Tôi Tìm Thấy Cậu Rồi

Chương 12




Sau buổi tối Lý Tranh đến nhà Lý Dịch Phong, chiều hôm sau xe của Lý Phi Hùng đã đứng dưới chung cư y ở. Triệu Vân Lan không yên tâm, phân một tia nguyên thần ẩn vào sợi dây của Lý Dịch Phong đi theo y, sau khi tia nguyên thần rời đi, thân thể hắn liền ngã xuống giường như đang ngủ.

Xe chạy vào một toà biệt thự có vườn kiểu tây, trong sân vườn có hồ cá, hoa lá cây cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Người hầu dẫn Lý Dịch Phong vào phòng khách ngồi, sau đó đi lên lầu thông báo.

Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bước xuống, ông ta nét mặt uy nghiêm, cả người toát lên một loại khí chất của người đứng trên cao đã lâu, vầng trán vuông vức, sóng mũi cao thẳng thông thuận, chỉ là phần xương cầm nom có vẻ hơi yếu làm giảm mất khí thế của thượng trung đình. Như một điềm báo cho hậu vận lao đao mất hết tất cả.

Ánh mắt ông ta bình tĩnh đánh giá Lý Dịch Phong, người thanh niên dáng vóc cao gầy, mắt mày thanh tú, khoé môi đượm một nét ý cười nhã nhặn. Nhưng có lẽ do tuổi đời chưa đủ, bên trong ánh mắt y vẫn có một chút gì đó xa cách với nhân thế, làm cho khí chất dịu dàng kia giảm đi phần nào.

Đứa trẻ ngày nào ốm đau bệnh tật im hơi lặng tiếng không ngờ lại phát triển đến tình trạng không ai ngờ được thế này? Chắc chắn chẳng ai trong Lý gia có thể ngờ được, kể cả con trai Lý Tranh của ông phát triển được đến hiện tại cũng có một phần sức lực của cậu ta.

Lý Phi Hùng thu lại ánh mắt đánh giá y, hiền hoà cười nói cứ như một vị trưởng bối lâu năm mới gặp lại được người thân: "Thì ra tiểu Phong đã lớn như vậy rồi! Chú hai thật sự suýt nữa đã nhận không ra cháu, trưởng thành bộ dáng rất tốt! Rất tốt!"

Lý Dịch Phong cười lễ phép đáp lại: "Chú hai quá khen rồi ạ."

Hai người lời qua tiếng lại chào hỏi khách sáo một lúc rồi mới vào chủ đề chính. Lý Phi Hùng nhìn vào mắt y, giọng nói đều đều chẳng nghe ra bất cứ manh mối gì hỏi: "Dạo gần đây A Tranh có chút chống đối với ta, không biết hôm qua nó có nói với con không? Hai người các con gần tuổi, lại là anh em thân thiết, nó có tâm sự với con rằng nó bất mãn với ta chuyện gì không?"

Lý Dịch Phong nhìn ông, nụ cười trên môi vẫn bất biến, như chẳng hề nghe thấy hai chữ 'hôm qua' trong lời nói của ông ta, giọng nói cũng chẳng hề thay đổi

"Anh ba và chú hai cãi nhau à? Cháu chẳng nghe anh ấy nhắc đến chuyện gì cả. Dạo gần đây bác Trương chăm sóc cháu bị một đám người không rõ tấn công trên đường đi mua thức ăn, cháu vừa bận học tập vừa bận chăm sóc cho ông ấy, không rảnh quan tâm mấy chuyện khác. Tối qua tam ca chỉ ghé qua một chút để hỏi thăm tình hình của cháu chứ chẳng kể gì về chuyện của chú hai cả."

Lý Phi Hùng nghe hiểu y đang mượn chuyện hắn để nói chuyện mình, ông tỏ ra ngạc nhiên hỏi: "Lão Trương? Chính là người năm đó đi theo cháu ra riêng đúng không? Ông ta bị thương à?"

"Đúng vậy, ông ấy bị té gãy tay."

