Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 88: Con nẩy mầm ư?




Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: June

***

Mục Tinh Thần mất hơn bốn giờ mới hấp thu hết linh khí trong ao, có lẽ do bồi bổ quá mức nên cậu không thể nào tiếp tục duy trì hình người nên phải biến thành bản thể nằm trên tay Trần Uyên, rầm rì truyền âm: "No quá..."

Bấy giờ Trần Uyên đã mang Mục Tinh Thần lên bờ, cúi đầu nhìn đồ đệ dùng rễ vững vàng ôm bàn tay của mình, lông mày hắn khẽ nhíu lại.

Trần Uyên đã nhìn bản thể của Mục Tinh Thần gần trăm năm, trên đó xuất hiện bất kỳ thay đổi nhỏ nào cũng không trốn được ánh mắt của hắn. Giờ phút này cánh hoa bản thể trắng không tì vết lại nhuốm màu hồng phấn nhàn nhạt, mặc dù màu hồng phấn rất nhạt đi chăng nữa thì trên bản thể trắng tinh của Mục Tinh Thần đột nhiên xuất hiện màu hồng phấn thật sự làm người ta khó có thể xem nhẹ.

Trần Uyên dùng tay niết niết một cánh hoa, nghe tiếng rên yêu kiều nổ tung trong đầu, tỉnh táo hỏi: "Có khó chịu không?"

"Không, chỉ là no quá... Ưm... Sư tôn người đừng nhéo con nữa mà."

"Ừm." Miệng đồng ý nhưng ngón tay vẫn niết một cánh hoa kiểm tra, một lát sau lại bắt đầu kiểm tra những cánh khác.

Nhiệt độ bản thể của Mục Tinh Thần thấp hơn lúc ở hình người rất nhiều, ngay cả ngón tay thon dài lạnh buốt của Trần Uyên cũng thấy thật ấm áp.

Bị nắn vuốt cánh hoa kiểm tra hai phút Mục Tinh Thần còn có thể chịu đựng, nhưng khi hai ngón tay ấm áp chạm đến cánh hoa nhiễm màu hồng đậm nhất gần nhụy hoa, cả đóa hoa của cậu mềm nhũn, dán sát vào lòng bàn tay Trần Uyên lẩm bẩm truyền âm: "Sư tôn... Đừng, đừng bóp nữa, sẽ tan mất."

"Không tan đâu."

"Ưm ưm ưm...!"

Sau một phen nắn vuốt Tuyết Liên mềm nhũn để kiểm tra tỉ mỉ, xác nhận Mục Tinh Thần không hề bị khó chịu gì ngoại trừ quá no ra, Trần Uyên liền nhẹ nhàng đẩy cái rễ đang quấn bàn tay mình ra. Hắn do dự một lát, kéo vạt áo ra nhét đồ đệ dường như còn hồng hơn vào trong áo.

Mục Tinh Thần mất nửa phút mới hồi hồn từ trong trạng thái choáng váng khi vừa nãy cả đóa hoa bị sờ soạng, phát hiện mình nằm trong áo của sư tôn, rễ hoa xấu hổ ôm ngực Trần Uyên, hơi thở bất ổn truyền âm cho hắn: "Sư tôn, chúng ta về nhà ạ?"

"Đi tìm người trước."

"Vâng ~"

Quả thật khoảng thời gian ở thế giới này quá lâu rồi, đợi Trần Uyên mang cậu rời khỏi nơi này, Mục Tinh Thần mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng người hắn muốn đi tìm là ai.

Cốt truyện gốc... Sắp tới là gì đây?

Mục Tinh Thần trầm tư suy nghĩ chốc lát mà vẫn chưa nhớ ra, bản thể lạnh buốt cọ cọ trong lồng ngực Trần Uyên. Cậu kêu hệ thống đưa cốt truyện đọc lại một lần, phát hiện cốt truyện chạy xa đã sớm bị thế giới tự động bổ sung.

