳng qua chỉ có gương mặt giống với Lãnh sư đệ của chúng ta mà thôi,huynh đừng nghĩ nhiều về di ngôn của Sư Tôn.Huống hồ chúng ta còn có một Lãnh sư đệ đang ở Trúc Thanh Đường tịnh dưỡng, người này đã hết lòng bảo vệ Bách Kiếm Sơn Trang,so với tên Dị Thần thì Y đáng được chúng ta xem là sư đệ hơn.

Phong Truy Mệnh nghe qua lại nhớ đến đêm trăng hôm nào đã gặp được Lãnh Mộ Tuyết hắc y ở rừng Bách Hoa.

"...-Lãnh sư đệ!

Lãnh Mộ Tuyết đang đứng ở dưới tán cây hoa Tử Điệp lặng ngắm những cánh hoa hình bươm bướm phát ra ánh sáng tím mê hoặc,chợt nghe tiếng của Phong Truy Mệnh liền nghiêng non nửa mặt sang.

-Đại sư huynh!

Phong Truy Mệnh nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Mộ Tuyết cảm giác có gì đó khác lạ hơn ngày thường,vẫn ánh mắt sắc bén tinh anh như sao trời,vẫn đôi mài kiếm chứa sự uy nghiêm,vẫn gương mặt trắng ngần tuấn lãng nhưng đã không còn sự ấm áp,khuôn miệng không chứa đựng ý cười,thoáng chốc làm cho lòng Phong Truy Mệnh không khỏi lăn tăn suy nghĩ.

-"Đệ ấy không giống như những ngày trước..."

-Đêm đã khuya ,đệ vừa mới tỉnh lại sau trận tổn thương cớ sao không ở tư phòng nghỉ ngơi,chuyện của Giang Thiên Tứ đã có Khiêm sư đệ lo liệu,đệ không cần phải bận tâm.

Lãnh Mộ Tuyết nhếch nhẹ mép như cười như không,làm lộ cái đồng tiền trên má nhìn Hắn đầy vẻ ma mị,Hắn chấp tay sau lưng đi từng bước vòng quanh.

-Đệ không lo chuyện bao đồng...chẳng qua vì nhớ lại những kỷ niệm của sư huynh đệ chúng ta khi còn ở bên Sư Tôn học đạo thuật ,khoảng thời gian yên bình thật khó quên.

Phong Truy Mệnh bất giác cũng mỉm cười

-Ta thấy thời gian đó bất ổn thì đúng hơn,đệ vừa bái sư đã làm trên dưới Bách Kiếm Sơn Trang gà bay chó chạy, không phá phách các Trưởng Lão cũng bắt nạt đồng môn...càng quá đáng hơn là trêu chọc Khiêm sư đệ,Sư Tôn của chúng ta còn vì đệ mà lo lắng không yên.

Bỗng dưng Lãnh Mộ Tuyết nghiêm mặt quay sang nhìn Phong Truy Mệnh nói

-Khiêm Tử Lăng là người của Ma Tộc cớ sao mọi người vẫn một lòng yêu thương bảo vệ Hắn?

Phong Truy Mệnh thấy được trong ánh mắt của Lãnh Mộ Tuyết có chút oán hạn nổi lên không khỏi ngạc nhiên nói

-Lãnh sư đệ ,đệ nói gì huynh không hiểu?

Lãnh Mộ Tuyết vẻ mặt âm trầm nói tiếp

-Nếu như một ngày nào đó bản thân của đệ bước vào ma đạo,Đại sư huynh,huynh sẽ xử sự như thế nào?

Phong Truy Mệnh bỡ ngỡ vì câu hỏi của Lãnh Mộ Tuyết,không thể trả lời ngay ,cứ ấp úng

-Lãnh sư đệ đêm nay đệ có vẻ lạ lắm...có phải là vì Khiêm sư đệ đã mạnh tay đánh ngất đệ ở thị phố nên cảm thấy trong lòng uất ức?Hắn cũng rất hối hận vì điều đó,cho nên đã đích thân cõng đệ về Sơn Trang còn điều tức linh lực trị thương cho đệ,Hắn vì đệ đã đưa Giang Thiên Tứ về Hoàng Phụng Môn thay mặt của đệ tạ lỗi với Duệ Tông Chủ...đệ đừng trách Hắn nữa.

Lãnh Mộ Tuyết lại càng nghiêm giọng nói

-Đại sư huynh,trong các huynh đệ chúng ta và Tô sư tỷ,huynh là người nghĩ nhiều cho đồng môn nhất, yêu thương,bao dung cho các đệ muội nhất...vậy thì hãy trả lời đi...nếu như một ngày nào đó Đệ nhập ma hoá quỷ gây hại cho mọi người,huynh sẽ làm gì?

-Ta,ta ...ta sẽ phong bế Đệ lại...nhốt vào Động Tu Linh...

