Dương Phong trầm mặt.
Nghĩ hắn cảm thấy chưa đủ thoã mãn, Lý Hân tặc lưỡi nói: " Chậc, tôi cũng sẽ không động chạm đến cả hai đâu, bấy nhiêu đủ rồi chứ."
" Sao?" Hắn nghệt mặt.
" Anh còn muốn gì ở tôi nữa? Chẳng phải anh tìm đến tận nơi này để nói với tôi rằng
không được làm hại Lưu Vân
Hay sao? Tôi sẽ không làm điều đó và đổi lại anh cũng không được phép làm phiền cuộc sống của tôi.''
" Ý, ý anh không..."
Hắn còn định giải thích nhưng Lý Hân đã không cho cơ hội đó. Cô mở màng hình điện thoại rồi nhẹ nhàng cất nó vào túi sách: " Đủ rồi, thoã thuận vậy đi, năm phút đã hết. Những gì cần nói có lẽ anh nói rồi nhỉ?
Hoặc không thì cũng không thể nói thêm nữa đâu nhé?"
Lời vừa dứt, Lý Hân đi lướt qua người Dương Phong.
Mùi nước hoa dịu dàng của nhãn hiệu Chanel cao cấp phản phất trước mũi hắn, đối lập hoàn toàn với sự kiên định của Lý Hân lúc này.
Cứ nghĩ rằng, chỉ cần xuất hiện trước mặt Lý Hân thì dù cho cô ấy có đang giận dỗi hay thậm chí có ý thù ghét mình đi chăng nữa, cũng sẽ ngoan ngoãn như mèo con được nếm lại vị ngon yêu thích, tiếp tục bám dính lấy mình chứ?
Cớ sao... chẳng giống hắn đã suy diễn gì cả.
Đến khi Dương Phong kịp định thần lại, bóng dáng Lý Hân đã sớm khuất xa.
Hắn chỉ đành tiếc nuối siết chặt lấy nắm tay đầy gân guốt.
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
" Tổng giám đốc có phải thấy nhớ cô người mẫu kia rồi không?" Tố Hạ hơi nghìn người, nhìn rõ nét mặt đang cố nén cảm xúc của người kia: " Đến tài liệu chỉ có hai trang cũng đọc đến hai tiếng chưa xong."
Hoàng Gia Vũ đột ngột bị tiếng thủ thỉ bên tai làm cho giật mình, rất nhanh đã giữ lại nét phong độ nói: " Tôi nghiên cứu kĩ một chút sẽ tốt hơn, nhớ nhung cái gì chứ."
" Ầy... giám đốc." Tố Hạ thâm trường, cố ý kéo dài từ cuối như nhìn thấu suy nghĩ: " Giấu giếm làm gì chứ, có phải tôi không thấy ánh mắt của anh nhìn cô ấy đâu."
" Cái, cái gì chứ? Lộ liễu lắm sao?" Lúc này, Gia Vũ mới ngượng tới đỏ mặt, thật sự lớn tiếng hỏi: " Liệu cô ấy có nhận ra hay không?"
Trời ạ, giờ mới chịu thừa nhận.
Tố Hạ lần đầu thấy giám đốc có phản ứng lớn như vậy, nhát thời hơi đơ người.
Và cô biết Tổng giám đốc không phải là không thừa nhận tình cảm của mình với đối phương, mà vì anh ấy cảm thấy chưa đến lúc phải làm thế, hơn hết, anh ấy còn muốn âm thầm giúp Lý Hân phát triển sự nghiệp phía trước nữa.
" Cái này thì tôi nghĩ..."
Gia Vũ đứng ngồi không yên, trừng mắt nhìn Tố Hạ đến mất kiên nhẫn: " Thế nào?"
" Tôi nghĩ cô ấy đã biết rồi đấy ạ." Cô gật đầu cảm thán: " Hừm, cô người mẫu này rất tinh mắt, nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng dường như cô ấy không ghét anh."
" Vậy à." Anh nhỏ giọng.
Dù vẻ mặt Hoàng Gia Vũ vẫn không chút thay đổi nhưng Tố Hạ lại cảm thấy anh ấy như đang rất mãn nguyện.