Lúc một lần nữa xuất hiện trước mặt người khác, Trần Uyên khôi phục diện mạo bình thường không có gì bắt mắt, hắn dễ dàng tìm được đại đồ đệ của mình trong di tích, tiện tay để lại ấn ký bảo mệnh trên người đối phương, rồi dẫn Mục Tinh Thần trong lòng chẳng biết đã rơi vào trạng thái ngủ say từ lúc nào rời đi.

Mãi đến khi hoàn toàn thoát khỏi phạm vi di tích, thần kinh căng thẳng của Trần Uyên mới buông lỏng.

Lần di tích xuất thế này, tất nhiên sẽ khiến các phe tranh đấu, nhưng hiện tại tất cả những thứ này đều không liên quan đến Trần Uyên và Mục Tinh Thần. Hoặc có lẽ là vốn có quan hệ nhưng bây giờ đã không còn.

Quay về tông môn, Trần Uyên vốn định đặt Mục Tinh Thần lên giường hàn băng, nhưng hắn vừa đưa tay chạm vào Hàn Sương Tuyết Liên trắng như bông tuyết trong ngực, trong đầu liền vang lên tiếng kháng nghị rầm rì mềm mại.

Mặc dù đang say giấc nồng nhưng Mục Tinh Thần vẫn từ chối rời khỏi vòng ôm của Trần Uyên.

Động tác của Trần Uyên dừng lại hai giây, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng cầm Mục Tinh Thần, định đặt cậu lên giường. Đáng tiếc mặc dù động tác của hắn rất nhẹ nhưng lúc lôi kéo vẫn đánh thức người đang ngủ, hắn không thể không lên tiếng dỗ: "Ngoan, nằm trên giường trợ giúp ngươi tiêu hóa linh khí."

Mục Tinh Thần phản ứng lại nhanh chóng dùng rễ ôm chặt tay Trần Uyên, dốc sức phát ra kháng nghị: "Không muốn nằm trên giường, muốn nằm trong ngực sư tôn cơ!"

Giằng co khoảng hai phút, Trần Uyên thở dài, không có biện pháp đành thả đồ đệ đang bám chặt trên tay mình vào trong áo: "Tập trung tiêu hóa, không được lười biếng."

Mục Tinh Thần được thỏa mãn yêu cầu nên tâm tình rất tốt, cọ tay Trần Uyên: "Biết rồi ạ."

Vì Mục Tinh Thần luôn dùng bản thể tiêu hóa linh khí, cộng thêm thỉnh thoảng dược lực sẽ tràn ra nên sau khi trở về từ di tích, Trần Uyên cũng không ra cửa, bất kể ai tới tìm cũng tránh không gặp.

Qua thời gian dài, trong tông xuất hiện tiếng gió hắn muốn bế quan xung kích tầng cảnh giới cuối cùng kia, ngay cả chưởng môn cũng tự mình đến xác nhận một phen, vừa đến bên ngoài kết giới liền bị Trần Uyên đuổi đi.

Để hấp thụ linh khí trong di tích, Mục Tinh Thần tốn ròng rã một tháng mới hoàn toàn tiêu hóa hết, nhưng...

Nhìn đầu mình mọc ra một cái mầm nhỏ trong gương đồng, Mục Tinh Thần mê mang nhìn Trần Uyên đang cau mày ngồi cạnh, giơ tay tóm lấy cái mầm nhỏ, nét mặt đầy vẻ nghi ngờ hỏi: "Sư tôn, tại sao con lại nảy mầm vậy?"

Nảy mầm... Bản thể của cậu là hoa, nói là nảy mầm cũng không sai.

Ánh mắt Trần Uyên rơi lên mầm nhỏ trên đầu Mục Tinh Thần, lông mày nhíu chặt không hề thả lỏng, rõ ràng vừa nãy bản thể không hề có, tại sao cái mầm nhỏ lại tự dưng xuất hiện?

May là thần thức đảo qua, không phát hiện khí tức không tốt gì.

Trần Uyên kéo cái tay định nhéo mầm nhỏ xuống của Mục Tinh Thần ra, trầm tư một lát mới cân nhắc giải thích: "Có lẽ sắp lột xác."