-Nếu cả Động Tu Linh cũng không thể giam cầm đệ thì sao?

-Sư đệ ...sao cứ hỏi dồn sư huynh vào thế khó trả lời...Đệ sẽ không làm hại Bách Kiếm Môn,Long Sơn Đỉnh là nhà của chúng ta.

Lãnh Mộ Tuyết nghe xong phá lên cười một tràn dài,nghe qua tưởng rằng rất thống khoái nhưng lại chứa đựng nhiều chưa xót,đau thương.

-Ha ha ha...nhà...ha ha ha...Đại sư huynh...đệ phải đi rồi...cáo từ...

Nói xong Hắn dịch chuyển biến mất,bỏ lại Phong Truy Mệnh còn đang ngơ ngác vẻ mặt khó hiểu vô cùng.

-Đệ ấy thật là lạ quá...phải chăng do bị Khiêm sư đệ đánh trúng đầu nhỉ?phải tìm Tô sư muội,bắt mạch lại cho Hắn."

Phong Truy Mệnh thở dài nói

-Hoá ra ngay lần gặp gỡ đó Hắn đã ngỏ ý thăm dò...Tô sư muội,sư huynh không biết phải nói sao cho đúng,cứ cảm thấy Lãnh Mộ Tuyết hắc y mới thật sự là Tứ sư đệ của chúng ta hơn.

-Hả?...ừm...sư huynh việc chúng ta cần làm bây giờ chính là bảo vệ tốt Long Sơn Trấn...bá tánh cần chúng ta cứu...nếu như tên Dị Thần đó đánh tới...muội sẽ quyết phản kháng không niệm tình gì cả.

-Ơ...sao sao muội lại nổi giận với huynh chứ?

-Huynh quá ngốc...

-Huynh,huynh ... không ngốc nữa đừng giận mà...

Bảo Liên thời trước và thời này và Bạch Diễn Tình cùng nhau bàn luận chuyện cứu tỉnh Mộ Tuyết,còn phu phụ Cát Danh Kỳ thì huy động đệ tử xuống thị phố bày kết giới bảo vệ Long Sơn,chấn an dân thường,tăng cao tuần tra,vừa đề phòng ma quỷ ở Ma Vực tấn công vừa sàng lọc Mộc Thủ Tinh ra khỏi Tu Nhân,liên kết các môn phái nhỏ lân cận Long Sơn trấn.

Bảo Liên hoà thượng ngồi ở bàn trà chống cằm liếc nhìn Bảo Liên thời trước đi đi lại lại muốn hoa cả mắt,nổi cáu quát lớn

-Ngươi làm ơn tìm một nơi an vị cho ta nhờ,cứ đi vòng quanh trước mặt thật là nhức cái đầu.

Bảo Liên thời trước nói

-Hừ...đã qua mấy ngày độ linh lực mà Hắn vẫn bất động,ngươi bảo ta đứng yên ư?Hắn chính là mấu chốt để chống lại Dị Thần Lãnh Mộ Tuyết kia ,giờ không tỉnh lại lỡ như tên điên kia đánh tới thời không này cũng cùng một số phận với thời không của ta thôi,ngươi bảo ta ngồi yên được chăng?ngươi ung dung thư thả như vậy đã biết cách chống đỡ Hắc Đại Thụ rồi à?

-Hừm...ngươi cứ luống cuống như vậy cũng chẳng ích gì... năm xưa các bậc tiền bối của Đại Phái Trung Nguyên đã dùng trận "Diệt Ma",mà có thể khống chế được Ma Tôn,sao ngươi không tìm hiểu ?

-Hừ...ngươi quên mất những kẻ tự xưng Tông Chủ có linh đan cấp Tuyệt Hoàng Kim kia đã từ chối liên kết bày trận rồi à?Diệt Ma Trận dễ lập thế hả?

-Chỉ cần có tám đại cao thủ trấn giữ tám phương là có thể lập trận,Ngươi,Bạch Diễn Tình,Cát Danh Kỳ,hai vị Tinh Linh,thì còn lại ba vị trí nữa là được rồi.

Bảo Liên nhếch miệng cười không lên tiếng

-Ngươi đi mà tìm thêm ba người trấn ở ba vị trí kia xem nào?chỉ cần một vị trí bị thất thủ sẽ kéo cả trận bị phá, người trấn giữ toàn bộ khó tránh phản phệ...ta điểm qua cũng chẳng tìm nổi tên Tu Nhân Trung Nguyên nào phù hợp...còn chờ tìm ra cao nhân ẩn tu thì khó hơn cả lập trận nữa a.

-Nói tới nói lui cũng chỉ là chờ chết...ngươi há phải lo nghĩ làm gì...chi bằng niệm kinh cầu siêu cho mình đi là vừa...

-Ngươi...

