Tôi Trở Thành Ảnh Đế Nhờ Thuần Hoá Đám Công Điên

Chương 30: Có lẽ tôi cũng điên rồi




Tôi lo lắng cho cậu ta sao? Không thể nào!

Dạ Quang ngay lập tức phản bác khiến Triệu Hồng bật cười. Đột nhiên hắn bảo:

"Anh Dạ Quang, em đã từng nói, nếu như anh bảo em làm gì, em sẽ lập tức làm đó. Hiện nay em đang đứng ở tầng 12 trên sân thượng, anh có muốn em chết đi không?

Chỉ cần anh nói một tiếng có, em lập tức nhảy xuống, em thật sự mệt mỏi, em cũng không có gì lưu luyến đến thế giới này, thứ em lưu luyến chỉ có anh, nhưng anh giờ cũng chán ghét em rồi, buồn cười là em còn cho rằng em che giấu rất kỹ."

“Dạ Quang, anh nói đi, nói em chết đi đi, em không chỉ thực hiện nguyện vọng của anh, đây còn là em tự nguyện bởi vì em luôn gây phiền phức cho anh.”

"Anh nói đi, ngay cả di ngôn em đều viết rồi. Tài sản em cũng để lại cho anh hết. Em còn đốt xuống âm phủ một mớ, khi chết rồi anh xuống đó mà xài, em xuống trước hối lộ âm ti dưới đó… anh xuống đó, có cuộc sống hạnh phúc vui sướng.

lúc đó hi vọng anh đừng lại chán ghét em, bởi vì đều thành quỷ rồi,…"

Dạ Quang sững người, đầu óc ong ong, cậu hận Triệu Hồng sao, căm ghét sợ hãi hắn sao? Nói không có là giả nhưng hiện tại vì cái gì cậu lại không nói ra.

Cậu đi chết đi!

Vì cái gì cậu nói không ra!

MỌE NÓ!!!

Vì cái gì nói không ra!!!

Dạ Quang căm hận bản thân yếu đuối, nói cái gì trả thù, cậu ngay cả dũng khí này cũng không có, hung thủ đã đưa con dao tới tận tay rồi, hahaha…

Dạ Quang cảm thấy bản thân nực cười, nực cười vô cùng, bây giờ nếu triệu hồng chết đi, ngay cả ghi âm cũng ghi âm rồi, không ai có thể trách tội cậu.

Giả tạo đến cực điểm. Cậu buồn cười, cậu cũng cười, giọng nói khàn khàn, cổ họng tựa như bị cái gì đó thít lại, cậu nắm chặt cái điện thoại, tròng mắt cũng trở nên đỏ ngầu.

Giờ khắc này thế giới xung quan giống như trở nên hỗn loạn, ngay cả con bướm cũng trở nên bất an mà rải phấn.

“Triệu Hồng, nếu như tôi quan trọng với cậu như vậy, vì sao cậu lại muốn giết tôi?”

Phía bên kia thật lâu mới có tiếng đáp lại, giọng nói ngờ vực:

“Em giết anh sao? Anh vẫn còn sống cơ mà.”

“Tôi nói là nếu, cậu không phải hỏi vì sao tôi giết cậu sao, tôi thấy tương lai, Triệu Hồng tôi có thể nhìn thấy tương lai.”

Dah Quang cảm thấy vận mệnh như bóp chặt cổ họng khiến cậu không thể nói nên lời nhưng dường như có gì đó đang dây dưa vận mệnh.

Dạ Quang biết mình kích động, cũng biết thần kinh mình đã trở nên bất bình thường, người bình thường ai lại tin chuyện này cơ chứ.

Nhưng Triệu Hồng không phải người bình thường, là một kẻ điên không cần giấy chứng nhận, là một tín đồ đầy đủ tư cách hắn tin cậu ngay tắp lự. Hắn còn cười:

"Hóa ra là vậy, là em của tương lai giết anh nên anh mới ghét em như vậy. Dạ Quang, em thực sự xin lỗi, em cũng không biết em vì sao như vậy, Dạ Quang… em thực sự chưa bao giờ muốn chủ động tổn thương anh.

Vì em thực sự rất hèn nhát, trong lòng của em dù ý dâm anh như thế nào, em cũng không dám làm, bởi vì em sợ ánh nhìn anh đối với em thay đổi, anh là người duy nhất coi em là người.

Em thực sự không dám, em không biết…hahaah hóa ra em tương lai sẽ giết anh, bàn tay này sẽ nhuốm máu người em yêu nhất.

Quả nhiên em là một con quái vật…Dạ Quang, thành thực xin lỗi anh… "

Gió bên tai vù vù, Dạ Quang cảm thấy lúc này mình không cần nói nữa mình hỉ cần im lặng chỉ một giây thôi, ngày mai lập tức có thể đi dự đám tang của Triệu Hồng.

Đúng vậy… cậu cũng chưa xúi hắn đi tìm chết. Dạ Quang không nói một lời, nhưng lúc này vốn luôn im lặng run lẩy bẩy Nhã Văn lên tiếng:

“Triệu Hồng, cậu không có quyền được chết!”

Không có tiếng đáp lại.

“Triệu Hồng! Tao không quan tâm mày sống hay chết! Nhưng mày làm cậu ấy… khóc rồi!”

Dạ Quang ngẩn ngơ, cậu vuốt gương mặt mình không biết lúc nào đã đầy nước mắt.

“Anh Quang… anh khóc vì em sao?”

Dạ Quang bật cười:

“Đúng vậy, tôi khóc vì tên khốn phiền phức như cậu rồi, đừng có đi tìm chết! Chỉ có tên điên như cậu mới xuống địa ngục, cậu xuống đó cũng không gặp được tôi đâu.”

“Anh Quang… em muốn gặp anh.”

“Hiện tại tôi không muốn gặp cậu.”

“Em… em… anh sẽ không hối hận sao?”

“Không biết, nhưng tôi muốn thử đặt niềm tin vào một kẻ điên, có lẽ do tôi cũng điên rồi.”

Triệu Hồng im lặng lúc lâu, lâu đến mức bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Dạ Quang biết là ai nên đi ra mở, Triệu Hồng vừa thấy cậu liền nhào tới.

Hắn một lời không nói, chỉ là ôm chặt lấy Dạ Quang, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

Dạ Quang lúc này không đẩy hắn ra, con bướm ghen lồng lộn đập vào người Triệu Hồng, Nhã Văn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Dạ Quang mới hỏi:

“Cậu tính xử lí chuyện cậu công khai video như thế nao?”

Triệu Hồng chớp mắt ngây ngô hỏi:

“Cần phải xử lý hở?”