Tông Chủ Ác Ma Của Ta

Chương 107: Thôn tính Trung Nguyên




Lãnh Mộ Tuyết không do dự mà đưa tay bắt chú,điểm một tia linh khí bắn tới chỗ ánh sáng lập loè dưới dòng dung nham kia,đóm sáng như có thể tiếp nhận được linh lực lại càng lan rộng hơn một chút,đậm hơn một chút.Đầu mài của Lãnh Mộ Tuyết rung động,ánh mắt có chút vui mừng,nhưng tâm trí lại gợn lên những suy nghĩ mông lung

-"Hắn là đang muốn hấp thụ linh lực của ta sao?"

-Á!

Lãnh Mộ Tuyết nhói đau nơi thái dương,nghe rõ tiếng gân cốt kêu phựt một cái,có thứ gì đó đang cố khống chế tâm trí của Hắn,Lãnh Mộ Tuyết đưa một tay lên ôm lấy nửa bên đầu,hơi nghiêng , hai mắt hoa lên khiến tầm nhìn mờ dần,chân hắn yếu sức muốn khụy xuống,nhưng Lãnh Mộ Tuyết gắng chống chọi đứng vững lên

-Hừ...lý nào là vậy...khốn kiếp tên Ma Tôn chết tiệt...chiêu dụ Ta đến đây để hút linh lực của Ta...ngươi đừng hòng...

Lãnh Mộ Tuyết cấm ngay Diệt Sinh xuống nền đá Kim Sơn Vũ Thần Điện,mũi đao vừa chạm đất đã túa ra những tia điện ánh tím,tia điện bao bộc Lãnh Mộ Tuyết để làm nhiễu kết nối thần thức với Ma Tôn.Cả người của Hắn run lên bần bật,hai tay nắm chuôi đao ghì lại,gân toàn thân nổi cộm lên,cả những tia máu trong tròng mắt cũng muốn giãn nở,Lãnh Mộ Tuyết cắn chặt răng giữ vững thần trí nhưng trong đầu cứ vang lên ong ong những lời kêu gọi

-Đến đây...

Miệng của Hắn tuông máu chảy ra mép ,ánh mắt trợn trừng không thể giữ nổi tâm ý nữa ,cả người như bị hút về trước ,Hắn gào lớn một tiếng kéo dài

-Aaaa...

Sau đó cả người lẫn đao đều bị hút xuống dòng dung nham lửa đỏ,toàn thân Lãnh Mộ Tuyết vẫn được kết giới điện của Diệt Sinh bao bọc nên khi rơi vào biển lệ quỷ kia đã làm tan biến những con lệ quỷ ở gần,thế nhưng Diệt Sinh không giữ được kết giới ,ánh điện tím mờ dần ,nó biến trở lại vào thân Lãnh Mộ Tuyết và Hắn bị những lệ quỷ khác trườn lên lấp lại nhấn chìm xuống bên dưới.Ma Đan Vĩnh Cửu có chứa thần thức của Ma Tôn nhanh chóng tiếp cận thể xác của Lãnh Mộ Tuyết hút linh lực của Hắn vì sức hủy diệt của dung nham oán khí rất mạnh sẽ nhanh chóng ăn mòn Lãnh Mộ Tuyết .Ma Đan Vĩnh Cửu hút lấy linh lực của Thần Đan trong người Lãnh Mộ Tuyết,nhanh chóng lấy lại ánh sáng đỏ rực vốn có của nó,ánh sáng toả ra càng lúc càng chói lọi ,xua bọn lệ quỷ dạt ra càng lúc càng rộng,sức nóng của dung nham quanh nơi Lãnh Mộ Tuyết nằm cũng giảm xuống.Bất ngờ từ trong thân thể của Lãnh Mộ Tuyết phóng ra hàng trăm dây roi đen bay lên cao quấn chặt vào mái Kim Sơn Vũ Thần Điện.

-Vútttt...

