Tokyo Revengers: Ở Mạt Thế, Ta Bâu Lấy Nam Phản Diện Không Rời!

Chương 4: Nỗi sợ




"Em có thể gọi anh là Haru ạ?"

"Ờ, thay vào đó tao sẽ gọi mày là Gin."

"Ừm!"

"Từ giờ mày sẽ ở cạnh tao, không được rời xa nửa bước, nghe rõ chưa?"

"Tại sao ạ?"

"Thế giới ngoài kia rất đáng sợ! Chúng đã bỏ rơi mày đúng chứ?"

"Ừm!"

"Vậy nên phải ở cạnh tao, tao mới bảo vệ được mày."

"Ra là vậy. Em hiểu rồi, Haru!!"

...****************...

Đùng đoàng!

Rào!

Tiếng sấm chớp xen với tiếng mưa xối xả, gió giật rít gào, mạnh đến mức đánh bật cả cửa sổ, Machiko chật vật kéo cửa sổ vào đóng lại, rèm cửa bị mưa hắt ướt sũng, cả người nó cũng dính mưa, nhanh chóng buộc tóc lên Machiko đi kiểm tra các cửa sổ khác sau đó lấy giẻ lau lau khô vũng nước ban nãy.

Phụt!

Bên ngoài sấm chớp xẹt ngang trời có lẽ đã làm chập mạng lưới điện, khu phố ngoại ô nho nhỏ vì thế mất điện, Machiko đứng thẫn trong một góc nhà, xung quanh tối om, nó không thấy gì hết ngoài ánh sáng chớp nháy qua cửa kính chiếu vào nhà của tia chớp.

Cái chết trước kia lại hiện lên, Machiko đang phi xe đạp điện về nhà trong cơn mưa gió sau tiết học chiều, mới 5 rưỡi chiều bầu trời bị mây đen bao phủ tối mịt mù, nó cố phi nhanh nhất có thể, nhưng rồi...

Xẹt!

Đoàng!

Một tiếng đánh lớn vang lên, nó bị sét đánh chết trong đêm mưa gió, linh hồn bị hút lên khoảng không vô định, nó khóc lóc vì đau và sợ hãi, khi mở mắt ra thì đã chuyển vào thân thể của Machiko Gin.

Vừa sợ vừa nhớ nhà, Machiko đánh lừa chính mình vẫn ổn, tiếp tục sống và thích nghi mấy ngày qua, nhưng rồi cơn mưa bão đột ngột đến, tiếng cửa sổ khẽ rung lắc, tiếng cây cối xào xạc trong đêm, còn có các đợt chớp vụt ngang trời như xé rách một mảng lớn trên cao, Machiko ôm chật đầu ngồi thụp xuống đất.

Tách!

Nước mắt lã chã rơi, nó bịt lấy tai, nhắm tịt mắt, nó sợ, sợ sấm, sợ tia chớp kia sẽ cưới đi cơ hội sống của nó.

Nó sợ lắm.

"Rin em đâu rồi..?"

"A!"

Là Sanzu!

Sanzu về rồi!

"Haru.."

Machiko yếu ớt gọi tên hắn, chân và tay thì lần mò bò trên nền sàn gỗ lạnh lẽo, trước mắt chỉ toàn một màu đen, nỗi sợ trong lòng càng lớn mạnh, tia chớp lại vụt qua ô cửa như đang muốn đòi lấy sinh mạng thứ 2 bé bỏng của nó, Machiko khóc lớn hơn, nhưng rồi cả người nó được nhấc lên ôm vào lòng.

Là Sanzu!

"Haru, em sợ lắm. Em sợ lắm. Sao bây giờ anh mới về nhà? Haru, em sợ!"

Sanzu nhíu mày, tóc ướt, quần áo cũn ướt, hân tay lạnh, cơ thể thì run rẩy không ngừng, hắn đã ngờ ngợ đoán ra được rồi.

"Đừng sợ tao về rồi đây."

Sanzu ôm lấy nó thật chặt.

