Tôi Tìm Thấy Cậu Rồi

Chương 11




Đúng như dự đoán, hai tuần sau khi lão Trương bị gãy tay, dưới sự thúc đẩy của Lý Văn Đức và Lý Tranh, rốt cuộc Lý Phi Hùng đã hẹn Lý Dịch Phong gặp mặt.

Kính cong!

Triệu Vân Lan bỏ laptop xuống, liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã gần 9 giờ tối, trong bụng vừa nghi hoặc vừa đi ra mở cửa.

Cánh cửa mở ra,

Bên ngoài là một người đàn ông một thân tây trang phẳng phiu, tay đeo đồng hồ hiệu, đi giầy da, tóc chải gọn gàng, trong tay còn xách theo một cái giỏ đựng laptop, nhìn như mới vừa tan làm xong.

Người đàn ông có chút bất ngờ nhìn Triệu Vân Lan, sau mấy giây đứng hình mới có chút khó hiểu hỏi: "Xin hỏi cậu là?"

Triệu Vân Lan liếc mắt liền nhìn ra thân phận của anh ta, đây chẳng phải là Lý Tranh sao?

"Chào anh, tôi là Triệu Vân Lan" Hắn mở cửa ra, thuần thục lấy dép đi trong nhà ra đưa cho người ngoài cửa: "Anh vào nhà trước đi ạ. Dịch Phong ra liền đây."

Lý Dịch Phong nghe thấy tiếng chuông cửa, bỏ đống đồ dơ chuẩn bị quăng vào máy giặc xuống, rửa tay đi ra xem là ai.

Lý Tranh thấy Lý Dịch Phong, ánh mắt dò hỏi liếc nhìn Triệu Vân Lan ngồi bên cạnh, câu hỏi người này là sao chình ình trên mặt hắn.

Lý Dịch Phong ngồi xuống cạnh Triệu Vân Lan, một lúc sau mới nói: "Cậu ấy tên Triệu Vân Lan, bạn học của tôi... khụ... cũng là bạn trai của tôi." dừng một chút rồi nhìn Triệu Vân Lan, chỉ vào người đàn ông đó: "Hắn là Lý Tranh, anh ba của tôi."

Triệu Vân Lan: "Chào anh ba."

Lý Tranh: "Cậu nói gì!???? Bạn trai??"



Cả hai đồng thanh nói, một người kinh hãi thốt lên, một người thì mặt dày gọi anh ba ngọt sớt.

Lý Dịch Phong: "Khụ khụ, khụ khụ"

Lý Tranh trên mặt vẫn chưa hết sự kinh hãi, nhìn Triệu Vân Lan như nhìn thần tiên trên trời, đôi mắt soi Triệu Vân Lan như muốn nhìn ra cái lỗ trên người hắn vậy. Hết nhìn Triệu Vân Lan rồi nhìn Lý Dịch Phong

Lý Dịch Phong cảm thấy mặt mình nóng lên, rốt cuộc chịu không nổi ánh mắt dò xét của Lý Tranh nữa, hỏi: "Anh đến tìm tôi có việc gì?"

Lúc này Lý Tranh mới nhớ tới chính sự, nói: "Nghe bảo Lý Phi Hùng đã mất kiên nhẫn hẹn gặp cậu rồi à?"

Lý Dịch Phong: "Ừ. Cũng phải thôi, hắn ta vừa bị các anh chèn ép, Tống gia bên kia chắc cũng đã biết Trần gia đang điều tra chuyện đất đai của họ."

Lý Dịch Phong chợt nhớ gì đó, hỏi: "Hôm nay anh đến đây có ai biết không?"

Lý Tranh: "Là tôi tự lái xe riêng đến."

Lý Dịch Phong ngồi ngẫn người một lúc rồi nói: "Anh đợi chút, tôi vào tìm chút đồ."

Lý Dịch Phong vừa đi Lý Tranh liền chuyển tầm nhìn qua Triệu Vân Lan, hỏi: "Hai người các cậu quen biết bao lâu rồi?"

Triệu Vân Lan nói: "Đã hơn 4 tháng rồi."

Lý Tranh ngạc nhiên nhìn hắn, lập lại câu hỏi: "Hả? bốn tháng?"

Triệu Vân Lan: "Ừ"

Lý Tranh: "Hai cậu đang ở chung?"

