Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng




Đoàn người Tu Thần Khước dừng lại trước căn nhà đang phừng phừng cháy lớn, Adam trợn trừng mắt nhìn một cảnh này chưa kịp suy nghĩ gì cả đã trông thấy ông chủ lớn vùng ra đám cảnh vệ đang ngăn cản chung quanh, vọt thẳng vào trong đám cháy.

Tóc hắn rối loạn xoã bên trên cái trán vốn thanh tú, đôi con ngươi mắt nhảy nhót. Đi theo ông chủ mười năm, cậu ta chưa từng chứng kiến ông chủ như thế này bao giờ, cho nên nhất thời hoảng sợ nhảy tới ngăn cản "Ông chủ... thật sự không được!"

"Cút ngay!" Hắn gầm lên giận dữ, mặt mũi cáu kỉnh tàn nhẫn.

"Ông chủ! Người sẽ nguy hiểm tới tính mạng!" Hắc Huyền Bạch bên cạnh cũng song song nhảy lên chắn đằng trước.

Tu Thần Khước vung tay đấm lên trên mặt Hắc Huyền đang ngáng đường hắn khiến anh ta ngã ngửa ra phía sau, nhào lộn trên mặt đất.

"Tính mạng? Cố Tư Vũ chính là mạng." Hắn gằn từng tiếng qua kẽ răng, trực tiếp lao qua bọn họ, thân ảnh cao lớn vọt vào trong đám lửa đỏ rực đang phừng phừng cháy lớn.

Adam muốn chặn hắn lại lại không thể nào kịp, ông chủ lớn của cậu ta đã lao vào trong ánh lửa, bóng lưng thẳng tắp kia trong mắt cậu luôn trầm ổn thời khắc này lại hốt hoảng tới thế...

"Cố Tư Vũ!"

Tu Thần Khước giọng nói phát ra khỏi cuống họng lại thành tiếng gầm, trong đám lửa lớn cơ thể hắn nóng nảy muốn nổ tung, nhưng không nóng bằng trong lòng lúc này.

Hắn đảo mắt nhìn chung quanh, sau đó rơi lên người cô gái đang nằm im lìm ở góc tường, liền vọt thẳng tới "Cố Tư Vũ!"

Hình ảnh người con gái ngủ yên như thiên thần, ánh lửa hoàng kim lấp lánh chiếu lên khuôn mặt cô, hắn đau lòng nhìn những vết rách trên làn da trắng mịn xinh đẹp của cô. Trái tim như thể bị ai đó bóp nghẹn, be bét máu...

Tu Thần Khước ôm lấy cô bế bổng lên, gấp gáp muốn lao ra bên ngoài.

Từ trên trần nhà gỗ mục nát, thanh trụ cột cháy đen thẳng tắp đổ xuống. Hắn nhanh chóng ôm lấy cô bao bọc vào trong lồng ngực, một trận đau đớn kéo tới, trên tấm lưng cứng rắn rỏi của Tu Thần Khước hứng chịu sức lực mạnh mẽ ập lên, nóng bỏng rát buốt.

Hắn nghiến răng, cảm nhận cô gái ở trong lòng hắn ngày một thở gấp, liền gồng lên thân thể, bàn tay to lớn nắm chặt thanh gỗ đang cháy bén lửa dùng lực văng ra xa.

Cố Tư Vũ em chờ tôi...

"Xin em, chờ tôi, một chút."

"Đừng bỏ rơi tôi, tôi xin em..." Người đàn ông cúi đầu thật thấp nhìn cô gái, cầu vai rộng vững vàng hơi khẽ run rẩy

Cho tới khi hai người ra được bên ngoài, căn nhà cũng đã sụp đổ thành đống tro tàn.

Tu Thần Khước bế cô trên tay lao đi, hắn không để ý tới chung quanh, trong đầu óc chỉ có một suy nghĩ cứu sống cô... cho nên vô thức qua bọn họ, cứ thế chạy thẳng về phía trước không phân biệt được đường lối nữa.

Cơ thể nhỏ bé của cô đang run rẩy, hắn siết chặt cô ôm vào lồng ngực, miệng liên tục thì thào "Cố Tư Vũ, xin em, cầu xin em..."

Linh hồn xinh đẹp của cô gái ấy đang vụt khỏi tầm tay hắn, hắn hoảng hốt đến trong lòng đều lạnh ngắt.

Đám người cảnh vệ nhốn nháo, ai nấy đều hoảng sợ nhìn ông chủ cao lãnh của mình bế trên tay cô gái đang thoi thóp đầy vết thương chạy dần dần xa. Cuối cùng Adam phải lôi kéo ngăn cản hắn ta lại, hắn mới ổn định tâm trí lại.