"Sao lại như vậy? Có phải do ông ấy đắc tội với ai nên bị trả thù không?" Lý Phi Hùng quan tâm hỏi, Lý Dịch Phong đương nhiên cũng theo ông ta diễn tiếp: "Cháu có nhờ một người bạn giúp tìm hiểu, nhưng chẳng tìm ra được thông tin gì cả, chỉ là trùng hợp, đám người đó muốn bòn vén chút tiền, thấy bác Trương đi một mình nên mới đánh chủ ý lên ông ấy."

Lý Phi Hùng làm như lơ đãng chẳng có gì quan trọng hỏi một câu chẳng liên quan: "Người bạn mà cháu nói là ai nhỉ? Là người Trần gia à? Bác nghe nói quan hệ của cháu và người Trần gia cũng rất tốt."

"Cũng có thể nói như vậy." Lý Dịch Phong mập mờ đáp lại.

"Ồ, Trần gia là cây đại thụ trong giới cảnh sát, gốc gác lâu đời, truyền thừa còn dài lâu hơn Lý gia của chúng ta, người khác muốn gặp mặt còn khó, cháu có thể nhờ họ giúp đỡ, quan hệ thật là rộng đấy chứ." Ông ta không có ý định muốn bỏ qua như vậy mà nói tiếp, vừa nói vừa quan sát biến hoá trong đôi mắt và nét mặt y, chỉ là ông chẳng nhìn thấy gì hết.

Lần này y không đáp lời, chỉ cùng với Lý Phi Hùng mắt đối mắt một lúc lâu.

Y thấy đôi mắt lão nhìn mình đã có sự biến hoá so với lúc đầu, tròng đen không còn đều nữa mà bắt đầu lộn ngược lên đôi chút, trở thành một đôi mắt lộ tam bạch điển hình, trong lòng lão có ác niệm và tính toán chẳng thể nào che giấu.

Lúc sau ông nói một câu chẳng ăn nhập vào đâu nhưng rất chi là thâm ý: "Làm người, quan trọng nhất là nhìn ra được phân lượng của mình như thế nào, có những chuyện nên đến điểm thì dừng, biết tiến biết lùi thì mới sống lâu được. Nếu chỉ vì một chút chiến thắng nho nhỏ mà đắc ý làm càn thì kết cục chờ đợi chỉ là một sự thất bại thảm hại."

Lý Dịch Phong cười khẽ, giọng nói không buồn không vui đáp lại: "Cháu đồng ý với cách nói của chú, có những chuyện nên đến điểm thì dừng, làm quá thì lại tổn thương hoà khí."

"Nhưng mà ngặc nỗi có một số người cứ thích phá hỏng cuộc sống yên bình của người khác, nếu người không đụng ta thì ta cũng chẳng đụng người...Chú nói đúng không ạ?"

Lý Phi Hùng nhìn vào đôi mắt sâu thẩm của thanh niên, ông cảm giác được một hương vị đồng loại rất rõ ràng trên người cậu thiếu niên mới chỉ 20 tuổi này. Cả người như toát lên một loại khí thế ông không diễn tả được bằng lời, nó âm trầm tĩnh lặng như bóng tối mờ mịt nơi vực sâu, lạnh lẽo thấu xương rồi lại im lặng đến quỷ dị như mặt nước phẳng lặng trong đêm tối.

Cậu ta chẳng nói năng nặng lời, nụ cười trên mặt từ lúc gặp mặt đến giờ vẫn chưa từng thay đổi, vậy mà lại làm ông cảm thấy sợ hãi, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng như bị ác quỷ nhìn chằm chằm, chỉ chực chừ nhảy xổ ra kéo lấy linh hồn ông vào dịa ngục.

Lý Phi Hùng một thân mồ hôi lạnh, ông ta xem thương trường là chiến trường bao nhiêu năm, âm mưu quỷ kế xem như trò đùa, bao nhiêu người từng chết dưới tính toán của ông. Không nghĩ đến hôm nay lại bị một thanh niên miệng còn hôi sữa doạ ra mồ hôi lạnh, trong lòng ông dậy lên một nổi nguy cơ trước đây chưa từng có.