Kéo Lãnh Mộ Tuyết đang bất tỉnh bay lên cao,thì ra nguyên thần Hắc Mộc Tinh của Hắn đã thức tỉnh giúp cơ thể thoát khỏi dòng dung nham,bọn lệ quỷ thấy có một vật thể muốn rời bỏ biển lửa oán khí liền vươn tay bám theo Lãnh Mộ Tuyết,cả trăm con lệ quỷ trơ khung xương đỏ rực lửa bấu víu nhau thành một đống ,con này kéo con kia ghì chặt lôi Lãnh Mộ Tuyết trở lại.Ma Đan Vĩnh Cửu bám theo trên người của Lãnh Mộ Tuyết bấy giờ mới phát huy được ma tức,một sự dao động vô hình phát ra từ nó đẩy bay cả đám lệ quỷ kia tan tành.

-Ầm...

Không còn sự đeo bám của Lệ Quỷ ,Lãnh Mộ Tuyết được dây roi kéo lên Kim Sơn Vũ Thần Điện ,chúng đột ngột rút về thân của Hắn ,làm cho Hắn rơi tự do xuống nền đá nằm bất động .Ma Đan Vĩnh Cửu vẫn hấp thụ linh lực của Thần Đan,khiến cho cơ thể của Lãnh Mộ Tuyết dần dần biến đổi,trở nên lạnh lẽo,khô cứng,huyết nhục đang bị teo tóp lại.Lúc này trong lồng ngực của Hắn le lói một tia linh quang trắng chính là luồng thần khí của Thủy Sơn Hoa Thần đã yểm vào cho tàn hồn Lãnh Mộ Tuyết giúp Hắn có nguồn linh lực mà tu dưỡng ,luồng thần khí này khắc chế ma khí của Ma Đan Vĩnh Cửu,giúp thần thức của Lãnh Mộ Tuyết mạnh lên chống chọi sự khống chế của Ma Tôn.

Thần thức của Lãnh Mộ Tuyết triệu hồi Ma Tôn khiến cho Hắn bị kéo vào không gian mộng cảnh của Lãnh Mộ Tuyết.Vừa nhìn thấy nhau cả hai đã triệu ra thần võ tấn công nhau,Ma Tôn trước đây bị Mũi Trâu đánh trọng thương,còn bị chôn vùi trong lòng biển dung nham lâu năm ,thần thức đã bị hao tổn ,mặc dù là Dị Thần mang huyết nhục của Thần Cai Quản Điện nhưng cũng không giữ được ma lực như ban đầu,so với Dị Thần tự tu luyện như Lãnh Mộ Tuyết thì linh lực ngang nhau.Thiên Huyết và Diệt Sinh cùng là từ Cốt Long Thần luyện ra nên sức công phá đều như nhau,Ma Tôn nghiến chặt răng hét lớn

-Khốn kiếp...đồ tạp nham... muốn đánh hạ ta sao...hão huyền...yaaa

Lãnh Mộ Tuyết phát chưởng tấn công cũng đáp trả không kém

-Hừ...ngươi chỉ còn lại tàn hơi...rời khỏi Ma Đan Vĩnh Cửu đi...yaaa...

Lãnh Mộ Tuyết vẫn sức trâu bò đánh nhau hơn cả trăm hiệp mà không hề mệt mỏi,trái lại Ma Tôn có biểu hiện run tay,Thiên Huyết dường như không còn linh động nữa,ấn đường nhăn nhó vẻ mặt kinh ngạc.

-Hừ...lý nào là vậy...ta là chủ nhân của Ma Đan Vĩnh Cửu...sao bây giờ nó lại bài xích ta... không thể nào...

Dường như khoảnh khắc này đã bị Lãnh Mộ Tuyết nhìn thấy,Hắn vừa đánh vừa ha ha cười lớn.

-Haaa...Ma Tôn ngươi tưởng Lãnh Mộ Tuyết này ngu ngốc như Ả Mũi To kia sao dễ dàng bị ngươi khống chế,còn nằm im cho ngươi hút linh lực à?

