Tôi, Thụ Tấu Hài, Đi Hẹn Hò

Chương 7: 7: Nam Chính Truyện Hường Phấn Hóa Ra Là Tôi 7




Biên tập: Mày là bố tao

Hiệu đính:... #.- /.....--.- / --.--.-, Tao là bố mày

Từ hôm đó, mỗi lần bọn họ lăn giường, Sở Đường đều dùng những phương thức khác nhau để giày vò Hà Gia.

Hà Gia không nói nổi.

Bởi vì anh cũng rất sướng.

Thậm chí còn do kỹ thuật của cả hai ngày càng ưu tú, số người đặt trước cũng lên theo, Hà Gia còn được thưởng một lần.

Ban đầu là vì thoải mái, còn giờ là vì ăn quen bén mùi.

Tiến độ quay phim rất nhanh, đuổi kịp chương mới nhất do phòng viết tiếp viết. Nhưng cả tuần nay vẫn chưa có chương mới.

Hà Gia nhìn ngày, hiểu ra, có lẽ các tác giả đang chuẩn bị thi cuối kỳ.

Hà Gia rung đùi, nhanh chóng gọi cho Sở Đường.

Anh bảo: "Cậu giai bán hoa kia ơi, tới nhà ông đây làm đi, có cơm canh ngọt lịm chờ cưng xơi này".

Sở Đường đáp: "Chốt đơn, em qua liền với anh đây".

Hà Gia cúp máy, cảm thấy khó hiểu, không phải chứ, anh ta là công trong ngoài bất nhất cơ mà, sao lại biến thành công hài hước thế này?

Đến nơi, Sở Đường thấy một bàn toàn đồ ăn ngoài hàng, bộc lộ vẻ mặt quả nhiên là thế: "Biết ngay là không phải do anh làm".

Hà Gia im lặng, thực ra anh dám làm, nhưng Sở Đường dám ăn không? Đồ ăn anh làm thường dùng để kiểm tra độ trung thành của đàn em mới gia nhập.

Hai người ăn thịt uống bia. Sau khi ăn uống no nê, Hà Gia lấy một gói lớn dưới gầm bàn rồi đưa cho Sở Đường.

"Sinh nhật vui vẻ!"

Sở Đường ngẩn người, nghi ngờ nhìn vào món quà của Hà Gia: "Anh định chơi tôi một vố phỏng?".

Hà Gia tức đến nỗi hất bia lên người anh ta: "Làm ơn mắc oán!".

Sở Đường nhận lấy, mở ra.

"Nhiều vậy sao?"

Bên trong có mô hình tàu vũ trụ, bộ xếp hình tên lửa, khuy măng sét, lịch, cà vạt, tất...

Hà Gia không biết nên tặng gì, quyết định mua những thứ mà anh thích nhưng không nỡ mua, mỗi thứ một món.

Sở Đường nhìn, nụ cười càng ngày càng tươi.

Anh ta đánh giá: "Toàn mấy món linh tinh".

Hà Gia nhíu mày.

Nhưng anh ta tức khắc đứng lên, kéo Hà Gia vào phòng ngủ.

Hà Gia ngơ ngác, bị ném lên giường mới hiểu được ý của anh ta. Thân thể bọn họ đã rất quen thuộc với nhau, anh ta luồn tay vào áo anh để châm lửa, dục vọng tức khắc dâng trào.

Đây là lần đầu tiên Hà Gia và Sở Đường chơi xếp hình khi không phải diễn, nhưng Hà Gia không cự tuyệt, còn cười mắng: "Anh sờ chỗ nào đấy, vô sỉ!".

Sở Đường cúi đầu nhấm nháp anh.

Một lát sau vang lên tiếng Hà Gia chửi bới Sở Đường trong phòng ngủ.

"Đụng vào đâu đấy tên xấu xa này!"

Sau hôm đó, mối quan hệ giữa hai người lại thay đổi.

Khi tan tầm, thi thoảng sẽ qua nhà đối phương làm chuyện giường chiếu.

Anh ta càng ngày càng thuần thục, mỗi lần đều có thể khiến Hà Gia rên rỉ không thôi.

Rên xong, liền cùng nhau nằm trên giường, vừa uống bia lạnh vừa nói chuyện phiếm.

Hà Gia giơ tay lên trước mặt Sở Đường: "Nhìn này, nổi hết cả da gà".

Sở Đường: "...".

Anh ta đáp lại đầy ý nhị: "Một lát lại ấm lên ấy mà".

Hai người liếc nhau, cười ha ha, liếm môi, không hề che giấu ham muốn của bản thân.

Sở Đường đỡ trán than thở: "Chưa từng gặp ai giống như anh".

Hà Gia nói: "Không tốt à, ông đây vô cùng cởi mở nhé".

"Tốt chứ". Sở Đường có hơi nghiêm túc, nói: "Anh thật sự rất tốt".