Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính: ... #.- /.....--.- / --.--.-
Có vẻ đây là lần đầu tiên nam chính gặp phải kiểu người Hà Gia, cảm thấy cực kì hứng thú. Mỗi ngày đều tốn bốn năm giờ đến Tiểu thuyết dành cho nam để nghe anh nói chuyện.
Hà Gia cảm thấy, nam chính Tấn Giang xanh lè... Ấy nhầm, công Tấn Giang xanh lè so với nam chính Tiểu thuyết dành cho nam quả thực đỉnh hơn nhiều. Không chỉ đẹp trai mà còn rất lịch thiệp, cũng sẽ không ném tất lung tung.
Thảo nào tiền lương cao hơn hẳn bên Tiểu thuyết dành cho nam.
Công tên Tạ Khởi Tinh, Hà Gia thấy cái tên đó kì quái, Tạ Khởi Tinh không phục: "Ở Tấn Giang xanh lè, chỉ có người có địa vị cao mới có họ Tạ, chỉ có vai chính mới có tên Tinh".
Thời gian rảnh sau đó, Hà Gia đi lượn những phim trường trong danh sách, quả đúng là thế thật.
Sau khi Tạ Khởi Tinh biết Hà Gia chuyên sắm vai đại ca, còn tốt bụng giới thiệu mười mấy đàn em đến từ Tấn Giang để hỗ trợ anh. Lúc anh ấy hỏi về tình hình đám đàn em đó, Hà Gia gật đầu, ngại nói là bản thân sầu lo đến nỗi rụng tóc.
Bọn họ nào phải đầu gấu, có đầu gấu nào mỗi ngày đều hóng chuyện của công thụ chính và nam nữ chính không?
Có đầu gấu nào cố gắng mỗi ngày để thi đỗ Đại học Thanh Hoa không?
Quả thực mất hết mặt mũi của đám đầu gấu bọn họ!
Hà Gia nốc bia rồi lau miệng, thấy Tạ Khởi Tinh đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đen nhánh tràn ngập hình bóng anh.
Hà Gia đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Người anh em, cậu bé... hôm đó đâu? Hai người mới đi đến giai đoạn bắt cóc, chắc chưa đóng máy nhanh vậy nhỉ?".
Tạ Khởi Tinh thở ra một hơi: "Gần đây có một đợt thanh tra, tất cả các nhân viên đều phải làm bài kiểm tra. Theo như kết quả, chỉ số thông minh của cậu bé đó thực sự có vấn đề".
Tạ Khởi Tinh bóp mũi: "Liên quan đến vấn đề đạo đức và pháp luật, truyện bị khóa lại".
Hà Gia: "...".
Anh vừa tiếc hùi hụi vừa cười hả hê.
Sau đó an ủi Tạ Khởi Tinh: "Ít ra mỗi phút anh có hàng trăm triệu chảy vào túi, đâu có nghèo như tôi, nghỉ ngơi mấy năm cũng được".
Tạ Khởi Tinh nói: "Anh không hiểu, không làm việc chăm chỉ sẽ bị tụt lại phía sau".
Hà Gia vỗ tay: "Không hổ là sếp tổng độc đoán... Nghe mà muốn tìm người đóng khung câu nói lên tường".
"...". Tạ Khởi Tinh nhìn anh một cách xem thường.
Hà Gia và Tạ Khởi Tinh càng ngày càng thân thiết, mỗi ngày cùng nhau làm công... tuy rằng chỉ có mỗi Hà Gia làm nhân viên, buổi tối thì tụ tập uống rượu trong căn nhà nhỏ do khu vực Tiểu thuyết dành cho nam sắp xếp cho anh.
Tối nay, Hà Gia dùng máy chiếu cũ của mình chiếu một bộ phim Hongkong xưa. Tiếng đánh nhau, tiếng súng không ngừng vang lên, anh căn bản không hiểu tiếng Quảng Đông trầm bổng: "Người anh em! Đây con mẹ nó chính là tình đồng chí!".
Tạ Khởi Tinh ngồi dưới đất, dựa vào sô pha, chống đầu, nhìn anh vừa cười hà hà vừa khua chân múa tay.
Lúc sau, Hà Gia uống quá chén nên nằm vật ra giường, bỗng cảm thấy trên trán ngưa ngứa.
Hà Gia lơ mơ, tưởng là đàn em, đẩy một phát: "Đừng chạm vào ông đây, coi chừng anh tẩn chú".
Một tiếng cười khẽ vang lên, Hà Gia thấy có thứ ấm áp di chuyển trên má, có người đang sờ mặt anh.
Anh cau mày, mở mắt ra, thấy khuôn mặt không tì vết của Tạ Khởi Tinh được phóng đại.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng Hà Gia không hề cảm thấy có gì sai, còn lớn tiếng nói: "Rất ít nam chính Tiểu thuyết dành cho nam của chúng tôi có làn da đẹp như vậy, anh dùng sản phẩm dưỡng da nào thế? Đắt không?".
Tạ Khởi Tinh: "...".
Anh ấy cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Hà Gia.
Hà Gia ngửi được mùi rượu chung quanh, vì công chính có hào quang nên không khó ngửi chút nào, còn cảm giác được đôi môi mềm mại của anh ấy.
Hôn xong, anh ấy ngẩng đầu nhìn Hà Gia, trong bóng tối, đôi mắt sáng như sao.
Hà Gia im lặng suốt một phút. Trong ánh mắt mong đợi của Tạ Khởi Tinh, anh nhảy cao hai mét, ấn anh ấy xuống giường, đập gối lên mặt đối phương!
Bố tổ sư, sơ ý ghê! Quên mất là Tấn Giang xanh lè chỉ có câu chuyện tình yêu lâm li bi đát, không có tình anh em xã hội chủ nghĩa!