Ma Tôn như hiểu ra điều gì nghiến răng nghiến lợi,ánh mắt rực lửa hận nhìn Lãnh Mộ Tuyết

-Là Ngươi cố ý bị hút xuống dòng dung nham...cố ý để ta hút linh lực...

-Ha ha ha...ngươi đọc suy nghĩ của ta cũng nhanh lắm,Ta biết chúng ta tâm ý tương thông,cho nên đã tự tạo ra khoảng ký ức giả để đánh lừa ngươi.

-Hừ...ba hoa..yaa...

-Ầm ầm...

-Tự tạo ra ký ức giả ...ngươi có năng lực đó sao...ta phỉ...

Lãnh Mộ Tuyết vẫn vừa đánh vừa nói

-Nếu ta dùng chân khí mà Thủy Sơn Hoa Thần đã yểm vào người thì sao,ha ha ha ,ta tự mình phong bế thần thức thì ngươi sẽ không có cách gì đọc được suy nghĩ của ta...đồng thời tạo ra ký ức giả dẫn dắt ngươi nghĩ rằng ta tin vào lời ngươi chiêu dụ đến Địa Ngục Vô Gián...Ma Tôn ta ở Thần Quốc đã học được rất nhiều thứ mà ngươi không biết lắm...yaaa...Ma Đan Vĩnh Cửu là do ngươi từ đây tu luyện mà thành không dễ dàng gì mà dâng tặng cho người khác,chẳng qua là ngươi muốn ta mang Thần Đan tu luyện được đến nạp,hừ...

Ma Tôn là huyết nhục từ Thần Cai Quản Điện tạo ra nên có sức chịu đựng sự thiêu đốt của dòng dung nham oán khí hơn mười ngàn năm tuy nhiên nếu vượt qua giới hạn này linh lực sẽ từ từ cạn dần kéo theo Ma Đan Vĩnh Cửu sẽ bị phong bế.

-Aaa...Thiên Huyết...

Ma Tôn run tay đánh rơi Thiên Huyết ,nó biến mất thu vào thân.

Trong người của Ma Tôn đang có một luồng chân khí thanh tẩy nghịch chuyển ,phá vỡ linh hạch khiến cho Hắn đau đớn,thu linh lực,thoát khỏi mộng cảnh ,Ma Đan Vĩnh Cửu đang áp sát người của Lãnh Mộ Tuyết cũng bay lên lơ lửng,thần thức của Ma Tôn xuất hiện đáp xuống Kim Sơn Vũ Thần Điện,tạo một bán cầu ma khí bảo vệ ,ngồi dưỡng thần thuần hoá luồng chân khí đó.

-Hừ...khốn kiếp...ngươi giở trò trong linh khí của ngươi ...tại sao,tại sao ta không phát hiện ra chứ?

Lãnh Mộ Tuyết cũng mở mắt thức tỉnh đứng đối diện với Ma Tôn cách đó không xa,Hắn cười nhạt nói.

-Ta kéo ngươi vào không gian tâm thức mà không có chuẩn bị gì hay sao?Việc này cũng cảm ơn chân thân Hắc Mộc Tinh của ta có thể phát linh khí thanh tẩy,chỉ cần bọc một luồng thần khí che giấu cho nó dịch chuyển trong người rồi chờ đợi ngươi hút đi...ha ha ha...

Ma Tôn cắn chặt răng,nghe rõ cả tiếng keng két,lòng thù hận Lãnh Mộ Tuyết dâng lên ,khiến máu huyết đảo lộn.

-Ngươi dùng cả nguyên thần của mình để gài bẫy ta...grừ...khốn kiếp...yaa...