Trong đêm mưa gió bão bùng, hắn đã lái xe trở về thật nhanh, vốn là sẽ không cần phóng nhanh vì trời cũng đã tối, mà thời gian chưa gấp lắm, hắn định sẽ mua thêm quà cho nó khi về nhưng gặp cơn mưa lớn, lại lo Machiko ở nhà một mình nên đã phóng về như bay.

Cuối cùng lúc bước vào nhà hắn lại chẳng thấy bé cưng đâu cả, điện bị mất do mưa, cả nhà chìm trong tối om, bên ngoài mua vẫn dối xả ào ạt rơi xuống, hắn cất tiếng gọi và rồi thấy Machiko bò ra từ góc nhà đang khóc rất hăng vì sợ.

Lúc đó thật sự, trái tim Sanzu đã rớt ra khỏi lồng ngực vì đau lòng, giá như hắn có thể về sớm hơn thì tốt rồi, bé cưng của hắn cũng không vì cơn mưa lớn này mà sợ hãi đến vậy.

"Tao thay đồ cho em nhé, mau tắm thôi em sẽ ốm nếu còn để người ướt như vậy."

Machiko rất yếu, phải nói là sức đề kháng của nữ phụ này cực kì yếu, dính mưa một chút là ốm, thay đổi thời tiết nhỏ thôi cũn lăn ra ốm sốt, hay ốm mà mỗi lần ốm đều rất nặng, có lẽ vì lẽ này ngoài chuyện từng bị suy dinh dưỡng thì đây là nguyên do khiến Machiko thấp bé hơn bạn bè đồng trang lứa.

Ào..!

Sanzu tắm cho nó rất nhẹ nhàng, ban đầu có hơi ngại nhưng nhìn hắn cương quyết Machiko lại sợ làm hắn giận, nên đồng ý.

Tắm xong, hắn nhẹ nhàng lau khô tóc cho nó, may mắn thay đúng lúc đó điện đã có lại, Sanzu nhanh chóng lấy máy sấy sấy khô mái tóc dài màu đỏ rượu của nó, xong xuôi còn ân cần chải cho mượt rồi mới đặt nó lên giường thơm vào trán một nụ hôn.

"Xin lỗi tao về muộn."

"Không sao đâu. Về bình an là tốt rồi."

Machiko cười ngọt ngào.

"A! Em tưởng anh bảo ngày 15 anh mới về mà?"

"Chuyện tao cần làm xong sớm hơn dự kiến, mà em mua đống đồ ăn dưới bếp đấy à? Tủ quần áo cũng nhiều lên?"

Thấy Sanzu thắc mắc, Machiko chột dạ, may mà đã nghĩ câu trả lời từ trước đó nếu không bây giờ hẳn rất khó xử không biết trả lời thế nào cho thỏa đáng.

"Em dọc tin tức mạng có người bảo thời tiết thay đổi thất thường, giá thành thực phẩm sẽ tăng nên em nghĩ mình cần mua đồ trước để sau này không tốn quá nhiều tiền khi mua thức ăn."

Sanzu nhìn dáng vẻ chu đáo của Machiko mà khẽ cười, nụ cười dịu dàng khác hẳn mọi khi làm nó hơi ngây người. Bình thường đã đẹp khi cười lên còn đẹp hơn, mặc kệ vết sẹo hay sự bê tha dộc ác của Sanzu, thì hắn quả thực là một mỹ nam đấy. Trên người toát ra một mùi Polime đậm chất.

"À mà thời gian qua anh đi đâu thế ạ? Em nghĩ là anh đi làm nhưng đồng nghiệp anh có tới tìm và nói anh đùn việc cho họ."

"Đừng nghe lời hai tên điên đấy, tao đi mua đồ chuẩn bị cho tương lai."

Mua đồ cho tương lai?

Không lẽ..!

Là chuẩn bị cho mạt thế!!?

Nào không được đùa như thế đâu, chuyện hệ trọng đấy.

Nếu mà như thế thật, khác nào bảo Sanzu cũng trùng sinh từ cái chết quay về à!?

Thế giới sẽ loạn mất!

Một nữ chính là quá đủ rồi!'