Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát




Cố Tư Vũ cũng không muốn kéo dài bầu không khí căng thẳng như thế này liền sau đó gỡ tay Phổn Sát ra khỏi cổ tay mình, hướng anh ta nhìn một cái.

"Tôi qua đây một chút, lát nữa sẽ nhanh quay lại."

Phổn Sát lúc này mới rời sự chú ý lên người cô, ánh mắt màu xám bạc loé lên tia sáng hiểu không thấu, lần nữa bắt lại cổ tay cô giữ chặt.

"Không được đi!"

Anh nhận thấy tên nam nhân kia không đáng tin, có cảm giác như hắn ta có tình ý gì đối với Cố Tư Vũ. Phổn Sát siết quai hàm, mâu quang loé ra treo lên khoé môi một màn băng lạnh buốt xương tuỷ, Cố Tư Vũ giật mình, cảm thấy tóc gáy cũng rờn rợn lên.

Hành động này của Phổn Sát khiến cô hồ nghi tới nhíu mi tâm, đại khái bởi vì từ trước đến nay chưa từng chứng kiến anh ta bộc lộ ra trạng thái thế này bao giờ cả...

Nhưng Tri Tiết vẫn không có ý định nhún nhường, cười tới độ tuỳ tiện, mắt đào hoa hơi cong mà mảnh sáng ngời thêm phần sâu sắc.

"Tôi có ăn thịt cô ấy đâu?" Từ cổ họng nam nhân phát ra âm thanh nhẹ, khiến người khác liên tưởng tới tiếng gió thoảng trên cồn cát.

Phổn Sát nhất quyết chắn đằng trước cô, mà cái tính ngang tàn kiêu ngạo của anh ta không phải cô không biết. Chỉ sợ rằng giữa hai người sẽ nảy sinh ra sự va chạm cho nên Cố Tư Vũ cũng chỉ biết gượng gạo cười trừ với Tri Tiết, mở miệng nói.

"Thôi vậy, cũng đã muộn, nếu có việc gì thì để ngày mai chúng ta đi ăn tối rồi nói sau có được không?"

Tri Tiết nghe xong lời cô thì đồng thời nhún nhún vai tỏ vẻ không quan trọng cho lắm "Theo ý cô hết."

Cố Tư Vũ vờ vịt đập vào tay anh ta mấy cái trêu chọc "Đừng cao su tôi là được a."

"Ây, tôi cao su ai cũng được nhưng tuyệt đối không cao su Tiểu Vũ nha."

"Tiết đại nhân, buổi chiều anh ăn Marshmallow hay sao lại dẻo miệng như thế?" Cô cười cười.

"Tiên tri hả mà giỏi thế? Buổi chiều vừa có vị đối tác người Pháp mời ăn một hộp Marshmallow đặc biệt ngon đó."Tri Tiết miết cánh môi mỏng hoa đào của mình một lúc sau đó liền nhoẻn cười để lộ ra hàm răng trắng bóng.

Cố Tư Cảnh từ đằng xa đem gậy chơi bóng đến, nhìn bọn họ một vòng tầm mắt sau đó hướng phía cô hỏi "Không chơi bóng nữa sao?"

Cố Tư Vũ lắc đầu "Cũng muộn rồi không muốn cha mẹ đợi cơm, mau về thôi."

Cố Tư Cảnh không hỏi thêm gì nhiều nữa bèn đưa gậy Golf cho Tri Tiết rồi chào hỏi xã giao vài ba câu.

Không ai biết được giây phút Cố Tư Vũ cùng Cố Tư Cảnh vừa mới quay đi, ngũ quan của người nam nhân từ đầu chí cuối treo lên nụ cười ôn hoà kia tức khắc lạnh xuống, đôi con ngươi xanh thẳm sương mù phủ mờ mịt.

"Bớt lo chuyện người khác đi."Tri Tiết khuôn mặt hoàn toàn không chút nghiêm cẩn nhiều hơn vài phần cảnh cáo, sau đó bước lên ghé sát môi mình vào tai Phổn Sát thì thầm "Con chó thất bại."

Phổn Sát không giỏi đóng kịch, dùng tốc độ rất nhanh vung tay bóp quai hàm Tri Tiết "Mày nói gì?" Anh nhếch khoé miệng, nếu ánh mắt có thể giết được người thì tên nam nhân kia đã xuống hoàng tuyền từ lâu rồi.

"Tao nói, con chó thất bại."Tri Tiết lập lại rành rọt từng từ một đồng thời nắm lấy cổ tay của Phổn Sát tác động lực, hai người không ai kiêng nể ai.

Trên trán Phổn Sát xuất hiện đường gân xanh, anh nhăn lông mày, khắp người tản ra luồng hàn khí mười phần khiến người khác tim đập chân run.

