Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ




"Solntsevskaya Bratva không phải là một băng đảng chung, mà là một tổ chức tội phạm được tổ chức tốt vì thế nên chỉ cần thành viên của nơi này muốn rời khỏi, thì sẽ nhận cái chết."

Cố Tư Vũ thẫn thờ, nhận cái chết? Vậy thì Phổn Sát, anh ta cũng sẽ phải nhận tội chết sao?

"Vậy... anh, tại sao lại..."

Phổn Sát buông thõng mi, nhìn cô "Ta đã trốn thoát khỏi Solntsevskaya Bratva."

"Bọn chúng không tìm anh hả?"

"Có chứ, ta trốn rất nhiều nơi, làm thẻ căn cước giả, quốc tịch giả, trốn mãi rồi vẫn bị bọn chúng đánh hơi thấy." Anh ta cong môi để lộ ra nụ cười nhàn nhạt "Cho tới khi ta đến Châu Á, thay đổi danh tính, làm việc dưới trướng chủ nhân hiện tại mới được an ổn một thời gian thôi."

Chủ nhân hiện tại chẳng phải là Tu Thần Khước sao?

Cố Tư Vũ gật đầu, thì ra anh ta lại có quá khứ oanh tạc như vậy, phải rất có thực lực mới có thể vào được băng đảng Mafia khét tiếng tầm cỡ thế giới đó.

Phổn Sát nhíu nhíu lông mày, bày ra bộ dáng không vui nói "Chẳng phải muốn ta dạy cô chơi Golf sao? Lại lạc đề tài rồi?"

"A?" Cô suýt chút nữa thì quên mất "Tiếp tục thôi..."

"Lần này thì chú ý vào." Phổn Sát hừ ra âm thanh bằng mũi, giọng cảnh cáo.

"Được rồi được rồi..." Cô xua xua tay.

"Nếu còn không tập trung thì đừng hòng ta lại dạy cho cô nữa."

Cố Tư Vũ thở dài, răng cắn cánh môi "Được rồi mà, nếu anh không nhanh lên tôi liền nhờ người khác đó."

"Ở đây còn người nào quen cô sao?" Phổn Sát nghe vậy liền đánh mắt nhìn chung quanh.

"Nhờ anh tôi nha."

"Ốc không mang nổi mình ốc còn đòi gánh cọc cho rêu." Phổn Sát giọng đùa giỡn nói.

"Này!" Cố Tư Vũ cả giận "Tôi đánh bóng cũng rất tốt đó!"

"Hửm? Rất tốt, rất tốt mà số cầu cô đánh ra mười trái thì có một trái lọt..." Phổn Sát nhếch môi cười đểu cáng "Cô xem, có phải là rất tốt không?"

"Anh im miệng!" Cố Tư Vũ quát ầm lên, thuận tiện dùng gậy đánh Golf đập lên trên người anh ta, giận tới hoá thẹn.

Phổn Sát bắt lấy thanh gậy Golf cô vừa vung ra đánh mình dùng lực kéo lại khiến cô theo đà giật người phi về đằng trước mấy bước, suýt chút nữa thì đụng phải ngực anh ta, khoảng cách thực gần gũi.

Anh ta hơi nhích lên gần đằng trước xoay người lại nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô, nhướn lông mày châm chọc "Chấp nhận sự thật đi, rằng khả năng thể thao của cô đặc biệt kém."

Cô hướng đến ngực anh ta vung cú đấm, siết chặt quai hàm "Câm miệng, tôi mới không thèm chơi mấy trò này đấy, bằng không, tôi cũng rất giỏi!"

Cố Tư Vũ cô ghét bị chê yếu kém hơn người khác, về bất cứ mặt nào cũng thế. Không phải cô kiêu căng, mà chẳng qua bản tính hình thành như vậy.

Phổn Sát và cô ở đằng này cãi nhau ầm ầm, lại lọt vào mắt người nam nhân ngồi đằng xa kia thành chơi đùa vui vẻ.