Nếu hiện tại không nhân lúc y lông cánh chưa cứng mà diệt trừ thì sau này sẽ như lời thầy tướng năm xưa nói, sự nghiệp kinh doanh bao nhiêu năm sẽ đổ sông đổ bể, thân thể khó bảo toàn.

Lý Phi Hùng dù sao cũng là cáo già, dù trong lòng thế nào cũng chẳng để lộ mảy may, tia thất thố lướt qua trên mặt rất nhanh liền bị che giấu mất, ông nhấp một ngụm trà, không tiếp tục đề tài lúc nãy nữa mà lại hỏi qua chuyện khác.

"Ta nghe nói dạo gần đây cháu và một cậu con trai khác đang dây dưa không rõ ràng đúng không?" Lý Dịch Phong biết ông ta muốn nói đến chuyện gì, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, thưa bác, cháu và cậu ấy đang yêu nhau."

Lý Phi Hùng không ngờ y lại thừa nhận như vậy, nghi ngờ trong lòng không những không giảm trái lại còn tăng thêm, nếu nói dã tâm của Lý Dịch Phong là Lý gia thì tại sao lại làm như vậy? Nếu nói y không có ý muốn tranh giành gia tộc thì đánh chết lão cũng không tin, rốt cuộc là người tên Triệu Vân Lan kia có vấn đề hay do tin tức ông có sai sót?

Trong một giây ngắn ngũi đó Lý Phi Hùng đã nghĩ ra một đống thứ nhưng chẳng có lý do nào làm ông thấy hợp lý, đành phải thăm dò tiếp, lão ra chiều chỉ tiếc rèn sắc không thành thép mà giáo huấn Lý Dịch Phong: "Hoang đường! Cháu xem cháu làm như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Cháu quan hệ loạn như vậy nếu để gia gia biết thì như thế nào? Lỡ gia gia cháu tức giận, không phân chia tài sản cổ phần cho cháu thì biết làm sao?"

Lý Dịch Phong biết đã đến lúc rồi, cười khẽ không cho là đúng nói: "Từ nhỏ cháu chỉ là một đứa không ôm chí lớn, một thân bệnh tật khắp người, làm gì có tâm tranh giành tài sản gì đâu ạ... Cháu thích Vân Lan, chỉ muốn cùng cậu ấy sống một cuộc sống bình thản sáng thức dậy đi làm chiều cùng nhau đi ngủ. Chẳng muốn quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần người thân xung quanh cháu bình yên hạnh phúc là được." Giọng nói y khi nói đến hai chữ Vân Lan dịu dàng như gió xuân, ánh mắt chân thành như một chàng trai đang chìm đắm trong tình yêu mãnh liệt.

Lý Phi Hùng không phân ra được thật giả, ông ra sức khuyên can một hồi nữa nhưng thấy ý Lý Dịch Phong đã quyết thì đành thở dài bất lực. Hai người nói chuyện một lúc nữa thì Lý Dịch Phong chào từ biệt ông ra về.

Lý Phi Hùng nhìn theo bóng lưng Lý Dịch Phong, trong mắt tràn đầy sự tính toán ác độc.

Lúc Lý Dịch Phong về gần đến nhà, trong dây chuyền y đeo trên cổ bay ra một tia khói nhỏ, Triệu Vân Lan đang ngủ trên giường hơi hé mắt, hắn ngáp một cái rồi lăn qua ôm gối ngủ tiếp.

Lý Dịch Phong đi vào phòng gọi người thức trong một nổi bất lực chẳng biết nói với ai, nhìn căn phòng luôn ngăn nắp gọn gàng của mình bị ai kia bày cho bừa bộn, quần áo thay ra thì quăng khắp sàn, trên giường là laptop và điện thoại, còn có từ điển tiếng anh...

Y không hiểu, chỉ mới có vài tiếng mà sao tên này có thể bày bừa như vậy chứ??? Còn cả, cái bao thức ăn mèo này là như thế nào?

Lý Dịch Phong nghĩ thì hung hăng nhưng giọng khi gọi người dậy lại vẫn chẳng lớn tiếng nổi: "Vân Lan, Vân Lan, dậy nào, dậy ăn cơm xong rồi lại ngủ tiếp."

