Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thụ Chính Tuyến 18

Chương 4




"Anh Kỳ Anh, anh ăn táo không em gọt cho"

...

"Anh Kỳ Anh, anh có thấy không khỏe chỗ nào không"

...

"Anh Kỳ Anh..."

...

"Anh Kỳ Anh..."

Từ khi Lạc Kỳ Anh nhập viện đến giờ cũng đã được hai ngày, trong thời gian này Dương Gia Vĩ luôn ở bên cậu không rời đến cả ngủ lại bệnh viện vì sợ nữa đêm cậu lại phát sốt, mặc cho Lạc Kỳ Anh đã nhiều lần đề nghị cậu ta nên về nghĩ, thậm chí cậu còn nhận được tin nhắn từ Kỷ Hà nói rằng bản thân đang có một kì nghỉ dưỡng vô cùng thoải mái

khi để lại việc chăm sóc cậu cho Dương Gia Vĩ . Lúc này cậu chính thức cạn lời với người quản lí này rồi không biết nên gọi Kỷ Hà là đại ma vương hay sâu lười nữa.

"Nè Gia Vĩ "

Nghe Lạc Kỳ Anh gọi Dương Gia Vĩ như chú chó nhỏ được chủ gọi hớn hở vẫy cả đuôi mà chạy về phía cậu.



"Anh Kỳ Anh anh muốn uống nước sao hay anh muốn ăn táo"

"Không, tôi muốn hỏi cậu tại sao lại chăm sóc và đối tốt với tôi như vậy chúng ta chỉ mới quen nhau có hai ngày thôi mà nhỉ ?"

Lạc Kỳ Anh không nhịn được mà hỏi Dương Gia Vĩ vì theo nguyên tác thụ chính không hề có tình cảm với nguyên chủ mà chỉ xem như tiền bối nhưng những hành động mà Dương Gia Vĩ làm cho cậu lại quá thân thiết vượt qua cả tình bạn đây thật sự là những gì hậu bối nên làm với tiền bối của mình sao ? Dương Gia Vĩ khi nghe cậu hỏi vây cậu ta hơi nghệch mặt ra nhưng rồi cũng nhanh chóng nở một nụ cười mà nhẹ nhàng nói với cậu:

"Thật ra lúc trước em luôn mơ ước sẽ trở thành một diễn viên nhưng áp lực từ gia đình, ba mẹ muốn em phải làm việc theo ý họ dần dần em dường như đánh mất ước mơ của bản thân lúc đó thế giới của em là một màu xám sự kỳ vọng của ba mẹ gánh nặng học hành và xã hội làm em như sụp đổ..."

Nói đến đậy Dương Gia Vĩ nhìn cậu rồi lại nở một nụ cười thật tươi

"Nhưng lúc đó em đã thấy một người trên màn ảnh, một người như rực rỡ ánh quang diễn xuất nhập tâm của anh ấy đối với nhân vật mình đóng dường như đã soi rọi thế giới bên trong em nó không còn là một màu xám như trước mà thay vào đó là một thế giới rực rỡ sắc màu với ánh quang chiếu rọi khắp nơi để rồi niềm đam mê diễn xuất trong em trỗi dậy em đã tìm lại được ước mơ của mình anh ấy là động lực để em tiếp tục bước trên con đường mà em chọn và là mục thiêu cuối cùng của em"

"Đúng người đó là anh đấy LẠC ẢNH ĐẾ. "

Nhìn thấy nụ cười tươi như nắng ấm kia cộng với những lời nói của người nọ tim Lạc Kỳ Anh như hẫng đi một nhịp cậu không biết cảm xúc của mình là như nào, cứ như thế nhìn chăm chăm vào người thiếu niên trước mắt, bất giác mặt Lạc Kỳ Anh bắt đầu đỏ, cảm giác nóng rang truyền từ khuôn mặt đến tai làm cậu như một quả cà chua chín mọng. Dương Gia Vĩ thấy cậu cứ ngồi đó ngây ngốc rồi còn đỏ cả mặt không nhịn được mà đưa tay lên mặt người nọ vuốt ve

"E..em đi mua cháo cho a..anh"

Nhận ra việc mình vừa làm Dương Gia Vĩ mặt lúc này đã đỏ ửng đầu cậu ta đã bốc khối như đầu xe lửa chạy bằng than thời xưa, miệng lắp ba lắp bắp nói xong chạy ra ngoài với tốc độ ánh sáng. Lạc Kỳ Anh lúc này cũng hoàn hồn mà vùi đầu vào gối lúc này cậu cũng chẳng suy nghĩ được gì. Bên ngoài phòng bệnh Dương Gia Vĩ đang dựa người vào cửa cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình khuôn mặt điển trai ấy vẫn chưa có giấu hiệu bớt đỏ đi Dương Gia Vĩ biết tình cảm của bản thân đối với Lạc Kỳ Anh đã không còn đơn thuần là ngưỡng mộ nữa rồi.