Tôi Xuyên Không Bị Cuốn Vào Giới Tài Phiệt

Chương 50: Hạnh phúc của một tình yêu kín đáo




Sau ngày dài mệt mõi có người lắng nghe cậu chuyện chẳng mấy khả quan của mình, là một niềm hạnh phúc.

Lý Hân dụi đầu vào gối ngủ, chỉ để lộ đôi mắt quyến rũ đầy hút hồn đang hồng lên.

Sở dỉ không định làm phiền Hoàng Gia Vũ lúc tối muộn thế này, nhưng chẳng hiểu vì sao tay lại vô ý bấm gọi.

Được nước lần tới thôi...

Cứ ngỡ anh ấy sẽ cảm thấy phiền, ngược lại thì không, Gia Vũ rất kiên nhẫn nghe cô kể chuyện của ngày hôm nay mà không chút than vãn.

Sau khi chúc ngủ ngon.

Chờ đối phương tắt máy trước mới yên tâm đi ngủ.

Chẳng là hai người đều có cùng một suy nghĩ nên không ai lập tức ngắt máy cả.

Lý Hân vì giữ thể diện mới đành phải tắt thôi... thật ra cô còn muốn trò chuyện thêm một lúc.

ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー

Trong nhà hàng Vạn Nhất, tầng chín.

Du Minh gọi một số món ăn được bày trí tinh xảo và đẹp mắt.

Đối diện còn có Lý Hạo đang buồn bực ra mặt.

Hắn quan tâm hỏi: " Sao thế? Chuyện gì khiến em không vui hay Lý Phương Hân đã làm gì đó mà em không ngăn được hửm?"

Lý Hạo xoa trán ão não nói: " Không, tại sao lại là tầng chín mà không phải tầng mười chứ?"

" Ý em là Vạn Nhất?"

" Vậy anh nghĩ tôi nói về cái gì được đây?"

Du Minh nhướng mày, khoác tay đặt lên bàn ăn, mĩm cười dụng ý: " Nói yêu anh đi, sau đó sẽ chuyển lên tầng mười cho em."

" Đừng có nói khùng điên nữa, món cũng gọi ra hết rồi." Cậu nén tức giận quát: " Kinh tế anh không có thua bất cứ ai vậy tại sao lại không lên tầng mười chứ?

Trên đó cảnh quan phong phú, không gian lại yên tĩnh rất phù hợp cho buổi hẹn hò.

Vậy thì tại sao cứ phải chọn tầng chín?"



Mặc dù tầng chín không thua kém gì tầng mười nhưng có rất nhiều phú hộ giàu có mang theo gia đình đến đây, nhìn chung ồn ào và không được tự nhiên.

Sở dĩ tầng mười có giá gấp hai lần tầng chín nên chẳng ai dám bén mảng ném tiền qua cửa sổ như thế.

Ngược lại Du Minh có thể tuỳ tiện vung một số tiền lớn để khiến tâm trạng Lý Hạo vui vẻ hơn.

Nhưng...

" Khi nảy em cũng nghe rồi, tầng mười được bao trọn trong một tháng đấy, quy định của nhà hàng này không phải có tiền là có thể phá vỡ được." Du Minh giải thích.

" Không biết ai thừa tiền đến thế, tôi cũng muốn bao trọn tầng mười."

Nhìn thấy Lý Hạo hung hăng như vậy, Du Minh chỉ còn cách cười trừ: " Nếu em muốn anh sẽ làm như em nói nhưng phải đợi một tháng trôi qua đã."

Không cần nói Du Minh cũng biết ai là người bao trọn tầng mười kia rồi.

Còn không phải Hoàng Gia Vũ hay sao?

Anh đã nhiều lần bắt gặp anh ta cùng Lý Hân đi ra từ nhà hàng này.

Mà, địa vị của tổng giám đốc TT sao có thể ăn uống tạm bợ ở các tầng chín trở xuống chứ.

Nhà hàng cao cấp nhất tỉnh Giang Thành mà anh ta có thể tuỳ ý vung tiền vào tầng cao nhất vì Lý Hân, bấy nhiêu cũng đủ thấy sự cưng chiều rồi.

" Em ăn đi."

" Được rồi."

" Lần sau sẽ không để em thiệt thòi như vậy."

Lý Hạo: " ..."

Cậu không có ý trách móc Du Minh để mình thiệt thòi, chỉ là tính cách của cậu luôn muốn đứng nhất.

Ở trường học, Lý Hạo luôn xếp đầu bản điểm.

Các môn thể thao cũng không ngoại lệ.

Đến tiền tiêu vặt cũng đứng đầu dòng họ luôn a.



Chỉ có điều, sinh ra là nhị thiếu gia của Lý gia, cậu mới phải xếp sau chị gái mình.

Thật ra trước đây cũng vì điều đó mà Lý Hạo rất ganh ghét Lý Hân.

Cho đến một ngày của mười năm trước, cậu đùa giỡn ở hồ nước cùng một chú chó lớn, không cẩn thận ngã xuống hồ.

Trước lúc cậu rơi vào tuyệt vọng, Lý Hân đã không do dự nhảy xuống hồ nước lớn, chị ấy giang rộng cánh tay kéo cậu lên.

Nhưng không may, sau khi cậu được cứu chị lại bất cẩn trượt chân chìm vào nước sâu.

Lý Hạo chỉ vừa thoát tử, tinh thần có chút hoảng loạn, nhìn thấy người chị mà mình luôn ganh ghét bị chìm xuống hồ nước cũng chẳng biết phản ứng ra sao.

Nên vui, hay không?

Suy nghĩ đó chỉ kéo dài đến khi một bóng người nhảy xuống cứu Lý Hân.

Lý Hạo mới bừng tỉnh, vội đi gọi người lớn đến.

Chị đã cứu mình, mình ghét chị ta nhưng chị ta liều mạng để cứu mình.

Mình nợ chị ấy cả mạng sống!

Nếu không có cậu bé kia, có lẽ cậu đã mất đi người chị này rồi.

Từ đó, Lý Hạo luôn hết mực yêu quý Lý Hân như một cách để chuộc lại lỗi lầm. Mà chẳng biết từ bao giờ, từ chuộc lỗi đã trở thành thật lòng yêu thương.

Nếu biết người bao trọn tầng mười là Hoàng Gia Vũ muốn dành riêng cho Lý Hân, có khi Lý Hạo lại miễn cưỡng chấp nhận?

Du Minh suy tư một chút, thử thăm dò: " Anh biết người bao trọn tầng mười vì lý do gì đấy, em muốn biết không?"

Nghiễn ngẫm hồi lâu, cậu mĩm cười như thể đang rất hạnh phúc: " Không cần đâu, chỉ cần là cùng với anh thì ở vỉa hè tôi cũng cảm thấy cao cấp."

" ..."

Du Minh im bặt, chẳng lẽ em ấy... thật sự nghĩ như vậy?

Tình cảm của họ luôn phải giấu diếm nhưng có những khoảnh khắc hạnh phúc đến mức, Du Minh chỉ muốn khoe với tất cả mọi người.

Hắn vui sướng, nâng bàn tay mảnh mai của Lý Hạo lên, đặt trên đó một nụ hôn lướt qua đầy ý yêu chiều.

" Chỉ cần em muốn, dù có tán gia bại sản anh cũng nhất định làm cho bằng được."