Ma Tôn lại triệu ra Thiên Huyết đánh nhau với Lãnh Mộ Tuyết,lần này là trận chiến thực thụ .Nhưng Hắn đã khinh suất mà xem thường sức chiến đấu của Lãnh Mộ Tuyết,tuy linh lực của Y không bằng Hắn ,bù lại có ý chí bền vững,dẻo dai,bị đánh ngã lại đứng lên đấu tiếp.Lãnh Mộ Tuyết vừa thi triển chú điều khiển luồng chân khí trong người của Ma Tôn vừa xuất đao chém đến.

-Yaaa...

Ma Tôn giơ Thiên Huyết định đáp trả đã bị luồng chân khí hoành hành ,Hắn nhất thời bị tắt nghẽn linh lực không điều khiển được thần võ,Thiên Huyết bị Diệt Sinh chém một nhát chí mạng văng khỏi tay Ma Tôn,nó rơi thẳng xuống dòng dung nham bên dưới hiện hình oán hồn Hoả Long giẫy giụa gào rú,và nhanh chóng bị bọn lệ quỷ bu đến dìm xuống.

Ma Tôn nổi cơn thịnh nộ một chưởng đẩy hết những ma lực đang có tống đến Lãnh Mộ Tuyết,ma tức mạnh đến độ cả Điện Kim Sơn và ngọn núi phía sau bay mất nửa phần trên.

-Hôm nay ngươi không chết thì ta chết....yaaa...

Lãnh Mộ Tuyết kinh ngạc trợn mắt trắng, dùng hai tay phát linh lực đỡ lại.

-Yaaa...

-Uỳnh!

Một tiếng nổ rung chuyển Địa Ngục Vô Gián,sáng chói một vùng,lúc sau linh tức tan biến ,trên nền Kim Sơn Vũ Thần Điện chỉ còn lại Lãnh Mộ Tuyết nằm bất động cùng Ma Đan Vĩnh Cửu bị phong bế rơi gần đấy.

Thần thức của Ma Tôn hoàn toàn biến mất,nếu như Ma Đan Vĩnh Cửu gặp được cơ duyên hồi sinh thì thần thức sở hữu sẽ là một Ma Tôn hoàn toàn khác.

Qua một thời gian nguyên thần Hắc Mộc Tinh tự điều tức hồi phục,Lãnh Mộ Tuyết mở mắt ra ngồi dậy,Hắn đưa tay ôm đầu,miệng a một tiếng nhỏ.

-Chết tiệt ... không ngờ Hắn lại tự bạo thêm một lần nữa để cùng chết chung với Ta...ặc...Hừ...cũng may là đã kịp cho luồng linh khí kia nổ tung trước...nhờ thế mà hạn chế được sức công phá của ma lực...ụa...

Lãnh Mộ Tuyết ối ra bún máu,nghiêng ngả đứng lên nhìn Ma Đan Vĩnh Cửu kia nằm lăn lóc trên nền đá,chợt ánh mắt toé lên tia vui sướng,miệng mỉm cười tinh quái,khiến cái má phải lún sâu đồng tiền,trông ma mị khó cưỡng.

-Không phải là không có chỗ dụng thuật...ha ha ha...

Lãnh Mộ Tuyết ở Địa Ngục Vô Gián luyện Ma Đan Vĩnh Cửu thành một Ma Đan yểm vào Mộc Thủ Tinh mà Hắn đã tạo ra ở Thần Quốc trồng thẳng xuống nền đá Kim Sơn Vũ Thần Điện,quá trình này đã tốn mất của Hắn gần mười lăm năm .Cây có Ma Đan nên nhanh chóng mọc ra những cái đầu người như một bản mô phỏng cây Nguồn Cội vậy,chỉ khác là nó toả ra sát khí vô cùng tà ác.

