Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính:... #.- /.....--.- / --.--.-
Cố Vinh quả thật nói được làm được.
Mỗi ngày, Hà Gia đều đi học, ăn cơm, về ký túc xá cùng với cậu ta, ngay cả tham gia hoạt động câu lạc bộ, thậm chí có đôi khi sinh viên cùng khoa hoặc cùng khóa tụ họp với nhau, Cố Vinh cũng gọi Hà Gia đi cùng.
Cũng may Hà Gia vui tính, nhanh chóng hòa nhập với bọn họ.
Chẳng qua đã hơn một tháng trôi qua, Cố Vinh chuẩn bị nghỉ hè, Hà Gia vẫn không được báo là nhiệm vụ đã hoàn thành.
Anh thở dài, Cố Vinh để ly trà sữa ở trước mặt anh rồi ngồi đối diện: "Làm sao vậy?".
Hà Gia uống trà sữa, hiện tại đang là giờ lên lớp, trong quán không có ai nên Cố Vinh có thể nghỉ ngơi một lúc.
Hà Gia hỏi cậu ta: "Cậu có chuyện gì cực kì muốn làm không, kiểu mà làm xong thì sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc ấy".
Cố Vinh nhìn anh: "Có".
Hà Gia lập tức ngồi thẳng lưng: "Cái gì thế?".
Cố Vinh: "Xin em đi rồi em nói cho nghe".
Hà Gia lập tức nói: "Tôi xin cậu!".
Cố Vinh: "...".
Cố Vinh: "Ngộ dữ ha... Cơ mà em sẽ không nói đâu".
Hà Gia hờn: "Sao thằng nhóc cậu lại lừa tôi?".
Cố Vinh kề sát vào Hà Gia: "Anh, em có chuyện muốn thương lượng với anh".
"Hử? Chuyện gì?"
Cố Vinh nói: "Bạn cùng phòng của em về nhà hết rồi, có mỗi mình em ở kí túc xá thôi, chẳng vui tẹo nào, em có thể qua nhà anh không?".
Hà Gia thích náo nhiệt, lập tức gật đầu: "Tới đi, chỉ cần cậu không chê chỗ tôi nhỏ là được".
Cố Vinh cười: "Không đâu".
Buổi tối, Cố Vinh đi theo Hà Gia về nhà anh.
Cố Vinh nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng chỉ vào cái gương đối diện giường, hỏi: "Anh không thấy ớn à?".
"Không". Hà Gia vuốt cằm trước gương, tạo dáng: "Mỗi sáng đều có thể trông thấy khuôn mặt điển trai của bản thân, tôi thấy vui là đằng khác".
Cố Vinh: "...".
Cố Vinh đề nghị tự nấu bữa tối, vì thế hai người đi thức ăn ở khu chợ gần đó. Cố Vinh đứng trước sạp rau, Hà Gia vội vàng kéo cậu ta đi ra xa, dặn dò: "Đừng chạm vào mấy thứ màu xanh lá cây, rau không phải thứ tốt lành gì, ăn không no!".
Cố Vinh: "...".
Cậu ta hỏi: "Vậy anh muốn ăn gì?".
Hà Gia nhìn xa xăm: "Thực ra tôi rất dễ nuôi, chỉ cần một bát thịt kho tàu là có thể vui vẻ cả ngày".
Cố Vinh cười: "Nào, đi mua thịt".
Lúc ăn tối, Cố Vinh quả thật thết đãi Hà Gia một bàn toàn thịt, cộng thêm một bát thịt kho tàu, Hà Gia lập tức vui sướng, anh vừa đớp thịt vừa nói: "Ôi, cậu cứ ở đây rồi nấu cơm cho tôi đi, tôi trả lương cho cậu".
Cố Vinh cười: "OK, vậy hè này em không về nhà nhé?".
"Hở?". Hà Gia sửng sốt: "Cậu không về?".
Cố Vinh hỏi: "Đúng vậy, em ở lại được không?".
Hà Gia vội vàng gật đầu. Anh thật sự không muốn rời xa Cố Vinh suốt hai tháng, không chỉ vì nhiệm vụ sẽ bị kéo dài thêm hai tháng, mà sau một thời gian quen biết, anh rất thích thằng nhóc Cố Vinh, vừa thông minh vừa có tài, cũng hợp cạ với Hà Gia.
Đêm xuống, cả hai cùng nằm trên giường, Hà Gia hỏi: "Nếu cậu có nơi nào muốn đi, tôi có thể đi với cậu".
"Có", Cố Vinh nói: "Em muốn đi bảo tàng khoa học, thủy cung, quán cà phê mèo, sở thú".
Hà Gia nói: "Cậu sắp sửa nghỉ hè, làm nốt mấy buổi cuối thì chúng ta đi".
Cố Vinh đồng ý.
Mấy ngày kế tiếp, hai người đi quanh thành phố, Cố Vinh muốn đi đâu thì họ liền đi tới đó.
Hôm nay hai người đi vườn bách thú, Hà Gia đã lâu chưa đến đây, vui vẻ đi xem sư tử và hổ với đám con nít.
Chạng vạng, cả hai ngồi xe buýt về, xe vãn khách, hai người cùng nhau ngồi ở hàng ghế cuối, đắm mình trong nắng vàng rọi qua cửa sổ. Hà Gia hỏi: "Mai muốn đi đến nơi nào?".
Cố Vinh nói: "Đi chơi suốt mấy ngày nên em thấy hơi mệt, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi".
"Cậu mới bao tuổi mà đã yếu vậy?". Hà Gia cười khúc khích, quay sang nhìn cậu ta: "Lúc tôi bằng tuổi cậu...".
Rồi không nói tiếp nữa.
Vì Hà Gia vừa xoay đầu, gương mặt của Cố Vinh nhanh chóng áp sát, Hà Gia chỉ cảm thấy có thứ mềm mại chạm vào môi, bởi Cố Vinh đã đặt nụ hôn lên môi anh.
Cố Vinh nhẹ nhàng nâng cằm Hà Gia lên, dịu dàng hôn anh.
Hà Gia đột nhiên đẩy Cố Vinh ra, tức giận: "Cậu làm cái gì đấy?!".
Cố Vinh bị đẩy ra, mở mắt ra, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải chúng ta đang yêu nhau à?".
Hà Gia trố mắt kinh ngạc: "Gì?! Sao ông đây không biết?!".