Tri Tiết cùng Cố Tư Cảnh bàn công chuyện bên khu nhà kính, nhưng mà tâm tư anh đều đặt lên cô gái nhỏ kia, gì chứ? Lại ở cùng nam nhân khác chơi đùa tới mức vui vẻ, ánh mắt xanh của anh chuyển thâm sâu, ngay cả cặp chân lông mày cũng mất tự nhiên vo lại.

Lâu như vậy không gặp lại anh, cô thực không nhớ anh chút nào sao? Chim bồ câu nhỏ vô tâm thật đấy...

"Tiên sinh, bản hợp đồng kia anh thoả thuận muốn ký chứ?" Cố Tư Cảnh thu hồi tài liệu, miệng cười xã giao nói.

Tri Tiết phất tay, đứng dậy trên ghế "Cứ như vậy đi." mắt anh vẫn một mực hướng phía Cố Tư Vũ nhìn không rời, có ý định đi đến đó.

"Anh muốn đánh Golf sao? Có cần tôi..."

Cố Tư Cảnh còn đang nói một nửa đã bởi vì anh ngăn lại "Công việc coi như đã xong, chúng ta ai nấy chơi chút giải trí."

"À, được..." Cố Tư Cảnh lại cảm thấy người này cả buổi nay rất kỳ quái, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều cũng đành gật đầu.

Tri Tiết sau đó xoay người bước chậm về phía Cố Tư Vũ.

Đang trong lúc tranh luận cùng Phổn Sát, khoảng chừng hai mét nghe âm thanh động cô liền theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua trông thấy Tri Tiết gần đến.

Cô giương môi cười cười với anh.

"Xong rồi hả?"

Anh ta gật đầu, nhẹ giọng hỏi "Cô cũng biết chơi Golf?"

"À không đâu, tôi nhờ người bạn này hướng dẫn, cũng biết qua chút thôi..." Cố Tư Vũ sờ sống mũi, kéo tay Phổn Sát lôi anh ta tới trước mặt.

Tri Tiết ánh mắt giả vờ lơ đãng liếc nhìn bàn tay cô một cái rồi chậm rãi thu hồi, khoé miệng treo lên nụ cười lịch sự "Ồ vậy sao? Rất vui được biết anh."

Phổn Sát trái lại thậm chí cười cũng không cười, sắc mặt giống như không có cảm tình nhìn Tri Tiết, sau đó anh hơi chau lông mày, đạm bạc quay đầu.

Cố Tư Vũ suýt chút nữa đá anh ta một cái, người gì mà kỳ cục, ban nãy còn vui vẻ chút ít bây giờ tại sao lại trưng ra cái bộ mặt giống như ai cướp mất sổ gạo của mình đi thế hả?

Tri Tiết thấy Phổn Sát không đáp anh cũng chẳng vội thu liễm nụ cười, vẫn luôn hoà nhã treo trên môi hướng ánh nhìn như khoá trên người cô.

"Tiểu Vũ, chúng ta qua chơi bóng, tôi dạy cô."

Cố Tư Vũ hơi nghi ngờ, sao đột nhiên lại gọi cô là Tiểu Vũ như thể thân mật lắm vậy? Bình thường không phải vẫn kêu Tư Vũ sao...

"Không mượn ngươi." Chưa đợi cô trả lời Phổn Sát đã bất ngờ kéo bàn tay cô đang nắm cổ tay anh ta lại, bước lên chắn đằng trước.

Tri Tiết miệng luôn cười, đôi mắt xanh thẳm hơi híp híp, nhìn bộ dáng như thiên sứ thân thiết mấy phần nhưng vẫn không thoát khỏi có gì đó quỷ dị.

"Tiểu Vũ, đi nào." Anh ta giống như giả vờ không nghe thấy lời Phổn Sát, mắt chăm chú quan sát cô.

Phổn Sát cánh tay vòng qua eo cô dùng chút lực kéo, siết chặt lấy cô ôm vào bên hông mình.

