Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thụ Chính Tuyến 18

Chương 5




Hôm nay là ngày Lạc Kỳ Anh xuất viện, kỳ lạ là không thấy Dương Gia Vĩ đâu sau vụ việc ngày hôm đó cậu ta cứ như cố tránh mặt cậu, dù hơi thất vọng nhưng Lạc Kỳ Anh cũng không nghĩ nhiều.

"Anh Kỷ sao trông anh tươi tắn hơn thường ngày thế?"

Hôm nay sắc mặt của Kỷ Hà nhìn vui vẻ hơn thường ngày nên cậu cũng lầy làm lạ mà hỏi. Kỷ Hà nhìn cậu miệng cười cười nói với giọng khoái chí :

"Còn không phải nhờ công cái đuôi nhỏ của cậu sao nhờ cậu ta chăm sóc cậu mà tôi có thời gian nghĩ dưỡng ai ngờ lại có thể gặp được vợ tương lai của tôi haha."

Nói đến đây Kỷ Hà không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Còn cậu khi nghe nhắc đến Dương Gia Vĩ liền không tự chủ mà nhớ đến chuyện hôm đó, sắc mặt của cậu một lần nữa lại đỏ như trái cà chua đầu óc thì cứ suy nghĩ vu vơ. Kỷ Hà thấy cậu đỏ mặt thì lại lo lắng hỏi:

"Cậu sao thế lại không khỏe à, sao mặt lại đỏ như *** khỉ thế kia."

Lạc Kỳ Anh sau khi nghe Kỷ Hà nói thì mới hoàn hồn giọng hơi tức giận đáp:

"Anh nói ai đít khỉ hả có anh mới là đít khỉ ấy cả nhà anh đều là đít khỉ"

Thấy cậu nổi giận Kỷ Hà cũng không chọc nữa, mà cười cười xin lỗi cậu

"À phải rồi anh Kỷ anh nói gặp được vợ tương lai là ai thế sao em không biết"

Sau khi nguôi giận Lạc Kỳ Anh mới chú ý đến câu vợ tương lai của Kỷ Hà. Nghe thế Kỷ Hà lại cười tủm tỉm một lần nữa rồi nói:



"Bí mật sao này cậu sẽ biết"

Nói rồi anh láy xe đưa cậu về nhà. Mặc cho cậu đang bị lời nói của anh làm cho tò mò đến ức chế muốn biết ai lại có diễm phúc lọt vào mắt xanh của vị đại ma vương này.

Hôm sau khi đến trường quay cậu lại bắt gặp Dương Gia Vĩ nhưng bên cạnh cậu ta còn có một người không ai khác mà chính là Giang Phong Hành công chính của cuốn tiểu thuyết. Nhìn cành hai người cười cười nói nói không hiểu sao dù biết công chính và thụ chính sẽ gặp nhau nhưng Lạc Kỳ Anh lại cảm thấy khó chịu nhất là khi Dương Gia Vĩ đã để ý cậu đã nhưng lại chào hỏi qua loa rồi nhanh chóng chạy đi như thể tránh né cậu. Lúc này Lạc Kỳ Anh cảm thấy vô cùng bực bội như thiếu đi thứ gì đó trong đầu cậu lúc này toàn là hình ảnh Dương Gia Vĩ cười cười nói nói với Giang Phong Hành một cách thân mật,

nhận ra cảm xúc của bản thân có gì đó sai sai cậu nhanh chóng diều chỉnh lại cảm xúc tự trấn an bản thụ chính và công chính thân thiết với nhau là truyện bình thường không có gì phải cảm thấy bực bội hết có lẽ giữ khoảng cách với cậu ta sẽ tốt hơn.

"Cắt!! Lạc ảnh đế của tôi ơi hôm nay cậu sao vậy hồn vía cậu đang lơ lửng trên mây à đây đã là lần thứ năm rồi đấy "

Giọng nói của đạo diễn Trần vang lên đều, ông tui tốt bụng nhưng nổi tiếng khó tính dù ảnh đế hay ảnh hậu khi mắt sai lầm ông đều nghiêm túc mà phê bình dù vậy ông vẫn là một đạo diễn tài ba phim của ông luôn là sự săn đón hàng đầu nên được hợp tác với ông đã là một niềm vinh dự rất lớn. Lạc Kỳ Anh nghe lời trách móc của đạo diễn Trần mà chỉ biết xin lỗi, thật bây giờ cậu không còn tâm trạng diễn xuất gì cả tâm trạng cậu cứ nặng trĩu đứng đó thơ thẫn mà không để ý phía bên này Dương Gia Vĩ đang nhìn cậu với vẻ lo lắng cậu ta nghĩ cậu vẫn còn chưa khỏe muốn tiến đến bên cậu nhưng lại thôi

"Được rồi mọi người nghỉ chơi đi ba mươi phút sau sẽ tiếp tục cảnh quay số 15, còn Lạc ảnh đế nếu cậu vẫn chưa khỏe thì có thể về trước dù gì sức khỏe cũng quan trọng."

Giọng nói của đạo diễn Trần van lên đều đều cả đoàn phim như được giải thoát ai nấy đều tranh thủ nghĩ vì đã phải quay suốt ba tiếng đồng hồ, còn về phần Lạc Kỳ Anh khi bị điểm tên cậu cũng chỉ biết cười trừ đáp:

"Tôi không sao chỉ là gần đây hơi bận nên tôi bị mất tập trung đạo diễn Trần không cần quá lo lắng đâu"

Nghe vẫy nói thế ông cũng không nói gì thêm mà đi mua thức ăn để lại cậu cùng với Dương Gia Vĩ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát cậu, không khí đột nhiên trở nên im lặng đến đáng sợ sau một thì cậu phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này nhưng không nói gì nhiều chỉ chúc Dương Gia Vĩ một ngày tốt lành rồi rời đi để lại cậu ta phía sau như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.