"Cố Tư Vũ."
Giọng nói trầm thấp quen thuộc ấy lúc này có vài phần thâm tình vang lên trong không gian, mơ màng muốn tỉnh lại phát hiện ra cỗ mùi hương của thuốc khử trùng xông vào cánh mũi, cô vươn tay bịt miệng ngăn dòng chất lỏng đang muốn trào ra khỏi cuống họng.
Cô cử động thân người muốn ngồi dậy, lại phát hiện ra bản thân đau đớn tựa như bị một cái xe chèn qua nát bét, rát buốt đến tận khúc ruột gan.
Cố Tư Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, đem mí mắt mập mờ nâng lên quan sát chung quanh. Cô đang ở trong phòng bệnh sao? Sau khi bị đám người Cố Kiều tra tấn cô đã ngất đi, mơ hồ trông thấy cả căn nhà cháy lớn, rồi gì nữa nhỉ? Cô đau đầu chóng mặt mà xoa xoa thái dương.
A, Tu Thần Khước, hắn ta lao tới cứu cô.
Đoạn ký ức vỡ vụn như thể được sửa sang lại vô cùng sống động, người đàn ông trong mắt cô vẫn luôn độc ác lạnh lẽo như thế thời khắc ấy không do dự nhảy vào biển lửa mang cô rời khỏi. Âm thanh nhảy nhót nóng nảy của người đàn ông vang vọng trong đầu óc cô, hắn ta lại lần nữa cứu sống cô, kiếp trước, kiếp này, đều là hắn ta cứu sống cô...
Lần này Cố Tư Vũ bừng tỉnh từ trong giấc mộng, cô gấp gáp hít thở, đập vào mắt là trần nhà thạch cao trắng sáng như bột phấn.
Dư vị kinh khủng của thuốc khử trùng truyền tới, cô bụm miệng, mặt mũi trắng xanh lẫn lộn, lập tức nôn khan.
Bên cạnh Tu Thần Khước trông thấy cô tỉnh đã cất lời hỏi, giọng nói có pha chút hốt hoảng "Cố Tư Vũ, thế nào?" Hắn đỡ lấy người cô.
Cô thuận theo hướng mắt nhìn hắn ta. Tu Thần Khước bây giờ mặc một cái áo thun đen mỏng, quần kiểu tây, không có bộ dáng nghiêm nghị như thường ngày, ngay cả kiểu tóc vốn luôn được chỉnh đốn rất tỉ mỉ cũng hơi rối loạn vương trên cái trán.
Hai ánh mắt giao nhau, cô nhận thức được đôi con ngươi đen huyền kia của hắn hơi co giãn, các đường nét lạnh lẽo thô cứng trên khuôn mặt cũng vì thế mà nới lỏng.
Cố Tư Vũ không kiểm soát nổi dòng cảm xúc dâng lên trong lòng, vành mắt phiếm hồng bỗng nóng hổi, theo đó trào ra dòng thuỷ lưu âm ấm.
Cô uất ức bao nhiêu, đều qua nước mắt tuôn trào ra ngoài bằng hết, giống như chuỗi trân trâu đứt đoạn thi nhau rơi xuống trên gò má xinh đẹp.
"Thần Khước..." cô nức nở, giọng nói qua cuống họng nghèn nghẹn.
Người đàn ông trầm mặc một hồi lâu quan sát cô.
Cố Tư Vũ nhanh chóng nhào cả thân thể vào lòng hắn ôm ấp "Thần Khước..." cô khó khăn hít thở, áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn mà khóc nấc, nước mắt không ngừng rơi xuống thấm qua lớp áo mỏng kia.
Tu Thần Khước mím môi, cảm giác buồn buồn ở trên ngực hắn lan toả. Trong lòng hắn như thể bị dội một gáo nước sôi, nóng nảy tới phát điên.
Hắn vươn tay đặt lên trên tấm lưng nhỏ bé đang run rẩy của cô vuốt ve, lại không biết cách làm thế nào để an ủi, cho nên chỉ có thể phun ra một câu "Không sao hết."
Cố Tư Vũ ôm hắn ngày càng chặt, tựa như người chết đuối đang cố gắng vùng vẫy bắt được chiếc cọc cứu mạng, ra sức nắm lấy. Chất nhầy trượt xuống cuống họng cô, khô khốc khản đặc.
"Em nghĩ rằng em sẽ chết..." cô nấc mấy tiếng, giọng nói cơ hồ không rõ ràng nhưng đủ để đối phương hiểu được.
Tu Thần Khước mi tâm phút chốc nhíu chặt "Sẽ không có chuyện đó..."
Cố Tư Vũ trong lồng ngực hắn lại càng khóc lớn "Sao anh lại tới muộn như vậy chứ? Em đã mong anh... mong anh biết bao nhiêu..."
Hắn ta mím môi, con ngươi như hố đen nhìn chăm chú cô mấy giây. Cuối cùng không chịu được cô gái ở trong lòng mình đang run rẩy, mấy ngón tay thon dài đưa lên chạm nhẹ ở trên mái tóc cô.
"Xin lỗi." Giọng hắn thực trầm thấp phát ra khỏi cuống họng.