Tu Thần Khước giật mình nhìn bọn họ sau đó sải chân gấp gáp như cước, giọng nói khàn đục hơi thiếu kiên nhẫn "Dùng trực thăng!"

Adam vâng dạ rồi liên lạc qua một bộ đàm điều động trực thăng lái tới.

Anh em Hắc Huyền Bạch vội vàng sơ cứu cho cô, lúc trước Hắc Bạch từng là một thầy y nổi tiếng.

"Cố tiểu thư, cô nghe rõ không?" Anh ta vỗ lên mặt cô, một tay liên tục tiếp nước.

"Thiếu oxy, mọi người tản ra mau lên!"

Chung quanh đám người nghe theo anh ta tránh xa ra, Cố Tư Vũ khó khăn hít thở nằm bất động trên nền đường, Hắc Huyền phủ lên người cho cô một tấm chăn mỏng.

Tu Thần Khước đứng một bên, sắc mặt thâm trầm tới đáng sợ. Đôi mắt dường như ẩn chứa sự bất lực mà trở nên trống rỗng.

Hắn nắm chặt hai bàn tay thành quyền, máu tươi theo vết rách chảy ra tí tách...

Nếu như hắn chịu tin tưởng cô, tin rằng cô bị bắt cóc đi mất thì hắn đã không phải khổ sở chứng kiến cô thương tích đầy mình nửa sống nửa chết như vậy.

Tu Thần Khước hung hăng nghiến chặt răng, cáu kỉnh tới nỗi các đường nét trên khuôn mặt xô lại với nhau vô cùng đáng sợ.

Nếu hắn biết được là kẻ nào làm thì hãy xám hối đi!

Nghĩ tới đây đôi con ngươi sắc lạnh của hắn không còn tồn tại hai chữ tình người.

Trực thăng hạ xuống, Cố Tư Vũ được đưa đi.

Chưa đầy năm phút sau đó trực thăng đen ngòm hầm hố từ trên bầu trời đáp xuống sân thượng của bệnh viện. Một cảnh tượng chưa từng có trước đây khiến ai nấy cũng phải ngoái đầu nhìn.

Trong bệnh viện thành phố, Cố Tư Vũ được chuyển tới phòng cấp cứu.

Mấy ông bác sĩ mồ hôi đua nhau chảy dài trên mặt, đây là lần đầu tiên kể từ khi bọn họ công tác tại bệnh viện thấy cảnh như này.

Một đoàn vệ sĩ vận đồ đen bặm trợn đứng dài kín cả một hành lang, tạo nên bầu không khí vô cùng áp lực...

Tu Thần Khước bế trên tay cô gái tựa như đang ngủ say chạy đi như cước, sải chân dài rộng đạp trên nền đá hoa. Vừa đẩy cánh cửa ra bước vào lời nói thâm trầm, thô trọng cất lên "Cố Tư Vũ làm sao, cái bệnh viện này san phẳng được rồi!" khẩu khí lớn, cũng chỉ có một mình Tu Thần Khước hắn dám.

"Tu... Tu tiên sinh..." mấy tên bác sĩ trông thấy hắn mặt mũi liền tái xanh.

Tu Thần Khước nắm lấy cổ áo ông trưởng khoa, con ngươi mắt đen thâm thuý khẽ nheo lại đem theo cảnh cáo "Bảo đảm là cô ấy ngay cả một sợi tóc cũng vẹn nguyên, không thì ông niệm kinh rồi về với phật đi."

"Được được được... tôi đảm bảo, đảm bảo..." ông ta vì luống cuống mà ngay cả miệng lưỡi cũng trở nên lắp bắp.

Cố Tư Vũ được đẩy vào phòng cấp cứu, trái tim trong lồng ngực hắn mới buông lỏng chút ít.

Lúc này anh em Hắc Huyền Bạch tới trước mặt hắn hết sức kính cẩn mà cúi thấp đầu "Tu tiên sinh, lỗi do chúng tôi."

Tu Thần Khước dời sự chú ý lên người bọn họ, hắn hơi nhíu lại mày kiếm "Sau khi Cố Tư Vũ bình an hai cậu hãy xin lỗi cô ấy, còn nếu cô ấy có mệnh hệ gì, thì hãy sẵn sàng chết chung đi."

Lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ khi đối diện với cô ấy trong từ điển của hắn mới xuất hiện hai từ dung túng.

Lúc Tu Thần Khước vọt vào trong đám cháy kia cứu cô, vẻ mặt hắn ta đau khổ chật vật nhường nào, tuyệt vọng tới mức nhìn thấy chỉ khiến người khác run sợ...