Lãnh Mộ Tuyết ngồi tịnh tâm dò tìm thần thức của Mũi Trâu,ý định lấy Thần Đan Bất Diệt mà cô đang sở hữu, không ngờ nhìn thấy được Mũi Trâu bị Kim Sơn Vũ Thần đưa đến thời không Trùng Sinh nhập xác Lãnh Mộ Tuyết của thời không này ,chính vì Mũi Trâu mượn xác trùng sinh cho nên ký ức của Lãnh Mộ Tuyết thời này cũng chuyển sang cho cô đồng nghĩa với việc Lãnh Mộ Tuyết Dị Thần cũng tiếp nhận ký ức đó,Thần thức của Hắn lại một lần nữa trãi qua những việc mà trước đây đã từng xảy ra,từ lúc sinh ra đến mất hết người thân và chứng kiến cái chết của Phùng Tú Cẩm,cuối cùng cũng bị Tạ Kiều Lam và Triệu Tử Nhẫn hãm hại mất mạng.Trong lòng Hắn nổi lên lửa hận , để lại cây Mộc Thủ Tinh ở Địa Ngục Vô Gián xé không gian đến thời không Trùng Sinh.

Chuyện Lãnh Mộ Tuyết xuất hiện ở thời không Trùng Sinh khiến cho thần thức Mũi Trâu bị tác động,cô thường xuyên nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ thoáng qua trong đầu,cứ ngỡ là những ký ức mà Lãnh Mộ Tuyết thời này đã trãi qua nhưng thực chất là những chuyện mà Lãnh Mộ Tuyết Dị Thần đang trãi qua.

Lãnh Mộ Tuyết Dị Thần đến thời không trùng sinh liền triệu hồi oán hồn của Phùng Tú Cẩm,nhưng nàng vì bị lửa của Hoả Diễm thiêu đốt nên cả linh hồn cũng bị tan biến,trong tam giới không thể tụ linh,mà Lãnh Mộ Tuyết lại không có khả năng như một vị Thần Cai Quản Điện nên không đủ linh lực nhìn thấy Vi Sinh Giới, không nhìn thấy được bụi tàn hồn của nàng .Điều này khiến cho Lãnh Mộ Tuyết Dị Thần càng quyết tâm lấy Thần Đan Bất Diệt trong người của Mũi Trâu để tăng linh lực mở ra khả năng giao tiếp với Vi Sinh Giới.

Tuy nhiên điều tác động mạnh mẽ nhất lên Lãnh Mộ Tuyết Dị Thần không phải là Mũi Trâu mà là thần thức của Lãnh Mộ Tuyết thời không trùng sinh,đối với Hắn ,Y mới là song trùng kết nối thần thức mạnh nhất.Vì sợ mọi kế hoạch sẽ bị Kim Sơn Vũ Thần phát hiện nên Lãnh Mộ Tuyết Dị Thần đã triệu hồi thần thức của Lãnh Mộ Tuyết thời không Trùng Sinh,đánh nát Y ,điều này đã phạm vào Quy Luật Luân Hồi của Thời Không Trùng Sinh,cũng chính là Hắn đã tạo ra một Thiên Kiếp cho chính mình.

...Trúc Thanh Đường của Bách Kiếm Sơn Trang...

Đêm muộn ,sương giăng lành lạnh,rừng trúc bên cạnh Chính Điện của Trúc Thanh Đường dao động,có người đang luyện công khiến cho cây lá rung chuyển.Đặng Tâm đang một mình luyện kiếm ,loay hoay mãi mà không phát huy được cảnh giới mong muốn,đánh tới đánh lui một chiêu thức đến khi mệt lã,mồ hôi ướt y phục mới chịu dừng một chút để nghỉ ngơi chiêm nghiệm.

-Hừ...là sai ở chỗ nào...sao vẫn không thể phát huy được hết kiếm khí chứ...

-Là do con chưa đẩy được luồn chân khí vào kiếm, kiếm ý không rõ ràng dứt khoát.

Tiếng nói quen thuộc trầm ấm cất lên sau lưng làm cho Đặng Tâm giật bấn người quay lại,ánh mắt của chàng thiếu niên sáng lên nhưng vẻ mặt lại đầy ngạc nhiên.

-Sư Tôn!