Mặc dù chưa từng nghe Hàn Sương Tuyết Liên sẽ lột xác, nhưng thực vật lột xác khi tiến giai rất nhiều, hơn nữa Hàn Sương Tuyết Liên không xuất hiện cả ngàn năm qua, trước kia số lần xuất hiện cũng cực kỳ ít, có lẽ vốn có lột xác, chỉ là không để người khác phát hiện, hoặc là trước khi lột xác đã bị luyện thành đan dược.

"Cơ thể có khó chịu không?"

Mục Tinh Thần lắc đầu, không chỉ không cảm thấy có gì không thoải mái, ngược lại tinh thần còn siêu tốt: "Không có gì khó chịu ạ."

"Ừm." Trần Uyên hơi yên tâm, lặng lẽ thò vào trong tay áo mình lấy ra một bản công pháp tu luyện đưa cho Mục Tinh Thần: "Nhanh chóng học thuộc lòng."

Đó là một bản công pháp chuyên tu nhục thể, Mục Tinh Thần muốn nũng nịu không tu theo bản năng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt thanh lãnh nghiêm túc của Trần Uyên, cậu đành bất đắc dĩ nhận công pháp, nhưng cậu nhanh chóng đưa bản công pháp đến trước mắt Trần Uyên, đắc ý nói: "Con không biết chữ."

Trần Uyên giật mình hai giây mới nhớ tới việc này, nhìn người vẻ mặt tươi cười đắc ý vì không biết chữ, sâu trong đáy mắt cũng nhiễm ý cười, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn lạnh lùng như thường, hắn nói: "Không sao, ta sẽ dạy ngươi từng chữ một."

Dạy từng chữ một sao? Đây chẳng phải sẽ được ở cùng với sư tôn luôn sao?

Mục Tinh Thần không chút do dự đồng ý, mãi đến bị Trần Uyên lãnh khốc vô tình ném vào kết giới, thật sự dạy cậu từng chữ, cậu chỉ muốn đánh bản thân vừa rồi đồng ý một trận.

"Tập trung."

Mục Tinh Thần cực kỳ đáng thương nhìn Trần Uyên qua kết giới: "Người không thể ôm con dạy ư?"

"Ngươi sẽ phân tâm."

"Con sẽ không đâu mà."

Trần Uyên không tranh luận với cậu, ánh mắt đảo qua mầm nhỏ trên đỉnh đầu của Mục Tinh Thần, ngón tay chỉ vào công pháp: "Lúc nào học xong sẽ cho ngươi ra."

"Sư tôn..."

"Tập trung."

...

Chớp mắt đã qua một tháng, trong lúc đó Trần Uyên đã tra không ít thư tịch ghi chép về Hàn Sương Tuyết Liên, đáng tiếc không tìm thấy bất cứ tình huống nào liên quan đến hàn Sương Tuyết Liên lột xác hay nảy mầm, may là trong khoảng thời gian này Mục Tinh Thần cũng không thấy khó chịu, điều này mới khiến hắn hơi yên tâm.

Còn Mục Tinh Thần dưới áp lực dạy siêu cao của Trần Uyên, cuối cùng thuộc lòng bản công pháp tu luyện nhục thân, có được cơ hội ra ngoài kết giới ra khỏi phòng đi dạo.

Ban đầu Trần Uyên chỉ cho cậu dùng bản thể đi ra ngoài theo, nhưng Mục Tinh Thần đã tốn hơn trăm năm, còn học tập tối tăm mặt mày trong phòng một tháng, chỉ muốn dùng hai chân của mình ra ngoài đi một chút.

"Chỉ được đi trong sân."

Mục Tinh Thần không lập tức trả lời mà cẩn thận từng li từng tí ép mầm nhỏ vẫn luôn không dài thêm trên đầu xuống, ép một lát đã giấu được nó vào tóc, rồi mới ngẩng đầu nhìn Trần Uyên đứng bên cạnh, cao hứng chỉ vào đầu mình: "Người nhìn này, như thế sẽ không bị nhìn ra."

Trần Uyên vừa liếc đã nhìn thấy tâm tư đồ đệ, hắn bị quấn lấy đánh bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Có thể đi lên đỉnh núi, nơi có người không thể đi."

"Vâng vâng, không thành vấn đề!"