" Được rồi tập trung vào công việc thôi."
Gia Vũ phất tay, Tố Hạ lập tức quay lại trạng thái siêng năng của một thư ký.
...
Sau khi trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ, tinh thần cũng thoải mái hơn, Gia Vũ nhấc máy điện thoại, vô thức mở danh bạ lên, thẫn người nhìn cái tên được lưu là "Lý Phương Hân" thật lâu.
Căn phòng rộng rãi hơn một trăm mét vuông, chỉ hiện hữu một mình anh.
Nhưng ngược lại, tâm trí Hoàng Gia Vũ đã hoàn toàn bị Lý Hân chiếm hết tiện nghi.
Chẳng biết từ lúc nào, một cuộc gọi đến cho cô ấy lại khiến anh đắng đo nhiều đến thế.
" Nên hay không nên... đã trễ thế này rồi."
Gia Vũ liên tục đưa ra những ý kiến trái chiều giữa "trái tim" và "lý trí" :
Trái tim Hoàng Gia Vũ: Hãy gọi cho cô ấy và hỏi thăm về sức khoẻ, chỉ mới chín giờ đêm chẳng ai đi ngủ sớm như vậy cả.
Lý trí mách bảo: Tốt nhất đừng làm phiền cô ấy, dẫu sao cô ấy vẫn là người mẫu hạng A đấy. Kiên cữ giờ giấc rất nghiêm ngặt.
" Hừm... ha..."
Hoàng Gia Vũ thở dài trước hai lựa chọn khó khăn.
Anh vừa nhớ Lý Hân vừa không muốn làm phiền giấc ngủ của cô ấy...
" A!"
Đột nhiên màng hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến.
Tên lưu banh bạ "Lý Phương Hân".
Mắt vừa nhìn thấy, tiếng thình thịch trong tim đã không ngừng khuếch đại lòng ngực.
Rõ ràng đến mức khiến trái tim rung chuyển.
Gia Vũ không có ý định làm phiền, chỉ là người đã gọi đến, anh có thể từ chối sao?
Hơn nữa đấy là cuộc gọi anh đang mong chờ.
Vội gạt đi hai lựa chọn không thiết thực kia.
" Tôi nghe." Gia Vũ không nghĩ ngợi nhiều, lập tức nhất máy, còn không quên điều chỉnh giọng nói che đi mấy phần kích động: " Muộn thế này tìm tôi có chuyện gì không?"
" Tôi có làm phiền anh không, muộn thế này rồi."
Giọng nói lặng lẽ như nước, trong trẻo nhỏ giọt vào đáy giếng, từng chút một cũng khiến Hoàng Gia Vũ muốn phát điên vì hạnh phúc.
" À, à không, tôi vẫn chưa ngủ. Đang tạm nghĩ ngơi xong thì làm tiếp công việc."
" Giờ này rồi anh vẫn làm việc sao?" Lý Hân ngạc nhiên: " Quả nhiên Tổng giám đốc của Tulip Tone không hề nhàn rỗi nhỉ? Hay là khi khác thì gọi cho anh, bây giờ không tiện làm phiền anh làm việc."
" Hả... khoan, khoan đã."
Dù biết rằng tình cảm của mình đã bị Lý Hân phát hiện nhưng anh vẫn cố giữ phong độ trước cô ấy như một lẽ đương nhiên.
" Tôi đã sắp xong rồi, vừa hay đang nghĩ ngơi một chút, nói chuyện tầm nữa tiếng hay một tiếng gì đó cũng tốt."
" Vậy à... vậy cho tôi xin một ít thời gian của anh nhé?" Lý Hân mĩm cười hỏi.
" Được."
Anh chỉ ngắn gọn đáp.
"Thời gian của tôi đều là của em, dù là bao lâu tôi cũng nguyện ý dành trọn nó cho em" Lời này anh chỉ giữ trong lòng, Hoàng Gia Vũ mãng nguyện dù chẳng thể nói ra thành lời.
Thay vào đó, anh sẽ nói điều này với Lý Hân với thân phận là Chồng.