Tôi, Thụ Tấu Hài, Đi Hẹn Hò

Chương 3: 3: Nam Chính Truyện Hường Phấn Hóa Ra Là Tôi 3




Biên tập: Mày là bố tao

Hiệu đính:... #.- /.....--.- / --.--.-

Hà Gia đè Tạ Khởi Tinh xuống, đánh liên hồi.

Tạ Khởi Tinh ngơ ngác, lúc lâu sau mới bắt đầu phản kháng. Anh ấy cao hơn Hà Gia, sức lực cũng lớn hơn anh, dùng sức áp ngược lại Hà Gia.

Tạ Khởi Tinh thở phì phò: "Hà Gia, cần phải phản ứng lớn như vậy sao?".

Đến mức đó không?

Anh là đầu gấu hàng thật giá thật, trước nay chỉ có anh đùa bỡn người khác, giờ bị người khác bỡn cợt, quả thực mất mặt đến nỗi muốn chui xuống đất.

Huống chi Hà Gia coi anh ấy là anh em, nhưng đối phương lại muốn ngủ với anh!

Huống hồ đây là nụ hôn đầu tiên của anh!

Tất nhiên là phải như thế!

Hà Gia tức giận đến nỗi nhổ nước bọt vào mặt anh ấy.

Tạ Khởi Tinh ngây người, lập tức lau mặt, không vui: "Em quá đáng rồi đấy".

Hà Gia đá một cước.

Tạ Khởi Tinh cau mày: "Chuyện tỏ tình bị em biến thành trò khôi hài".

Hà Gia rốt cuộc thoát khỏi tay anh ấy, nói: "Sau này đừng tới gặp tôi nữa".

Tạ Khởi Tinh không nói gì, bầu không khí lạnh xuống, rồi đáp: "Không".

Hà Gia chắc như đinh đóng cột: "Chúng ta không thể yêu nhau".

Nhất thời, Tạ Khởi Tinh vừa lạnh lùng vừa tức giận nhìn Hà Gia, nom vô cùng kì quái.

Từ đó, Tạ Khởi Tinh giống như đột nhiên đổi tính. Hà Gia đi bắt cóc nam nữ chính, anh ấy lái xe đi theo, Hà Gia liên hoan với đàn em, anh ấy ăn xiên que ở bàn bên nhưng chẳng nói lời nào, Hà Gia cũng không biết anh ấy nghĩ gì.

Đám đàn em khổ sở phàn nàn: "Đại ca, người bên cạnh quá nổi bật khiến chúng ta dễ bị phát hiện".

Vì vậy Hà Gia xách Tạ Khởi Tinh xuống xe đập một trận.

Tạ Khởi Tinh bị anh đè trên xe, cũng không phản kháng, đôi mắt đen láy nhìn anh chằm chằm: "Vẫn không thích tôi à?".

Công bên Tấn Giang xanh lè đều tự tin vậy hả?

Hà Gia lắc đầu.

Anh ấy bỏ đi.

Hà Gia vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, còn hứng khởi uống thêm hai chai rượu, vừa mở mắt thì phát hiện mình đang ở cổng an ninh.

Anh mờ mịt nhìn những người xung quanh...

Có người đàn ông có tai thú, cũng có người đàn ông có ngực khủng, còn có người đàn ông trần truồng, có cả những người có "điện nước đầy đủ" mà anh không rõ là nam hay nữ.

Trong lúc Hà Gia cho rằng mình đi ra ngoài không gian, trước mắt bỗng đen kịt.

Còn nghe thấy ai đó ở xung quanh nói: "Ha ha, phòng lấp hố cũng không tệ như mình tượng nhỉ!".

Phòng lấp hố?

Hà Gia dựng tóc gáy.

Đương nhiên là anh từng nghe nói đến phòng lấp hố trong truyền thuyết, nơi này có thể nói sự tồn tại cấm kị nhất của Cục Xuyên nhanh.

Vô số tác giả bỏ hố ở đây, bất kể trang web và thể loại. Chất lượng của các cuốn tiểu thuyết khác nhau, nhưng điểm chung duy nhất là đều để lại lời oán thán của nhân vật và lời kêu ca của người đọc. Để xoa dịu họ, Cục Xuyên nhanh sẽ phái người tới hoàn thành cốt truyện.

Cục Xuyên nhanh tất nhiên sẽ không nỡ cử những nam nữ chính hoặc công thụ chính thuộc motif đang gây sốt, chỉ điều những nhân viên không có thành tích tốt hoặc không nghe lời. Dù sao lấp hố cũng không yêu cầu kỹ thuật diễn quá cao, chỉ cần đi hết mạch truyện là được.