Bạch Diễn Tình thu linh lực,đặt Mộ Tuyết nằm xuống giường,Y bước xuống liếc nhìn hai vị Bảo Liên nói

-Hai ngươi cứ tranh luận mãi thật điếc cả tai...thay vì tìm cách bày trận chờ Lãnh Mộ Tuyết hắc y kia đến tại sao không nghĩ tới Nguyên Nhân gì khiến cho Hắn im lặng gần một tháng qua rồi,tại sao lại hiện Nguyên Thần ra một cách lộ liễu như thế,vực sâu vạn trượng kia là gì,vì sao khi Hắc Đại Thụ xuất hiện thì vực sâu liền xuất hiện.

Bảo Liên thời này nói

-Này ngươi là ₫ang thử độ hiểu biết của chúng ta đấy hả...ngươi là Tiên Hồ Thập Nhị tái sinh còn không biết thì bọn ta làm sao mà biết chứ?

Bảo Liên thời trước nói

-Cùng xuất hiện chứng tỏ là chúng có liên kết với nhau,Nguyên thần của Lãnh Mộ Tuyết kia tựa hồ không sợ bị tấn công,ta nhận thấy các quỷ vương dùng chưởng lực đánh vào Hắc Đại Thụ liên hồi vẫn không làm cho nó dao động...điều này có gì đó khuất tất...

Bảo Liên thời này nói

-Không sợ bị tấn công chỉ có thể đó không phải là nguyên thần thực thụ của Hắn...có lẽ đó chỉ là hình ảnh mô phỏng lại...nguyên thần thật phải ở một nơi an toàn rồi...

Cả ba nhìn nhau nghiêm trọng,căng thẳng nói

-Vậy là đánh mãi Hắn vẫn không chết được ư...

Bạch Diễn Tình nói

-Bảo Liên ngươi nghĩ kỹ xem...nếu là Dị Thần thì nên đặt nguyên thần của mình ở đâu là an toàn?

-Đương nhiên là ở chỗ không ai đến được rồi...

-Thần Quốc ư?

Bạch Diễn Tình gạt bỏ ý kiến này

-Không đâu,Thần Quốc bài xích Dị Thần... Lãnh Mộ Tuyết không ngốc như vậy...Tiên Giới cũng không thể...

Đông Kỳ Vân lúc này đi vào,vừa bê khay thức ăn vừa thở hỗn hễnh nói

-A...mệt chết ta rồi a...vừa phải quản việc trên dưới Chính Viện vừa phải lo bữa ăn cho các người... phải nghe Hoa bà bà cằn nhằn chuyện thiếu lương thực phải chạy vào rừng săn thú ,còn phải né tránh Đại Sảnh Chính Điện nơi có tấm biển đề danh do đích thân Tổ Sư Gia yểm chú thanh tẩy,mấy bận muốn lồi đuôi rắn à... ta chịu hết nổi rồi a... cứ như Địa Ngục trần gian á...

Cả ba người trong phòng như được khai sáng đồng lúc hét lên làm cho Đông Kỳ Vân giật bấn người.

-Địa Ngục Vô Gián!

-Á... giật cả mình...hơ...

...Lan Nguyệt Điện ở Tây Ma Vực...

-Ầm!

Cánh cửa đại điện bật tung ,vài ba ả quỷ nô văng ra nằm sóng soài trên đất,kẻ ối máu thoi thóp,kẻ tấn chảy thành bùn đen,còn có những ả khác quần áo xốc xếch,vẻ mặt kinh hãi đứng nép ở một bên.Tiếng quát tháo ,đỗ vỡ cứ vang lên liên tục.

-Xoảng!

-Cút...cút hết...đi...yaa...

-Hic...chủ nhân bớt giận...hic...

Lúc này có một đang nam nhân mặc y phục đen đi vào,bước chân chậm rãi vỗ lên nền đất ,nhìn thấy đám nô tỳ đang khóc lóc vì sợ , người này cất tiếng

-Ngươi lại nổi giận vô cớ nữa rồi...bọn họ chẳng qua chỉ là nô tỳ yếu ớt hà cớ phải trút giận vào họ.

Lãnh Mộ Tuyết mặc chiến bào màu đen hoa văn chỉ thêu vàng lấp lánh,đang ngự trên tràng kỹ nơi chủ toạ,nửa nằm nửa ngồi, tay cầm bình rượu,tay chống cằm,y phục trễ nãi ,rối rắm,trông rất phóng túng bất cần.Nghe tiếng liền dời mắt đến nhìn vào người đó,Hắn mỉm cười, lại há miệng rót rượu trên tay vào ,uống liên tục vài ngụm ,sau đó từ từ đứng lên đi từng bước vững trãi xuống bậc tam cấp.

-Cả ngày rong ruổi khắp thị phố,ngươi đã nghiệm ra được gì rồi,Khiêm Tử Lăng?