Tokyo Revengers: Ở Mạt Thế, Ta Bâu Lấy Nam Phản Diện Không Rời!

Chương 5: Mạt thế




"Haru, em thích anh!"

"Cảm ơn, tao cũng ghét mày."

"Ơ, sao thế ạ, anh ghét em lắm ạ?"

"Ừ."

"Thế sao anh còn cưu mang em ạ?"

"Ai biết, thấy thú vị thôi."

"Anh kì quái thật đấy."

"Sao hối hận theo tao về rồi à?"

"Dĩ nhiên là không rồi ạ! Em bảo sẽ gả cho anh mà!"

...****************...

"Ưm.."

Machiko tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, Sanzu không còn trong phòng, nó hơi hốt hoảng, chỉ mới gặp mấy ngày nhưng ở cái thế giới đáng sợ này nếu không ở cạnh hắn cá chắc là đứa như nó sẽ chết ngỏm củ tỏi ngay khi vừa bước ra ngoài. Truyện Mỹ Thực

Nó vội rời giường, chẳng kịp vệ sinh cá nhân mà lao ra khỏi phòng ngủ sau đó chạy xuống lầu một tìm Sanzu, thật may hắn đang làm gì đó với đống đồ nó mua về mấy hôm trước.

"Haru!"

"Gin? Em dậy rồi à? Chưa đánh răng sao?"

"Ưm, em sợ anh đi mất..."

Machiko ôm lấy hắn từ phái sau, đầu lắc nguây nguẩy nũng nịu cạ má vào lưng hắn.

"Đi nào tao đưa em lên vệ sinh cá nhân."

Sanzu chăm nó như em bé vậy.

Nếu cứ thế này, chắc nó sẽ dựa dẫm vào hắn mất.

"Anh làm gì với đống đồ em mua thế ạ?"

"Cất chúng vào chỗ khác thôi."

Cất vào chỗ khác?

Chỗ nào mới được?

Gara ô tô à?

Nhưng đấy là đồ ăn mà?

"Để đâu ạ?"

"Một nơi lớn hơn, khi thích hợp tao sẽ nói cho em biết."

Này càng nói càng có điềm nhé.

Đừng bảo anh có dị năng trước hay không gian tùy thân gì đó nha!?

Như thế là loạn đấy!

Chắc vậy!

Vì thế giới này đã có một nữ chính trùng sinh có không gian không phải là dị năng sản sinh sau mạt thế rồi, giờ lòi ra một đứa nữa sợ là sẽ gây hiệu ứng ghê lắm.

Tới lúc đó nhỡ nó chết sớm hơn thì sao?!

À há, rốt cuộc thì thứ mà Machiko lo lắng lại là mạng sống mới của mình, thôi kệ, nếu không yêu mình thì sao yêu nổi người khác chứ. Nó phải lo cho bản thân trước, vì bản thân nó chính là lồng sắt kiên cố cuối cùng ngăn Sanzu Haruchiyo phát điên.

Ngày 15 tháng 5 đã tới.

Bầu trời phủ kín mây đen từ rạng sáng, sấm chớp gầm gừ từng đợt từng đợt nhưng mãi vãn chẳng thấy mưa hay có dấu hiệu nào khác, mãi đến giữa trưa, nhữn hạt mưa mới bắt đầu đổ xuống, Machiko kiễng chân nhìn qua cửa sổ cao hơn mình một chút ở tầng 3 mà khẽ rùng mình.

Con mưa này mang điềm xấu to lớn, ngay cả người vô dụng như nó cũng có thể cảm nhận được.

Quả này con người tiêu thật rồi!

Nói sơ qua về mạt thế, nơi động vật biến dị thành các chủng quái vật khác, chúng to lớn, khác biệt và hung hãn, một số con còn có thể phun axit độc lửa hay nước, một số còn giống như những quái vật trong manga dị giới, mục tiêu của chúng chỉ có tấn công và giết chóc con người.

Những kẻ ăn thuần chay, và theo đạo, thể hiện tâm lý biến thái một cách quá khích, đều cho rằng đây là sự trừng phạt của thần linh dành cho con người vì những gì đã làm với thế giới động vật. Hay mẹ thiên nhiên đang nổi trận lôi đình vì con cái của bà bị chủng tộc con người hành hạ.

