Tôi, Thụ Tấu Hài, Đi Hẹn Hò

Chương 6: 6: Nam Chính Truyện Hường Phấn Hóa Ra Là Tôi 6






Biên tập: Mày là bố tao

Hiệu đính:... #.- /.....--.- / --.--.-

Khi cốt truyện tiến triển, Hà Gia và Sở Đường ngày càng thân thiết hơn.

Hai người cùng nhau diễn xuất, ăn cơm và dạo phố.

Hôm nay tan tầm vào bốn giờ sáng, đúng lúc cả hai vừa hoàn thành cảnh sếp tổng độc đoán trừng phạt cô vợ yêu kiều, do phải lao động chân tay nên bụng Hà Gia sôi ùng ục.

Anh và Sở Đường tìm một quán ăn gia đình, Hà Gia húp mì Lor Mee, nhìn người đàn ông trước mặt ăn cơm rang một cách thanh lịch, nhất thời không nói nên lời.

Nửa tháng quen biết nhau, ngoài việc ngày càng ăn ý với nhau trong chuyện ấy, anh cũng dần hiểu được Sở Đường.

Cùng là nhân viên nhưng Sở Đường có tiền hơn anh một tí, cảm thấy ấm ức ở Tấn Giang xanh lè nên đi đóng BL.



Công việc của anh ta cũng chẳng tốt hơn Hà Gia là mấy:

Mấy năm trước boss phản diện căn bản đều là gái tồi, mãi cho đến khi nam nữ bình đẳng, anh ta mới có cơ hội làm phản diện. Vậy mà các tác giả lại nói rằng hiện tại thịnh hành kiểu phản diện giống Tư Mã Ý trong Sự biến lăng Cao Bình*, thậm chí nói một cách khinh thường rằng nhân vật chính của họ chính là kẻ xấu, chẳng cần có thêm một người như thế nữa.

*Sự biến lăng Cao Bình: Tư Mã Ý giả bệnh lừa Tào Sảng, cướp thiên hạ của nhà Tào Ngụy.

Hà Gia cừi ẻ.

Anh nuốt sợi mì thơm ngon, gắp xúc xích tiệt trùng trong bát Sở Đường: "Tôi tiêu hao nhiều năng lượng, cần được bổ sung".

Sở Đường không nhịn được cười. Thấy vậy, Hà Gia cáu: "Cười cái gì, tại anh cả".

Nói xong, không khỏi cười theo Sở Đường: "Đúng là trò giỏi hơn thầy, gọi thầy xem nào?".

Sở Đường thong thả ăn miếng thịt bò trong bát Hà Gia: "Hử?".

Trước đây Hà Gia thích nhất là tụ tập và ba hoa chích chòe, nhưng từ khi tới đây, một mình hoàn thành mấy nhiệm vụ, cũng không kết thêm bạn mới, có thể nói là rất cô đơn. Bây giờ trò chuyện với Sở Đường, anh cảm thấy lâng lâng, vô cùng vui vẻ.

Anh chợt nhớ tới một người.

Tạ Khởi Tinh.

Cách đây không lâu, anh và Tạ Khởi Tinh cũng ngồi đùa giỡn nhau như thế này.

Cuối cùng, vì yêu mà sinh hận, tên khốn kia lại chơi đểu anh.

Hà Gia nghiêm túc nhìn Sở Đường: "Sở Đường".



Sở Đường ngẩng đầu nhìn anh, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Hà Gia có dáng vẻ như vậy, cũng trịnh trọng theo.

Hà Gia nói: "Đừng thích ông đây".

Tay cầm đũa của Sở Đường khựng lại, dù đang ăn nhưng vẫn ung dung mỉm cười, bảo: "Không đâu, chẳng phải chúng ta chỉ là cộng sự sao?".

Bấy giờ Hà Gia mới yên lòng.

Tốt hơn hết nên rào trước đón sau, tuy anh biết là dường như giữa bản thân và Sở Đường thực sự không có gì.

Ngày hôm sau, mạch truyện của Sở Đường vẫn toàn cảnh nóng.

Khi Hà Gia đến nơi, nhìn qua kịch bản trước, sau đó bình thản nhún vai. Chương này nói về cảnh "rùng mình" ngọt ngào sau khi hòa thuận, hai người chỉ cần nhẹ nhàng diễn đủ bốn nghìn từ là được.

Anh nói: "Đây là tiểu thuyết khâm diêu biến thái trên Hải Đường mà nhỉ? Sao lại ngọt ngào thế? Dám viết truyện hường phấn ở Hải Đường, mới lạ quá ha? Bao nhiêu? Ồ, chỉ mười lăm thôi, không sao".

Hà Gia thoải mái nằm trên giường: "Cho dù chúng ta đi dọn dẹp mớ hỗn độn của người khác và không có nhiều người đọc nó, nhưng mà chúng ta cũng phải chuyên nghiệp chứ? Come on, baby, chơi tôi đi!".

Sở Đường vừa cởi áo sơ mi vừa nín cười nhìn anh.

Nhưng đến lúc thực sự bắt đầu, Hà Gia mới cảm thấy hơi là lạ.

Hôm nay sức lực và góc độ Sở Đường rất xảo quyệt, nhìn thì nhẹ nhàng, thoải mái nhưng Hà Gia gần như không còn sức để nói chuyện.

Hà Gia nghiến răng: "Sở Đường, con mẹ nó anh... nỗ lực như thế làm gì?".

Sở Đường im lặng, lật qua lật lại người anh.

Hà Gia đung đưa theo động tác của anh ta, đầu óc đơ ra, thở hổn hển, không biết mình đang nói cái gì.

Vào giây phút cuối cùng, anh cắn lên cánh tay Sở Đường, toàn thân run rẩy, hẳn là dùng rất nhiều sức, thế mà Sở Đường còn cười nói bên tai anh.

Môi anh ta mơ hồ chạm vào tai Hà Gia, thì thầm: "Cộng sự của tôi sao rồi... hả thầy?".

"...". Hà Gia mắng anh ta: "Sao anh cũng háo thắng quá vậy?".



*mì Lor Mee



*cơm rang