Lãnh Mộ Tuyết xuất thần nhập hoá không một tiếng động đã tiếp cận được Đặng Tâm khiến cho Hắn bất ngờ lúng túng,Lãnh Mộ Tuyết đưa tay hút lấy một nhánh trúc dài vừa tầm thanh kiếm,sau đó đánh lại chiêu thức kia cho Đặng Tâm xem.

-Uỳnh...

Tuy không dùng đến linh lực nhưng kiếm khí của Lãnh Mộ Tuyết phát ra đã làm cho một hàng trúc gẫy đổ.Đặng Tâm nhìn thấy sự lợi hại của Sư Tôn mình thì không thể ngăn được lời khen vuột ra miệng.

-Sư Tôn hay quá!

Lãnh Mộ Tuyết liếc mắt sang nghiêm giọng nói

-Đánh lại!

Đặng Tâm như có thêm khí thế ,gật đầu dạ một tiếng rồi dùng kiếm đánh lại chiêu thức kia.

-Ầm...

Lần này quét bay một hàng trúc ,Hắn tỏ vẻ vui mừng

-Sư Tôn đệ tử đánh được rồi...

Lãnh Mộ Tuyết không nói gì quay lưng đi vài bước sau đó cất tiếng

-Theo Ta ra Hậu Sơn...

Đặng Tâm không hiểu lý do nhưng cũng dùng kinh công bay theo,một lút đã ra đến Hậu Sơn Long Sơn Đỉnh,Hắn nhìn thấy Lãnh Mộ Tuyết đã đứng chờ từ lâu.

-"Linh lực của Sư Tôn thật cao siêu,mới quay lưng dịch chuyển đã ra đến Hậu Sơn".

-Sư Tôn!

-Ừm!

Đặng Tâm nói

-Sư Tôn bảo đệ tử ra đây có chuyện gì giao phó sao ạ?

Lãnh Mộ Tuyết chậm rãi nói

-Vi Sư hôm nay sẽ dạy cho ngươi tuyệt kỹ "Bạo Vũ Phi Diệp".

Đặng Tâm ơ một tiếng ngạc nhiên nói

-Sư Tôn đệ tử còn chưa thăng cấp linh đan Bạch Kim,chỉ ở mức hơn Đồng Kim làm sao có thể học chú thuật của linh đan cấp Bạch Kim.?

Lãnh Mộ Tuyết nhếch mép cười khẩy một cái nói.

-Đệ tử của Ta không có kết vô dụng,ngươi còn là Đại đệ tử đích truyền của Trúc Thanh Đường,lẽ nào không học được...

Nói xong Lãnh Mộ Tuyết thì triển linh lực điểm lên người của Đặng Tâm đả thông vài huyệt đạo cho Hắn,sau đó liền bảo Hắn vận công luân chuyển chân khí.

Cả đêm hai thầy trò cùng nhau luyện tập chú thuật đến cuối cùng thì Đặng Tâm cũng học xong Bạo Vũ Phi Diệp.Lãnh Mộ Tuyết nói

-Chủ nhân của Trúc Thanh Đường cần phải có bản lĩnh dẫn dắt đệ tử,ngươi sau này phải phát huy.

Đặng Tâm ù ù cạc cạc gãi đầu nói

-Sư Tôn, người nói gì đệ tử không hiểu,Sư Tôn là chủ nhân của Trúc Thanh Đường rất bản lĩnh mà.

Lãnh Mộ Tuyết cười nhạt ánh mắt có chút u buồn nói

-Ta không thuộc về nơi này,chỗ của ta đã sớm bị tan biến rồi...

Sau đó Hắn quay lưng dịch chuyển biến mất,bỏ lại một mình Đặng Tâm ngơ ngác vẫn không hiểu được Lãnh Mộ Tuyết đang nói gì.

-Sư Tôn đêm nay lạ quá...lạ chõi nào nhỉ...á...là y phục màu đen...ố không phải Sư Tôn cùng Đông Quản Sự đã đi tìm Khiêm Tông Chủ rồi hay sao?sao sao người trở về sớm thế?