Để đề phòng nhân viên bỏ trốn, phòng lấp hố tạo ra thế giới riêng, không dây dưa đến các phòng ban khác, giao thông cũng bị phong tỏa, đã vào là khỏi ra. Vì vậy, cũng có người gọi phòng lấp hố là "Lãnh cung".

Bên cạnh có người đang nói chuyện.

"Tôi vượt biên từ Đoản Bội qua đây. Tôi ức chế với bên đó lắm rồi. Dù công có làm gì sai thì tôi vẫn phải tha thứ cho anh ta, trong khi anh ta ăn chơi đàn đúm, tôi chỉ có thể phòng không gối chiếc... Tôi muốn tỏa sáng ở đây, tôi cũng muốn đi đu đưa!"

"Hai ta cũng coi như là đồng hương. Tôi đến từ Tấn Giang xanh lè. Tôi rõ ràng là công, nhưng rất nhiều tác giả không chịu nói rõ tôi là công, kiểu gì cũng để là góc nhìn không xác định, ức chết đi được."

Có người vỗ Hà Gia, khi anh quay lại nhìn thì thấy mấy anh chàng gầy yếu, trắng trẻo có khí chất dịu dàng, vẻ ngoài ưa nhìn, anh nghi hoặc hỏi: "Mấy anh là?".

Bọn họ nói: "À, chúng tôi là thụ hèn, tới đây để học bí quyết giữ chồng".

Hà Gia: "...".

Bí quyết giữ chồng?

Mấy anh chàng nở nụ cười có ba phần ngượng ngùng, ba phần buồn tủi, một phần cam chịu: "Ở đây có nhiều truyện có cảnh nóng, chúng tôi định nhận mấy bộ đó, luyện kỹ thuật cho tốt rồi khiến công tồi không rời khỏi chúng tôi nữa".

Hà Gia tiếp tục giữ im lặng: "...".

Anh không định nói tiếp chủ đề này, nói: "Tôi không biết sao mình lại ở đây".

Mấy anh chàng chỉ vào ngực Hà Gia, không biết từ khi nào đã có thêm một cái thẻ.

"Cái này là huân chương bồi dưỡng, anh chỉ có thể trở về khi đã hoàn thành một số lượng truyện nhất định ở đây."

Một anh chàng khác nói: "Tôi nghe nói là gần đây không thiếu người, hay là anh bị chơi đểu?".

Chơi đểu?

Hà Gia bắt đầu suy nghĩ.

Anh từ chối tình cảm của Tạ Khởi Tinh → Vẻ mặt Tạ Khởi Tinh kì quặc → Tạ Khởi Tinh chơi xấu khiến anh phải đến phòng lấp hố.

Có khi đúng là như thế thật!

Mấy anh chàng thấy anh cứ là lạ, suy đoán: "Anh làm mếch lòng ai à?".

Hà Gia dò hỏi: "Các anh biết Tạ Khởi Tinh không?".

Ai ngờ bọn họ tức khắc sợ run người. Hà Gia hỏi: "Biết hả? Là một sếp tổng độc đoán công, trông rất điển trai".

Anh chàng càng run hơn, rặn mãi mới ra được một câu: "Anh ta... Anh ta không phải sếp tổng độc đoán công đâu, mà là công cố chấp và tha hóa trong tiểu thuyết chữa lành tâm hồn".

Một anh chàng khác nói: "Vì không thể vượt qua mạch truyện vỗ về tâm hồn của anh ta, nhiều thụ đã bị anh ta vứt vào đủ loại tác phẩm thảm họa, trở nên vô cùng khốn đốn. Anh ta nói rằng Tấn Giang xanh lè không nuôi kẻ bất tài...".

Công tha hóa?!

Nghe mấy anh chàng kể lại, rốt cuộc Hà Gia xác định, quả nhiên là Tạ Khởi Tinh đá anh đến đây khi anh say rượu!

Tạ Khởi Tinh! Rõ ràng anh có mắt sâu mày rậm, sao nhân cách tồi quá vậy!!

Chẳng phải chỉ từ chối thôi sao, phải làm đến mức này à!

Nước mắt như sông Hoàng Hà, hồi ức như Bắc Băng Dương.

Hà Gia thầm kết thúc hồi tưởng.

Sở Đường lại hỏi: "Tóm lại, Hà Gia, sao anh lại đến Hải Đường?".

Bởi vì anh đã đắc tội Tạ Khởi Tinh.

Tạ Khởi Tinh là Phật Tổ Như Lai, còn Hà Gia anh là Tề Thiên Đại Thánh bị Tạ Khởi Tinh áp chế trong lòng bàn tay.

Đối mặt với ánh mắt tò mò Sở Đường, Hà Gia hạ thấp giọng.

"Vì tôi là Tôn Ngộ Không."

"...". Sở Đường có hơi đờ ra: "...?".