Cô nghe xong câu này cảm xúc lập tức trùng xuống, ngước đôi mắt ngấn lệ lên quan sát nét mặt người đàn ông vốn lạnh lùng kia. Vô cùng ngạc nhiên, Tu Thần Khước vậy mà lại xin lỗi cô?
Ở kiếp trước hắn ở trong suy nghĩ của cô là loại người chưa khi nào phải sử dụng từ ngữ này.
"Xin lỗi em, tôi đã không tin tưởng em." Hắn mím môi
Cố Tư Vũ không cảm thấy thất vọng, chuyện này không thể trách hắn ta. Cũng bởi vì cô làm ra quá nhiều loại chuyện lừa gạt hắn cho nên hắn còn tin tưởng cô được mới là kỳ lạ.
Bất quá, kiếp này hắn chịu để cho cô tự do đi lại đã là cái diễm phúc lớn.
"Anh đã cứu em đó thôi, em phải cám ơn anh." Cô lắc lắc đầu nhỏ, mỉm cười với hắn.
Tu Thần Khước trùng mắt, giọng có vài phần khổ sở "Tôi đã làm em thương tổn chỉ bởi vì bản tính ích kỷ của tôi..."
Hắn ta không nhìn thẳng cô, bên bàn tay siết thật chặt, máu rơm rớm tràn ra thấm vào chiếc băng gạc trắng tinh.
Trong không gian tịch mịch của phòng bệnh ngoại trừ mùi thuốc khử trùng ra còn lẫn lộn thêm vị tanh nồng, Cố Tư Vũ hốt hoảng trong lòng, hướng bàn tay hắn đang dùng sức cuộn chặt nắm lấy kéo đến.
"Thần Khước! Anh sao thế này?" Cô nắm lấy bàn tay to lớn đem theo hơi lạnh của hắn lo lắng hỏi han, mắt hướng phía băng gạc trắng đang thấm máu đỏ dần dần nhìn tới.
Tu Thần Khước cảm nhận hơi ấm từ trên đầu ngón tay cô chạm vào lại giống như băng lạnh gặp hàn quang, tan chảy triệt để. Hắn thu lòng bàn tay nắm lấy mấy tia ấm áp kia, đáy mắt nhảy nhót hoảng sợ.
Cứ như thể...
Cứ như thể buông tay ra, ánh nắng liền vụt tắt.
Hắn ta suy nghĩ tới đây, tâm tình hung hăng bộc phát tản ra chung quanh.
Không được, bằng mọi cách không buông tay em...
"Thần Khước! Tu Thần Khước!" Cô dùng lực lung lay bả vai hắn.
Cuối cùng hắn bừng tỉnh, tựa như ở trong đêm tối thoát ra bên ngoài nháy mắt linh hồn quay trở lại. Ẩn nhẫn con mãnh thú đang hung hăng càn quấy, đem không khí trầm lặng xuống rất nhiều.
Hắn nâng lên con ngươi mắt đen huyền quan sát khuôn mặt cô gái, sau đó vài giây liền trùng xuống rơi ở trên điểm hai bàn tay giao nhau. Phải mất một lúc lâu hắn ta mới mở miệng, âm thanh trầm trọng phát ra ngoài cổ họng "Chỉ cần giam giữ em là được, bằng mọi cách chiếm đoạt em."
"Nhưng tôi lại không biết được rằng vốn chỉ sở hữu thể xác em chứ không có được linh hồn em."
Cho nên, linh hồn mỏng manh ấy đủ khả năng rời khỏi hắn bất cứ khi nào nếu hắn không bảo vệ nó chu toàn.
Tu Thần Khước mím môi, hai cầu vai to lớn khẽ run rẩy "Sẽ không sai lầm nữa."
Cố Tư Vũ tròn mắt nhìn hắn, con người này từ khi nào trước mặt cô bày ra bộ dáng nghe nhìn không thấu thế này? Trong ký ức kiếp trước của cô thì Tu Thần Khước vĩnh viễn chỉ là một con ác ma đội lốt người, áp bức doạ người.
Hoá ra, hắn ta rất sợ mất đi cô.
Tuy rằng không biết hắn đối với cô là loại điên cuồng cố chấp thế nào, nhưng thực tại bây giờ cô đã biết hắn do vì yêu cô cho nên tâm thần biến thái đến vặn vẹo. Hắn chẳng qua không biết cách biểu đạt chúng, mà cô trước khi trùng sinh lại là con người bảo thủ cho nên luôn đặt tiêu cực lên trên hắn, dẫn đến việc cuộc sống chật vật khổ sở.
Cố Tư Vũ có chút xúc động mà hai vành mắt cũng ửng hồng "Ừm, em cũng không sai lầm nữa." Cô mỉm cười, má lúm đồng tiền xinh đẹp lộ ra.
Cô vươn tay đặt lên trên má hắn vuốt ve, cảm nhận làn da mịn màng kia lành lạnh. Đôi con ngươi người đàn ông hơi co giãn, vừa vặn đem hình ảnh của cô cất vào sâu trong trí óc "Không chạy khỏi anh nữa, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh."