Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 87: Rửa sạch




Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: Ely

***

Cả người Mục Tinh Thần bủn rủn dựa vào ngực Trần Uyên. Cậu nắm tay hắn rên nhẹ: "Con nghĩ nên đợi lát nữa... Ưm." Hành động rút cặc ra của Trần Uyện cọ xát vào điểm mẫn cảm làm Mục Tinh Thần mất hồn rên vài tiếng, cậu gần như theo bản năng vặn eo giữ lại.

Lúc bị thịt huyệt non mềm gắt gao hút giữ lại, dương vật vừa bắn xong đã mềm xuống liền lập tức không chịu khống chế theo ý muốn của chủ nhân mà lại cương cứng.

Trần Uyên nhíu mày từ chối: "Không được."

Mục Tinh Thần bị từ chối liền giãy dụa quay người nằm sấp trong lòng Trần Uyên. Cậu còn chưa kịp làm gì để hắn thay đổi chủ ý thì đã bị vô tình nhốt vào trong kết giới.

Cậu kinh hãi trừng lớn mắt: "Sư tôn!"

Trần Uyên nhanh chóng thay đổi y phục, không để tầm mắt mình dừng lại trên cơ thể trần truồng của đồ đệ lâu: "Hấp thu xong linh khí rồi trở về."

Vừa mới làm tình xong, Mục Tinh Thần chỉ muốn hòa hợp ôm ôm hôn hôn với hắn, làm sao có tâm tư hấp thụ linh khí gì chứ. Toàn thân cậu trần trụi ghé sát vào kết giới, tủi thân nhìn Trần Uyên ăn mặc chỉnh tề, cực kỳ đáng thương gọi hắn: "Sư tôn, con muốn được ôm cơ."

Trần Uyên không cử động, thậm chí còn cụp mắt tránh đối mặt với cậu, giọng nói hơi khàn sau trận hoan ái: "Nghe lời." Nói xong hắn liền ngồi xếp bằng ngay trong nước, nhắm mắt lại.

"Con không hấp thụ linh khí thì chúng nó cũng tự chui vào trong cơ thể con mà, tại sao cứ phải hấp thu chứ."

"Quá chậm."

"Sư tôn..."

Sau khi phát hiện mình nũng nịu kiểu gì cũng vô dụng, Mục Tinh Thần đành phải từ bỏ.

Cậu nhìn Trần Uyên nhắm mắt, tủi thân biến về nguyên hình nhưng chưa tới hai giây cậu đã biến trở lại. Không biết có phải do không rửa sạch tinh dịch sư tôn bắn bên trong hay không mà sau khi biến về nguyên hình cậu cảm thấy cơ thể có hơi kỳ quái.

"Mình cũng không phải là người, chẳng lẽ không rửa sạch tinh dịch cũng bị bệnh hả?" Mục Tinh Thần vừa nhỏ giọng thầm thì, vừa đỏ mặt vươn tay ra sau mông.

Hậu huyệt vừa trải qua ân ái vẫn còn mẫn cảm, mới cắm vào nửa đốt ngón tay thôi mà Mục Tinh Thần đã thở gấp, eo hoàn toàn mềm nhũn. Cậu muốn chống cự lại phản ứng của cơ thể nhưng ngay khi ngón tay vừa chen vào bên trong đã lập tức lấy đi toàn bộ sức lực của cậu.

Ngón tay cắm trong hậu huyệt không còn sức để nhúc nhích nữa. Mục Tinh Thần thở gấp nhìn về phía sư tôn gần trong gang tấc lại không với tới, lẩm bẩm muốn hắn rửa hộ.

Cuối cùng Trần Uyên vẫn bị âm thanh lẩm bẩm cực kỳ đáng thương bên người làm mềm lòng. Hắn bất đắc dĩ triệt tiêu kết giới rồi ôm người toàn thân trơn bóng vào lòng, nhíu mày nói: "Chỉ rửa sạch thôi."

"Ừm ưm." Ngoài miệng cậu đồng ý rất nhanh nhưng hai tay đã quấn lên cổ Trần Uyên, nghiêng đầu cắn vành tai gần trong gang tấc, rầm rì vụng về lên án: "Người không thích con chút nào hết."

Nghe thế, động tác của Trần Uyên hơi khựng lại, nhưng hắn không định giải thích bởi vì người trong ngực không ngừng uốn éo mông làm hắn không thể không dùng một tay đè cái mông tròn trịa kia lại. Cái cảm giác thịt mềm tràn ra ngoài từ kẽ tay mình không khỏi khiến hắn cảm thấy cả bàn tay như bị bỏng.

"Đừng lộn xộn." Xem nhẹ ngứa gáy trong lòng, Trần Uyên cụp mắt chen ngón trỏ vào cái huyệt mình vừa mới mạnh mẽ địt lúc nãy, vừa đi vào liền bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm hút chặt. Thịt mềm bên trong giống như có ý thức, không chờ nổi muốn kéo ngón tay của hắn vào chỗ sâu hơn.

Rõ ràng đang ở trong nước ao lạnh lẽo mà trán Trần Uyên vẫn toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Ưm ư... Đừng, đừng dừng lại."

Hầu kết nhô lên của Trần Uyên kín đáo nhấp nhô hai lần, ngón trỏ kẹt trong động thịt hơi dùng sức, cả ngón tay cắm vào chỗ sâu, tuy nhiên có lẽ do đang ở trong nước nên tinh dịch đã bị nước cuốn đi vì vậy hắn không sờ được thứ thuộc về chính mình.

Hay là do ngón tay vào không đủ sâu chăng?

Ôm nỗi nghi ngờ, Trần Uyên cắm ngón giữa dài nhất vào.

Mục Tinh Thần ngồi trong lòng Trần Uyên, không đau không ngứa cắn vành tai hắn không đến năm giây liền bị ngón tay cắm trong hậu huyệt làm eo mềm nhũn, híp mắt thở dốc: "Ưm... Phải, sang bên phải một chút."

Không sờ thấy tinh dịch, Trần Uyên vừa định rút ngón tay ra thì khẽ dừng lại. Hắn nghe tiếng hừ hừ mềm nhũn bên tai đành bất đắc dĩ cong ngón tay nhấn sang bên phải, lúc chạm phải chỗ nào đó, ngón tay cắm ở bên trong bị thịt mềm hung hăng xoắn lại khiến hắn càng tập trung nhấn vào chỗ đó.

"Ừm ư... Sư tôn, mạnh, mạnh chút."

Trần Uyên dùng nhiều lực hơn.

Mục Tinh Thần được ngón tay phục vụ cực kỳ thoải mái. Cậu lẩm bẩm chủ động xoay eo đụng vào ngón tay Trần Uyên, ánh mắt mê ly liếm hôn thẳng một đường từ vành tai xuống cổ, ngậm một vùng da dùng sức hút.

Trần Uyên hơi nhướng cằm lên, để cái đầu chôn ở cổ mình có thể hoạt động thoải mái. Lúc hầu kết bị ngậm lấy, hắn gần như không thể nào khống chế mà ép cái mông tròn mềm mại dưới lòng bàn tay vào háng mình, con cặc dữ tợn giấu sau quần áo đã hoàn toàn cương cứng.

Giác quan bị tình dục xâm chiếm khiến Trần Uyên hơi khó chịu, hắn lại kéo mông của Mục Tinh Thần cách ra một khoảng với cặc của mình, số ngón tay cắm trong hậu huyệt đã lên tới ba.

"Ưm..."

Dược lực vừa nãy vừa tụ lại, giờ phút này lại tràn ra xung quanh làm Trần Uyên không thể không phân tâm khống chế tất cả dược lực vào trong kết giới, phòng ngừa tràn lan trong di tích dẫn những người khác tới.

Mục Tinh Thần đỏ bừng mặt dán chặt vào mặt Trần Uyên, mềm giọng hừ nhẹ: "Sư tôn, người thơm quá à!" nói xong dán lên môi Trần Uyên, đầu lưỡi chen vào trong khóe miệng hắn.

Trần Uyên chỉ hôn trấn an Mục Tinh Thần một lát rồi nghiêng đầu tránh nụ hôn của cậu. Ánh mắt hắn u ám tăng tốc độ cọ xát của ngón tay, mỗi một lần đều hung hăng chọc vào điểm mẫn cảm.

Mục Tinh Thần bị từ chối hôn liền quên mất phải tức giận, cậu cắn môi dưới nhẫn nhịn khoái cảm ngập đầu nhưng khí tức thuộc về Trần Uyên xung quanh thật sự quá nồng làm cậu nhịn được vẻn vẹn hai ba giây đã cong ngón chân rầm rì lên cao trào.

Trần Uyên chậm rãi rút ngón tay bị nước dịch ngọt ngào tưới ướt sũng ra, không buông người ra ngay mà giơ tay lên trấn an vuốt ve tóc dài ướt sũng của Mục Tinh Thần.

Mục Tinh Thần được cảm giác an toàn bao vây chầm chậm lấy lại phản ứng, tủi thân lên án: "Sao người không hôn con."

"Hôn rồi."

"Nhưng không dùng lưỡi..." Mục Tinh Thần phình quai hàm, nằm xuống bờ vai Trần Uyên. Cậu nhìn cái cổ của hắn không để lại dấu vết gì, hơi thất vọng: "Vừa nãy con dùng sức hút như vậy, sao ngay cả cái dấu cũng không có chứ."

Từ rất nhiều năm trước, cơ thể của Trần Uyên đã không dễ dàng bị thương, chút sức gãi ngứa kia của Mục Tinh Thần sao có thể để lại dấu vết trên người hắn.

Lời giải thích của Trần Uyên ngay khi nhìn thấy dấu tay trên lưng và mông Mục Tinh Thần liền biến thành: "Sau này con phải chuyên tu nhục thân."

Nghĩ đến bản thể của đồ đệ là chí bảo Hàn Sương Tuyết Liên thế gian hiếm thấy làm lông mày Trần Uyên càng nhíu chặt hơn. Người bình thường bị thương tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu Hàn Sương Tuyết Liên bị thương, dược lực chắc chắn sẽ như sông Giang vỡ đê điên cuồng tràn lan, đến lúc đó sợ là kết giới cũng không thể chặn lại tất cả dược lực.

Nhìn đồ đệ nằm sấp trong ngực mình, Trần Uyên im lặng thở dài, vỗ vỗ eo cậu: "Hấp thu linh khí."

Mục Tinh Thần được thỏa mãn hai lần không tiếp tục quấn lấy đòi hỏi nữa. Cậu ngẩng đầu hôn lên môi Trần Uyên, nũng nịu bảo đảm: "Con sẽ hấp thu nghiêm túc, người đừng nhốt con vào kết giới."

"Ừm." Trần Uyên đồng ý.

Chờ người trong ngực ngoan ngoãn bắt đầu chủ động hấp thu linh khí, Trần Uyên mới nhắm mắt tinh tế cảm nhận biến chuyển trong cơ thể.

Lần làm tình vừa nãy không chỉ mang lại niềm vui trên cơ thể và tinh thần cho Trần Uyên, mà còn hút rất nhiều dược lực từ trong cơ thể của Mục Tinh Thần rồi nuốt vào, hắn có cảm giác vách ngăn vây hắn vô số năm đã chậm rãi buông lỏng, giờ phút này là thời cơ tốt nhất để đánh tan vách ngăn đó.

Nếu thành công, hắn có thể mượn di tích chống cự thiên lôi thuận lợi phi thăng.

Nhưng suy nghĩ đánh tan vách ngăn chỉ mới dừng lại trong đầu khoảng một cái chớp mắt thì hắn đã không chút do dự dùng linh lực củng cố lại vách ngăn buông lỏng, thậm chí hắn còn chủ động đè nén linh lực bàng bạc đáng sợ, bảo đảm sẽ không vô tình xúc động đánh tan vách ngăn dẫn tới lôi kiếp phi thăng mới dừng tay.

Bỏ lỡ cơ hội này, mặc dù Trần Uyên cũng cảm thấy tiếc nuối nhưng hắn không đặt trong lòng. Hắn cụp mắt nhìn đồ đệ trong lòng mình đang chuyên tâm hấp thu linh khí, nhẹ nhàng nhéo nhéo eo nhỏ trơn mềm dưới lòng bàn tay.

Quá mềm...

-------------------------

June: Mừng Quốc khánh tôi xả chương cho mí bà nha =)) trong ngày mai sẽ cố tung full arc này cho nhẹ gánh =)))))