Phổn Sát bóp càng thêm chặt quai hàm Tri Tiết, giống như là dồn toàn bộ sức lực nhanh như chớp hai đầu ngón tay linh hoạt móc vào miệng anh ta động tác tiếp theo dứt khoát quật cả người nam nhân ngã xuống.

Bang thành tiếng lớn, cả cơ thể Tri Tiết văng xa, va đập mạnh trên thềm cỏ.

Mỗi cú đánh Phổn Sát tung ra sau đó đều như muốn một lần lấy mạng Tri Tiết, anh gập hai đốt ngón tay thành quyền giáng xuống trên yết hầu anh ta, nhưng Tri Tiết cũng không thua kém né được.

Phổn Sát đánh trượt, hai đốt xương tay đấm lên đất, thềm cỏ như thế cũng bị đào lên thành cái hố nhỏ, cả cát đất lẫn cỏ văng ra chung quanh tả tơi.

Cú đánh vừa rồi nếu không nhanh trí né được, có thể Tri Tiết đã gãy nát cổ. Anh ta sắc mặt lạnh xuống, mu bàn chân vung lên đá vào sườn Phổn Sát, Phổn Sát giác quan nhạy bén dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy bắt lấy ống đồng anh ta, dồn lực muốn vặn.

Còn chưa kịp xuống tay đã nghe thấy được bước chân chạy rồi vọng tới âm thanh của nữ nhân.

"Mau dừng lại!" Cố Tư Vũ trông thấy một màn này hốt hoảng chạy tới "Làm gì thế? Mau dừng lại đi!"

Phổn Sát chỉ cần tốn nửa phút sẽ phế đi được cẳng chân của Tri Tiết nhưng lại bởi vì Cố Tư Vũ làm gián đoạn, động tác tiếp theo định tung ra cũng ngưng hẳn lại.

Cố Tư Vũ lao tới đỡ Tri Tiết ngã từ trên thềm cỏ ngồi dậy, sắc mặt tái xanh "Anh không sao chứ hả?"

Cô biết Phổn Sát là một tay sát thủ nghiệp dư có tầm quan trọng bên cạnh Tu Thần Khước, nhưng Trình Thần thì khác, anh ta chỉ là con người tầm thường không có khả năng đánh trả lại Phổn Sát, nếu cô không kịp lúc tới chẳng phải Tri Tiết đã bị Phổn Sát bẻ chân rồi sao?

Trong lòng tức giận nổi lên, cô đỡ lưng Tri Tiết để anh ta dựa vào trong lòng mình "Anh hôm nay thế nào cứ muốn gây sự với anh ấy như vậy? Nếu tôi không ngăn cản thì đã bị anh đánh thành khuyết tật rồi đấy biết không?!"

Phổn Sát trợn trừng mắt nhìn cô, anh siết quai hàm "Như nào ta mới phải đánh hắn? Cô thậm chí còn không hỏi ta có bị thương hay không, lại đi bênh vực hắn?" Anh cảm thấy thật bất công, cô vì lo lắng cho tên đó mà buông lời trách móc anh?

"Nhìn anh ấy giống có thể làm anh bị thương sao hả? Phổn Sát, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà quá đáng!"

Phổn Sát trong lòng như bị những lời này của cô châm cho nổi lửa, anh mím môi tạo thành đường thẳng tắp, hai tay cuộn chặt tới độ phát run.

Khoé miệng Phổn Sát nhếch lên cười rét lạnh "Con mắt nào của cô cho rằng hắn không thể làm ta bị thương? Cô tin hắn quá nhỉ?" Một câu anh ấy hai câu cũng anh ấy, lại còn tin tưởng nhau như vậy cơ à?

Cố Tư Vũ sắp bị con người cố chấp này làm cho phát điên lên rồi, cô đỡ Trình Thần đứng dậy, cơn tức giận dâng lên không nguôi.

"Anh vừa phải thôi! Lúc nào cũng nhận mình đúng hết, anh vô duyên vô cớ đánh người là đúng sao?"

Phổn Sát nghiến chặt răng, vô duyên vô cớ đánh người? Anh lúc nào thì vô duyên vô cớ đánh người? Để mặc cho hắn sỉ nhục anh cũng được sao?

Đôi con ngươi mắt anh vằn đỏ tia máu, gân xanh cũng nổi trên trán, cô không hề hỏi anh một câu rằng như thế nào lại đánh hắn, có bị thương hay không mà chỉ một mực bênh vực hắn. Nghĩ tới đây, lý trí anh giống như bị mồi lửa cô châm ra thiêu cháy hết sạch lục phủ ngũ tạng.

Ps: Marshmallow một loại kẹo dẻo nổi tiếng lâu đời có xuất xứ từ Pháp, ngày nay thường thấy nó rất phổ biến.