Mũi Trâu dù ở thời trước hay thời này đều không làm tròn bổn phận của một vị Sư Phụ nhưng Lãnh Mộ Tuyết thì khác,Hắn đúng là một Vi Sư.

...Núi Ngư Lạp...

Đêm thanh vắng với ánh trăng sáng chiếu rọi rõ như ban ngày,thôn trang dưới chân núi Ngư Lạp đắm chìm trong sương lạnh,không một ánh đèn nào, không một tiếng động nào,chỉ nghe tiếng gió rít lên từng hồi,len lỏi qua từng ngóc ngách ngõ hẻm u tịch tạo ra âm thanh u u,ma mị.Một bóng nam nhân mặc y phục xanh đậm,tóc búi cao cài phát khấu đơn giản,thân cao 1m8 ,bước đi nhẹ như không,đi đến giữa thôn Hắn dừng lại tựa hồ đã phát hiện ra điềm bất thường,liền triệu ngay thần võ quất đến ngôi nhà sau lưng .

-Ra đây!

-Uỳnh!

Một luồng linh lực phát ra sáng cả một vùng quét bay cả dãy nhà thành một con đường trống huơ,khói bụi chưa tan đã có cả trăm dây roi đen phóng đến tấn công,khiến cho tên này bay nhảy né tránh liên tục,vừa lui vừa quất thần võ đỡ đòn.

-Yêu mà quỷ quái nơi nào ra đây...yaaa...

-Uỳnh!

Lại thêm một dãy nhà bị quét sạch,khói bụi tan đi thì Lãnh Mộ Tuyết từ trên không trung hạ đáp chân lên một mái nhà ,cười ma quái ngạo nghễ.

-Ha ha ha...Bạch Tơ Tiên Phất Trần đúng là danh bất hư truyền...Hàn Bất Tiếu ngươi cũng không tệ lắm...

Hàn Bất Tiếu ngước mắt nhìn lên bắt gặp một trang nam nhân thanh tú,nụ cười đầy ma mị mặc chiến bào đen tuyền ,Hắn kinh ngạc vì dấu ấn trên trán của Lãnh Mộ Tuyết,trong lòng không khỏi hoang mang.

-Hừ...ngươi là người của Ma Tộc...ngươi là ai?

Hàn Bất Tiếu vừa phá núi xuất quan,cần thêm sự trao dồi tác chiến ,nên khoảng thời gian này Hắn ngao du bên ngoài tìm Yêu ma quỷ quái để thu phục tạo danh tiếng,và lần này Hắn đến Ngư Lạp để thu phục Cổ Trùng Vạn Năm,chưa lần nào gặp mặt Lãnh Mộ Tuyết cũng chẳng biết rõ về Bách Kiếm Môn. Lãnh Mộ Tuyết đến thời không này chủ ý là hồi sinh Phùng Tú Cẩm,tuy Hắn giỏi chú thuật lại còn học được thuật trùng sinh có thể áp dụng cho bản thân nhưng rất tiếc Hắn không có năng lực như các vị Thần Cai Quản Điện không thể trùng sinh cho kẻ khác ,nên không thể giúp cho Phùng Tú Cẩm tái sinh,đành phải nhờ vào Thần Đan Bất Diệt của Kim Sơn Vũ Thần để nâng cao linh lực hy vọng sẽ hồi sinh cho Phùng Tú Cẩm.Nhưng vì có sự liên kết vô hình với Kim Sơn Vũ Thần ,sợ ông ta đọc ra suy nghĩ của mình ,gây cản trở nên Lãnh Mộ Tuyết đã vạch ra kế hoạch ép Mũi Trâu tự dâng Thần Đan Bất Diệt, trước nhất chính là tạo ra những thuộc hạ tinh anh để sai việc và người Hắn nhắm đến chính là Hàn Bất Tiếu,Bá Dực Lãng Thiên và Tạ Kiều Lam.

-Ha ha ha...ta chính là chủ nhân của ngươi...