Triệu Vân Lan ngáp một cái rõ to, mắt lèm nhèm nhìn y, Lý Dịch Phong bị hắn nhìn đến chẳng biết làm gì, y thở dài một tiếng, cảm giác tăm tối trong lòng cứ như theo tiếng thở đó mà nhẹ nhàng trôi đi hết.

Triệu Vân Lan thuận tay kéo y ngồi xuống giường, ôm lấy hông y lười biếng mà dựa vào, như một con mèo ăn no rồi đang nằm phơi nắng.

Lần đầu y nhìn thấy Lý Dịch Phong nói chuyện với người nhà, không nghĩ tới lại là câu câu có dao, câu nào cũng chưa sự ẩn ý thăm dò muốn dìm người vào chổ chết, hắn không dám nghĩ 15 năm trước y đã phải sống thế nào trong cái nơi gọi là "nhà" đó.

Lý Dịch Phong vuốt nhẹ mái tóc của hắn, giọng nói đầy sự cưng chiều: "Dậy đi nào, giúp tôi nấu cơm dọn dẹp cái đã rồi lại ngủ."

"Nói chứ sao cậu hay vậy, tôi mới đi có một lúc mà phòng đã thành như vậy rồi, mấy năm qua rốt cuộc cậu sống thế nào vậy hả?" Lý Dịch Phong giả bộ cằn nhằn, nói thì nói vậy chứ y hiểu hơn ai hết, dù người này có quậy phá cỡ nào đi nữa thì y vẫn chỉ có thể đi theo dọn dẹp chứ cũng chẳng nở nặng lời.

Triệu Vân Lan giọng vẫn còn buồn ngủ oán hận: "Còn không phải bởi vì cái mớ bài tập tiếng anh kia sao? Nó có thù với tôi, vừa nhìn vào chưa được 2 câu mí mắt tôi đã đánh nhau rồi."

Lý Dịch Phong kéo người rời giường rồi đi nấu cơm, hai người mang qua ăn cùng với lão Trương, dù sao ông cũng đang bị gãy tay mà.

Tối về nhà, y tóm gọn mọi chuyện kể hết cho Triệu Vân Lan nghe, chẳng giấu diếm hay nói thêm gì. Hắn không có bình luận gì, giống như chẳng xem tranh đấu trong gia tộc y là gì cả, nói rất nhẹ nhàng: "Không sao, có tôi che chở anh, dù bọn chúng có giỡ thủ đoạn gì thì chúng ta cũng không sợ."

Đột nhiên Triệu Vân Lan hỏi một câu chẳng liên quan gì sất

"Năm đó tại sao anh lại theo Lâm gia học thuật pháp?"

Lý Dịch Phong nghe xong không trả lời ngay mà hướng tầm mắt về phía Triệu Vân Lan một lúc lâu.

Hai người lúc này đang cùng ngồi trên sofa, tivi vẫn đang phát một chương trình thời sự về một vụ hoả hoạn ở thành phố khác....

Một lúc sau y rũ tầm mắt xuống, nét mặt đượm một vẽ yên ả thoả lòng, giọng y cất lên rất đỗi nhẹ nhàng: "Năm 12 tuổi tôi gặp Lâm Vĩnh Thái, tối đó thì nằm mơ, trong mơ giấc mơ đó tôi chẳng thấy gì cả, xung quanh một màu đen kịt, không gian im lặng đến mức tôi nghe được tiếng tim đập của mình cùng với tiếng những dòng máu chảy trong thân thể. Tôi không biết mình đã ở đó bao lâu, cũng chẳng biết thoát khỏi bằng cách nào, kỳ lạ là tôi lại cảm thấy đây mới là nơi tôi nên ở. Bổng nhiên tôi nghe thấy một tiếng nổ rất nhỏ, sau đó là tiếng lách cách như lửa cháy, tôi thấy ánh sáng! Không biết từ đâu xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, nó chiếu sáng một vùng không gian tối đen, tôi cảm nhận được hơi ấm tưởng chừng đã quên mất."