Kết quả vừa ra cửa đã đụng phải nhân vật thụ chính vội vàng chạy tới, Mục Tinh Thần vô thức vươn tay đè lên mầm nhỏ giấu trong tóc, nghi ngờ hỏi hệ thống trong đầu: "Sao tôi vẫn chưa có nhiệm vụ vậy?"

"... Cốt truyện đã chả có liên quan gì đến hai người nữa, đương nhiên cậu sẽ không nhận được nhiệm vụ."

Mục Tinh Thần ngớ người hai giây mới phản ứng lại: "Nghĩa là nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi sao? Sao tôi vẫn thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ?"

"Tình huống đặc biệt."

Hệ thống ném ra đáp án suy đoán mập mờ như thế rồi nhanh chóng trốn mất, tránh bị truy hỏi.

Mục Tinh Thần gọi hệ thống hai tiếng mà không thấy đáp lại, lúc này lực chú ý mới trở lại nhân vật thụ chính, từ lời nói của đối phương hiểu lý do cậu ta tới đây.

Tóm lại là cậu ta và một đệ tử cường tráng của tông môn khác cùng nhau vào sinh ra tử rồi có tình cảm, nhưng trên đường rời khỏi di tích kết bạn rèn luyện gặp phải nguy hiểm, vì có ấn ký bảo mệnh của Trần Uyên nên cậu ta không sao cả, người còn lại thì sắp chết.

"Sư tôn, cầu xin người cứu hắn!"

Đương nhiên Trần Uyên sẽ không thấy chết không cứu, liếc mắt nhìn Mục Tinh Thần đang ôm đầu nói: "Quay về chờ ta."

"Không muốn, con đi chung với người."

Trần Uyên cũng không trông cậy cậu có thể nghe lời, kéo tay ôm đầu của Mục Tinh Thần xuống nắm vào tay, nhìn đại đồ đệ sắc mặt trắng bệch: "Dẫn đường."

Người được nhân vật thụ chính sắp xếp ở chân núi, lúc bọn họ đến đã sắp không sống nổi. Mục Tinh Thần vô thức đưa tay vuốt vuốt mầm nhỏ giấu dưới tóc, cảm giác mình chỉ cần ngắt một mảnh lá cây của cái mầm cho người này ăn, đối phương sẽ tốt hơn.

"Không cần đến ngươi."

Bị giọng nói lạnh lùng của Trần Uyên dạy bảo, Mục Tinh Thần bèn bỏ đi suy nghĩ ngắt một chiếc lá, ngoan ngoãn đứng một bên xem Trần Uyên cứu người, nhìn một lát lực chú ý lại dời lên người nhân vật thụ chính.

Tâm trạng của nhân vật thụ chính căng thẳng mãi tới khi Trần Uyên đến mới buông lỏng, thấy Mục Tinh Thần nhìn mình thì gật nhẹ đầu với cậu: "Sư đệ."

"Sai." Mục Tinh Thần xích lại gần nhân vật thụ chính, nhỏ giọng nói: "Ngươi hẳn nên gọi ta là sư... Sư..."

Sư nương? Sư phu?

Nhân vật thụ chính nghi ngờ nhìn Mục Tinh Thần, thấy cậu dường như đang rầu rĩ gì đó nên không lên tiếng quấy rầy.

Cứu người không khó với Trần Uyên, khai thông linh khí hỗn loạn trong cơ thể đối phương xong, đồng thời hóa giải chưởng lực còn sót lại trong kinh mạch, Trần Uyên thu tay: "Mang về đi."

"Đa tạ sư tôn." Nhân vật thụ chính nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng xoay người chuẩn bị ôm người lên, nhưng vừa xoay người một nửa cậu ta liền ngơ ngẩn, mê mang ngẩng đầu nhìn về hướng Trần Uyên và Mục Tinh Thần rời đi: "Sư tôn vừa mới nói gì cơ?"

Đạo lữ? Đạo lữ nào? Sư tôn có đạo lữ rồi? Sư tôn có đạo lữ rồi?!

Đạo lữ của sư tôn mà tiểu sư đệ vừa mới nhập môn á?!