Hàn Bất Tiếu tính khí kiêu ngạo vừa nghe qua câu nói đấy đã bùng lửa giận ,hạ đầu mài,mắt long lên sòng sọc.

-Grừ...Hỗn chướng ngông cuồng...để ta cho ngươi nếm thử Bạch Tơ Tiên Phất Trần chính tông của Trường Bạch Tiên Môn...yaaa..

Hàn Bất Tiếu bay lên quất phất trần liên tục tấn công vào Lãnh Mộ Tuyết,Hắn nhếch mép cười,cử chỉ ung dung xem thường,đưa tay điểm chú ,miệng hô lên một tiếng.

-Lên!

Tức thì một con Cổ Trùng khổng lồ xuất hiện,to ngang bằng một toà nhà,Cổ Trùng đã biến hoá có cả đôi càng bén ngót như bọ ngựa, hàng ngàn cái chân to như cột nhà di chuyển thoăn thoắt,Cổ Trùng phun nọc độc làm tan chảy đất đá tấn công Hàn Bất Tiếu.

-Éccc...

Hàn Bất Tiếu không hề nao núng phóng ra đạo bùa vàng chói biến lớn trùm xuống Cổ Trùng để thanh tẩy,miệng hô lớn

-Phong!

Con vật bị bó gọn như khúc bánh tét,vùng vẫy điên cuồng.

-Soạt!

Đôi càng sắc bén của nó đâm rách lá bùa xé nát ra hàng trăm mảnh ,nó tiếp tục dùng đôi càng bổ xuống nhanh như cắt tấn công Hàn Bất Tiếu,khiến cho Hắn vừa đỡ đòn vừa tháo chạy.

-Yaa...sao lại như vậy...cả đạo bùa của Tiên Giới cũng không phong ấn được nó...

Lãnh Mộ Tuyết đứng khoanh tay quan sát trận đánh thấy vậy liền nói.

-Ngươi không phải là đến để thu phục Cổ Trùng Vạn Năm hay sao, thấy thế nào?ha ha ha...Ta đã yểm cho nó một luồng thần khí nâng cao sức chiến đấu lên gấp bội,bùa chú khử tà của Tiên Giới chẳng còn tác dụng với nó nữa,ngươi muốn chết toàn thây thì nhanh cúi đầu nhận chủ đi...ha ha ha...

Hàn Bất Tiếu linh đan chỉ là cấp Tuyệt Hoàng Kim,thời trước dựa vào Bạch Tơ Tiên Phất Trần và bùa chú Tiên Gia lấy được mà thu phục Cổ Trùng Vạn Năm,hiện tại Cổ Trùng có linh lực cao hơn nên Hắn như trứng chọi đá,đánh một lúc đã bị Cổ Trùng đánh cho bị trọng thương ,ối máu nằm vật vờ trên đất

-Khốn kiếp...ặc..ặc...sao lại như thế...ngươi thực chất là ai?

Lãnh Mộ Tuyết thu lại Cổ Trùng ,chậm rãi bay xuống,đi đến nhìn Hàn Bất Tiếu,rồi lại mỉm cười,cái đồng tiền lún sâu càng làm cho nụ cười kia thêm ma mãnh,tà ác.

-Lãnh Mộ Tuyết...Dị Thần!hừ...

Hàn Bất Tiếu nghe xong trợn mắt trắng nhìn Lãnh Mộ Tuyết,hắn không cam tâm mà chết như thế nên gào lên một tràn dài

-Không thể nào... không.. g g g g g g...

Lãnh Mộ Tuyết đưa tay vỗ nhẹ lên đầu của Hàn Bất Tiếu ,cả oán hồn và xương cốt,linh đan đều bị vỡ nát,thất khứu chảy máu ,chết không nhắm mắt.

Cả thân người của Hàn Bất Tiếu đổ gục ,bất động,Lãnh Mộ Tuyết liền tung túi càn khôn thu thể xác của Hắn vào trong.