Triệu Vân Lan tiếp tục mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy"

Lý Tranh đứng hình một lúc, sau đó khoé miệng giần giật: "Hai cậu quen nhau như thế nào vậy? Nói thật, lúc nãy tôi chính là kinh hãi tưởng mình đang nằm mơ thật đấy. Từ nhỏ tôi đã thấy rất nhiều người theo đuổi tiểu Phong rồi, có nam có nữ, mỹ nữ vừa giỏi vừa có gia thế như Lương Ngọc Y cũng bị tên đó nhã nhặn từ chối. Cậu rốt cuộc như thế nào mà khiến cái cây vạn tuế đó ra hoa được vậy?"

Lý Dịch Phong vừa lúc nghe thấy câu hỏi của Lý Tranh, y vô thức bước nhanh đi ra chặn lại lời sắp nói ra miệng của Triệu Vân Lan. Ai dè tên kia nói hưu nói vượn đã quen, vừa thấy Lý Dịch Phong trừng mình liền cười toe tét nói: "Bà xã! Anh cậu đang tò mò chuyện tình của chúng ta kìa."

Lý Tranh nghe liền nổi da gà đầy người, ngẩn lên liền thấy ánh mắt bất đắc dĩ không biết làm sao của Lý Dịch Phong, còn Triệu Vân Lan thì ngồi một bên, đôi mắt đong đầy ý cười trêu ghẹo nhìn lại.



Không biết tại sao mà hắn cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc, giống như 3 4 năm về trước mình cũng đã từng dùng ánh mắt như vậy nhìn một người.

Lý Tranh có chút thất thần nhìn Triệu Vân Lan và Lý Dịch Phong, khoé miệng đượm nét cười bổng chốc nhạt dần, cảm xúc cũng chìm xuống.

"Anh ba!" Lý Tranh bị tiếng gọi của Lý Dịch Phong làm bừng tỉnh.

Lý Dịch Phong đưa hắn hai vật gì đó đen đen giống với cái nút áo, nhưng nó làm bằng kim loại, nói: "Đây là một người bạn của em phát minh, thứ này sẽ cảnh báo cho anh có máy nghe trộm hay máy định vị. Nếu nó rung từng cái từng cái một là máy nghe trộm, còn nếu nó rung hai cái liên tục thì là định vị. Thứ này lợi dụng nguyên lý của linh lực từ trường, đảm bảo không bị phát giác ra. Anh đưa một cái cho Lý Văn Đức luôn đi."

Lý Tranh cầm lấy, ánh mắt có chút ẩn ý ngước lên nhìn Lý Dịch Phong, Lý Dịch Phong gật nhẹ đầu.

Hắn ta ngồi một lúc rồi tạm biệt hai người ra về, lúc Triệu Vân Lan tiễn ra cửa, hắn quay đầu lại nhìn sâu vào mắt Triệu Vân Lan.

Vài giây sau.

Cả hai cùng phì cười một tiếng, Lý Tranh vỗ vỗ vai hắn, nói: "Tiểu Phong rất thích cậu đó, các cậu phải sống thật tốt nhé."

Triệu Vân Lan nở nụ cười từ tận đáy lòng "Ừ, cảm ơn tam ca."

.........

"Này, cậu nấu được không đó, không được thì để tớ nấu cho."

"Dẹp đi, một tên thiếu gia từ nhỏ đã có kẻ hầu người hạ như cậu mà còn đòi học nấu ăn à?"

"Này, thiếu gia thì không thể biết nấu ăn à? Cậu coi thường tớ."

"Được rồi được rồi, xong rồi, cậu vào bưng phụ tớ đi."

Chàng thiếu niên hai mươi tuổi đi từ sau đến, vòng tay ôm lấy vòng eo của cô gái, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, thơm vào má cô một cái, nói: "Thơm quá, Lộ Lộ nhà tớ thật sự quá giỏi."

Cô gái vỗ lên cánh tay của chàng trai, cười mắng: "Được rồi được rồi, A Tranh cậu mau lấy tay ra, đừng nháo nữa, giúp tớ bưng đồ ra bàn nào."

Lý Tranh giúp cô lấy đồ ăn ra, vừa ăn vừa nói: "Sau này cậu nấu cơm, tớ giúp cậu rửa chén. Cậu giặc đồ phơi đồ, tớ lau nhà quét dọn..." Cậu ta không biết vừa nói vừa tưởng tượng ra cảnh tượng gì mà nụ cười trên mặt tràn đầy nét thanh xuân, sự hi vọng hướng đến một tương lai hạnh phúc. Cô gái bên kia cũng cười, ánh mắt hạnh phúc, dung túng nhìn chàng trai ngồi đối diện.