Cơn mưa ngày hôm trước và cả hôm nay chính là mở đầu cho virus xâm nhập vào động vật, kì quái ở chỗ loại virus này không thể điều khiển hay làm biến đổi con người, dường như chỉ ánh hưởng đến động vật, thực vật và đất đai thậm chí còn trở nên màu mỡ xanh tốt hơn.

Đó chỉ là quà đính kèm, con người nèo kịp vui sướng vì điều này?

Động vật biến dị gọi chung là quái vật đã đuổi đến tận nơi, tiếng thét gào, khóc lóc tuyệt vọng vang lên khắp ngóc ngách, quân đội dù đã nhúng tay vào từ sớm ngay từ khi phát hiện con quái vật đầu tiên, nhưng sau trận mưa hôm nay chính chúng đã trở nên mạnh hơn.

Sự kiểm soát của quân đội mất hiệu lực, đám quái vật xổ lồng giết hết toàn bộ cứ điểm đóng quân đó, loài người nhất thời thất thủ.

Chỉ sau hai ngày, các thành phố lớn đã chẳng còn mấy dân cư, đa phần đều bị giết hoặc trốn biệt tăm để không bị giết, nhưng rồi họ vẫn phải ra ngoài vì đồ ăn không còn, họ buộc phải đi kiếm thêm thức ăn ở các cửa hàng tiện lợi và siêu thị.

Tuy nhiên, mối đe dọa là quái vật vẫn rình rập người kia khiến lòi người chùn bước, số phận đã định, phần trăm con người còn sống sau đại thảm sát đầu tiên đã ít, sau một tuần chết đói vì không dám ra ngoài đã khiến phần trăm đó giảm mạnh.

Machiko trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đây là ngoại ô, có rừng cây nhưng có vẻ quái vật chưa đánh hơi ra nó và Sanzu vẫn trốn trong nhà dù đã gần 2 tuần trôi qua, nó xem tin tức trên tivi và mạng, thấy mọi người đăng bài cầu cứu quá trời, nhưng ai có thể cứu họ chứ?

Không ai hết ngoại trừ họ ra, dù sao thì đến mạng sống của bản thân còn khó đảm bảo có kẻ nào lại sẵn lòng giúp đỡ những người chẳng quen biết kia chứ?

À có đấy.

Nữ phụ pháo hôi ngu ngốc Machiko Gin trong nguyên tác ý.

Cô ấy giúp cả đống người dù đã vào mạt thế gần năm rồi.

"Gin, em làm gì ở đó? Mau lại đây."

"Em muốn xem bên ngoài có chuyện gì, chúng ta ở trong nhà hai tuần rồi, tường nhà khá cao em không thấy gì hết, liệu có ổn không ạ?"

Machiko lo lắng lại gần Sanzu, khi hắn đang chuẩn bị đạn dược và vũ khí, nhắc đến vũ khí, thì Sanzu phải có cả kho, là một tội phạm thứ hắn hay dùng nhất chính là súng, hơn nữa còn là giảm thanh để tránh đánh động lũ cớm, nhưng có vẻ trước khi quái vật xuất hiện hắn lại đi trùng tu số vũ khí của mình ở chợ đen nên giờ nhìn cái nào cũng tỏa ra hào quang mạnh mẽ.

"Có gì mà không ổn, em muốn ra ngoài? Không sợ bị quái vật giết à?"

Sanzu nhìn nó cười trêu chọc.

"Có Haru bảo vệ em mà! Với lại em nói rồi em sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt để sống mãi với Haru! Nhìn em nè mới học võ trên mạng đó, yah!!"

Thấy Machiko vẫn vui vẻ bày trò hắn không khỏi yên tâm.

Vốn tưởng mạt thế đến, bé cưng của hắn sẽ sợ hãi khóc lóc chứ.

Nhưng có lẽ hắn lo xa rồi, bé cưng của hắn lạc quan hơn hắn nghĩ nhiều.