Tôi, Thụ Tấu Hài, Đi Hẹn Hò

Chương 29: 29: Tay Vịn Lại Là Tôi 6




Biên tập: Mày là bố tao

Hiệu đính:... #.- /.....--.- / --.--.-

Cố Vinh im lặng.

Hà Gia nắm lấy cánh tay cậu ta: "Người anh em, thế này là thế nào, hai ta bắt đầu yêu đương từ lúc nào?".

Cố Vinh mím môi.

Lần đầu tiên gặp Hà Gia, Hà Gia nói liến thoắng muốn làm bạn tốt với cậu ta, thấy cậu ta đồng ý trao đổi phương thức liên hệ, anh không kìm được vẻ hân hoan.

Hà Gia phóng khoáng, cũng rất vui tính. Cố Vinh cố ý yêu cầu Hà Gia đưa đón mình đi học, anh cũng vui vẻ đáp ứng.

Vì thế Cố Vinh cho rằng Hà Gia chắc chắn thích mình.



Cố Vinh chưa từng thích ai, cũng chưa từng có người yêu, nhưng khi đó, cậu ta lại cảm thấy ở bên Hà Gia cũng không tồi.

Ít nhất cậu ta sẽ được vui vẻ.

Tuy rằng sau khi yêu nhau, mối quan hệ giữa hai người chẳng khác nào những người bạn, nhưng Cố Vinh vẫn rất thích bầu không khí như vậy.

Cho đến lúc nãy, thấy Hà Gia quay sang, cậu ta chợt muốn hôn Hà Gia một chút.

Ai biết Hà Gia nói "Làm bạn" thì là làm bạn thật.

Có ai kết bạn nghiêm túc như thế không?

Trẻ lên ba hay gì?!

Cố Vinh tức muốn chết.

Hà Gia trợn tròn mắt: "Ý cậu là... từ lần đầu gặp gỡ, chúng ta đã bắt đầu hẹn hò hả?".

Cố Vinh quay mặt đi, Hà Gia nghe thấy Cố Vinh đáp: "Không cần biết, em đã nghĩ là chúng ta yêu nhau được hai tháng, anh không thể cứ thế phủi sạch được".

Cậu ta lặp lại lời mà mình từng nói: "Em rất ngang bướng".

Hà Gia dở khóc dở cười, anh thực sự không biết nên trả lời Cố Vinh như thế nào, thậm chí cũng không biết gọi cậu ta là gì, cậu em? Người anh em? Chú em? Em yêu?



Cái nào cũng không ổn!

Hai người không còn bầu không khí hòa thuận như trước, dọc đường im thít, Cố Vinh đi tắm trước, sau đó nằm quay lưng về phía Hà Gia.

Hà Gia sờ mũi, cũng cảm thấy chuyện này rất xấu hổ. Tắm rửa xong, anh thấy Cố Vinh vẫn bất động, không biết đã ngủ chưa.

"Cố Vinh?". Hà Gia thử gọi Cố Vinh, cậu ta vẫn vậy.

Hà Gia thở dài, tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Cố Vinh. Anh vốn định giải quyết khúc mắc với Cố Vinh, ai ngờ vừa đặt lưng xuống là buồn ngủ.

Lúc anh đang lơ mơ, người bên cạnh nhẹ nhàng xoay người, cánh tay từ từ ôm lấy eo anh.

Ngực Cố Vinh dán vào lưng Hà Gia, có độ ấm xa lạ truyền đến, Hà Gia giật mình, đột nhiên tỉnh giấc.

Cố Vinh áp trán lên gáy Hà Gia, Cố Vinh nói: "Anh, mình yêu nhau đi".

"Khụ...". Hà Gia nói: "Cậu còn quá nhỏ, làm tôi có cảm giác tội lỗi".

Cố Vinh đáp: "Đâu có, em rất lớn".

"...?". Hà Gia nhíu mày: "Tôi cảm thấy chúng ta đang ông nói gà bà nói vịt".

Cố Vinh bật cười, lại hỏi: "Còn có lý do nào khác à?".

Hà Gia nói: "Tôi coi cậu là bạn".

Cố Vinh hỏi: "Gì nữa?".

Hà Gia: "Tôi...".

"Tôi cái gì?". Cố Vinh bỗng bật cười, ôm chặt lấy Hà Gia, khiêu khích: "Anh nói ra nhiều lý do như vậy, sao lại không hề có lí do không thích em?".

Cậu ta nói: "Chỉ cần anh nói như thế, em sẽ lập tức buông tay, sau này không làm phiền anh nữa".

Hà Gia sửng sốt, tức giận chửi thề: "... Đm!".

Cố Vinh thấy phản ứng này của Hà Gia, càng yên tâm hơn, cậu ta chậm rãi hỏi: "Sao anh không nói vậy hả... anh?".

"Đm đm đm!". Hà Gia bực bội, lật người về phía Cố Vinh: "Ông đây thích cậu được chưa! Nhưng ông đây không thể làm người yêu cậu!".