Cố Tư Vũ chớp mắt nhìn góc nghiêng của anh ta, từ phía này trông thấy đôi mắt xám khói kia ẩn dưới mấy sợi tóc là sự nguy hiểm, lần đầu được chứng kiến loại biểu cảm này của anh ta cô không khỏi nuốt vào ngụm khí lạnh. Ngũ quan nam nhân đanh cứng, phát ra sự áp bách khổng lồ, cô liền giây kế tiếp liên tưởng được hình ảnh con chúa tể sơn lâm.

"Điếc sao? Ta nói, không mượn ngươi." Giọng nói mang theo khối lực sát thương, đánh úp màng nhĩ của cô.

Bộ dáng của Phổn Sát bây giờ thật xa lạ, giống mấy phần người đàn ông kia...

Cố Tư Vũ rùng mình mà tóc gáy cũng rờn rợn lên, nhận thức được anh ta đang ôm lấy eo cô, liền nảy sinh phản ứng muốn thoát khỏi lại bị anh ta ghì chặt lại lần nữa.

"Anh làm gì..." Cô nhỏ giọng nói, thật là, muốn làm trò gì chứ?

"Ồ? Vậy tôi cũng không mượn anh trả lời thay Tiểu Vũ."Tri Tiết cười khẽ ra tiếng, âm thanh cười giống như là vô hình thanh nhuận "Tiểu Vũ, đi với tôi nào."

Anh ta lần nữa nhìn cô, khoé môi tăng thêm ý cười càng lún xuống sâu hơn, đôi con ngươi màu xanh thẳm cũng ôn hoà cong cong lên tựa vầng trăng non, nháy mắt chuyển thâm.

Lọt vào mắt người khác đều sẽ trông thấy anh là con người vô cùng hiền lành, tạo cảm giác thân thiết, tựa như thiên sứ vậy, trên khuôn mặt soái khí không tìm ra một tia lãnh ý nào cả.

Đương nhiên sẽ đánh lừa được Cố Tư Vũ, nhưng Phổn Sát chỉ cần liếc qua liền biết, tên nam nhân này là một kẻ nguy hiểm không tốt đẹp chút nào.

Cố Tư Vũ nghe giọng nói giống như dụ dỗ trẻ em của Tri Tiết hơi quái đản, nhưng mà vẫn là qua đó xem anh ta muốn nói gì chút.

Cô cử động cơ thể muốn thoát ra, Phổn Sát lại dồn lực áp đảo cô vào trong lòng, tình cảnh thật giống với tình tay ba đang đôi co tranh giành a.

"Cả ngày treo lên cái nụ cười giả tạo, mang theo lớp mặt nạ dày như vậy, ngươi không chán sao?" Phổn Sát nhếch môi trào phúng, ánh mắt không có độ ấm.

Tri Tiết bên khoé môi đang câu lên của mình lại càng nồng đậm cười sâu thêm, ánh mắt ngọt giống như nhìn tình nhân âu yếm không hề có dấu hiệu gì là tức giận cả.

Cố Tư Vũ có chút không vui nhìn Phổn Sát, tự dưng vô cớ mắng Tri Tiết kia cũng quá vô lý rồi.

"Buông tôi ra, sao anh cứ cố tình gây sự như thế?"

Phổn Sát thậm chí không liếc mắt qua nhìn cô, vẫn luôn giữ cô ở bên thân mình ôm chặt.

"Tiểu Vũ, mau lại đây nào, cùng tôi chơi Golf nhé?"

Tri Tiết một mực không muốn để tâm tới Phổn Sát, ánh mắt trên người cô nhìn chăm chú giống như muốn xuyên thủng da thịt cô vậy.

Cố Tư Vũ nâng mi bất ngờ chạm phải đôi con ngươi xanh thẳm của anh ta lại tựa có luồng điện chạy dọc qua thân thể, trong lòng liền giây kế tiếp dâng lên trận mờ mờ bất an...

Giọng nói ôn nhu mê hoặc của Tri Tiết, tại sao cô lại có cảm giác giống như loài ma quỷ muốn câu hồn người khác đi vậy...?