Chỉ là chớp mắt, cảnh tượng trong phòng ăn thay thế bằng cảnh tượng máu chảy đầy sàn nhà trong phòng tắm. Cô gái đó lúc này vẫn cười, chỉ là một nụ cười giải thoát, là sự xin lỗi dành cho Lý Tranh vì không thể cùng hắn đi hết cuộc đời này như họ đã hứa.



Cảnh tượng dừng lại ở hình ảnh Vương Lộ Lộ nằm trong lòng Lý Tranh, cổ của cô toàn là máu, tay của cô cũng có máu, gương mặt trắng nõn là nụ cười giải thoát, đôi mắt nhắm lại. Lý Tranh cảm thấy cơ thể mình căn cứng, ngồi đó, không ngừng ôm cơ thể cô gái đã lạnh ngắt vào lòng, muốn giúp cô sưỡi ấm, muốn cầm máu giúp cô, muốn nói gì đó, nhưng hắn không làm được gì hết, chỉ có thể ngồi bệt ở đó, run rẫy ôm chặc cô vào lòng.

"Lộ Lộ!"

Lý Tranh bật dậy, tay chân hắn vẫn lạnh ngắt, đôi mắt đỏ bừng. Hắn thở lấy thở để không khí trong phòng, hắn nhìn xuống đôi bàn tay đang run rẩy của mình, nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh hơi thở khiến bản thân bình tĩnh lại.

Đến khi ổn rồi thì hắn leo xuống giường, mở cửa thư phòng, lấy trong hộc tủ ra một khung hình, là hắn và Vương Lộ Lộ lúc mới tốt nghiệp cấp 3, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cũng tràn đầy sức sống. Tay hắn từ từ siết chặc khung ảnh, đè nó lên tim rồi nhắm mắt lại.

Trong những năm này hắn cất hết mọi thứ liên quan đến người yêu mình vào một góc phòng, không dám lấy ra nhìn, hắn cảm thấy mình không xứng. Hắn vẫn chưa thể khiến những người hại chết cô chịu tội, hắn không bảo vệ được người mình yêu, hắn khốn nạn, hắn.... Không nên yêu cô.

Không biết đã bao nhiêu đêm hắn nằm mơ, giấc mơ luôn mở đầu là cảnh tượng ấm áp bên nhau của bọn họ rồi lại kết thúc bằng cảnh tượng cuối cùng máu lan đầy đất của Vương Lộ Lộ.

Người ta nói thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng đôi lúc nó lại vô tình bỏ qua một số người, không những không khiến vết thương lành lại mà còn khắc sâu hơn quá khứ đã qua, có vài khoảnh khắc gần như thành vĩnh hằng.

Cái khoảng khắc mà Lý Dịch Phong khiến hắn nhìn được linh hồn của cô.

Đúng như hắn đã tưởng tượng, linh hồn cô vẫn tinh khiết như tính cách của cô, cô không nói được, chỉ nhìn hắn, ánh mắt đó vẫn như trước, cô không trách hắn, vẫn yêu hắn như xưa.

Hắn nhớ, cô mấp mấy đôi môi, hắn nhìn ra được, cô nói A Tranh, em yêu anh. Cô tiến lại gần hắn như muốn hôn hắn, hắn cảm nhận được một sự lạnh lẽo truyền đến từ trên má mình.

Rồi tan biến, hình ảnh trước mắt hắn biến mất, hắn biết cô đi rồi, đi đầu thai, không còn ở lại nơi đây nữa. Hắn đứng yên đó không biết đã bao lâu rồi, gương mặt đầm đìa nước mắt

Từ đó về sau Lý Tranh liền trở thành một con người khác, bình tĩnh, cô độc, ngày ngày tính kế không từ thủ đoạn giành lấy quyền lực từ gia tộc.

Hắn biết, A Tranh hèn nhát, tin vào việc người tốt sẽ có được hậu báo đã chết rồi, chết theo Vương Lộ Lộ rồi, còn Lý Tranh hiện tại chính là con trai của Lý Phi Hùng, người có thể tranh chức vị gia chủ của Lý gia.