Lý Dịch Phong dừng lại một lúc, giống như vẫn còn chìm vào hồi ức năm xưa, y không nhìn Triệu Vân Lan mà tiếp tục kể: "Dù là sinh vật dơ bẩn cỡ nào thì khao khát đối với những thứ tốt đẹp và ánh sáng là bản năng, tôi cũng vậy. Tôi tiến về phía đó, đến khi còn một khoảng, tôi thấy một bóng dáng mờ mờ không rõ tay nâng ngọn lửa nhỏ.... Không hiểu bằng cách nào, tôi biết người đó tên A Lan." Nói đến đây y mới ngước mặt lên, nhìn sâu và đôi mắt của Triệu Vân Lan, vẽ hạnh phúc và thoả mãn gần như đạt đến cực hạn không dùng lời diễn tả được.

Triệu Vân Lan đơ người.

"Ầm!" Hắn cảm thấy đầu mình bị oanh tạc cho một vụ nổ lớn, trắng xoá.

Bao nhiêu nổi niềm nhung nhớ, cầu mà không được, bao đêm thức trắng chỉ vì tìm kiếm một bóng hình hư vô mờ mịt... Thì ra không phải chỉ có mình hắn kiếm tìm...

Tình đến tận cùng, không phải vài ba lời nói là có thể nói hết được những nguyên cớ trong đây, chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt. Triệu Vân Lan vươn hai tay ôm lấy đầu y, hôn một cách nồng nhiệt, tình cảm thông qua nụ hôn thể hiện một cách trần trụi nhất, chân thật nhất.

Có lẽ do vừa kể ra thứ giấu kín trong lòng mình, Lý Dịch Phong vậy mà chẳng còn cảm thấy ngại ngùng như trước, y ôm lấy thắc lưng của Triệu Vân Lan, cảm nhận từng cái đụng chạm da thịt, trong lòng y đang có một ngọn lửa thiêu đốt dữ dội, nóng bừng đến linh hồn y cũng cảm nhận được cơn đau.

Reng! Reng!

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo hai con người đang chìm trong tình yêu cuồng loạn tỉnh lại.

Lý Dịch Phong cảm nhận xúc trơn lán từ bàn tay truyền đến... tay y vẫn đang đặt trên lưng Triệu Vân Lan, cút áo sơ mi của hai người đã bung ra hết từ lúc nào chẳng biết, y cảm nhận rõ ràng môi hắn đang dừng trên cổ y, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt.

Y hoảng hốt, xém chút hất văng Triệu Vân Lan từ trên ghế rớt xuống sàn, mặt vừa đỏ vừa nóng bừng bừng, chẳng nhìn cũng chẳng dám nghe Triệu Vân Lan nói gì, vớ lấy cái điện thoại rồi phóng nhanh như chớp vào phòng tắm, cửa phòng đóng nghe một tiếng "Cạch!" rất vang.

Triệu Vân Lan cũng đơ người một lúc rồi đứng bên ngoài phòng tắm đập cửa: "Này, này anh mở cửa cho tôi, anh định đốt lửa xong rồi không dập đấy hả? Lý Dịch Phong? Dịch Phong? Tiểu Phong? Bà xã? anh trả lời tôi cái đi. Anh đừng có giả chết á. Má nó, nhất định là bạn bè người thân của anh có thù với tôi. Này, anh nói cái gì đó đi chứ?"

Đại khái hắn chửi đổng theo thói quen, chứ thực ra lúc nãy nếu điện thoại không reo thì hắn cũng dừng lại, vết thương thần hồn của y chẳng biết lúc nào sẽ tái phát, hắn quả thật không dám mạo hiểm làm tinh thần y kích động.

Hắn ngồi trên giường ngủ, ánh mắt dịu dàng nhìn ra cửa sổ, hưởng thụ cảm giác yên bình cuối ngày...

Một tuần sau, trường bọn họ đột nhiên được tài trợ kiểm tra sức khoẻ bởi một tổ chức y tế XX vì một lý do XX nghe rất vang. Lý Dịch Phong nhìn ống máu bị lấy đi, khoé miệng cong lên, mí mắt rũ xuống, chẳng ai hiểu y đang nghĩ gì.