Tôi Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 8: Thắp hương đốt tiền giấy




Bi thống cùng hối hận qua đi, sau đó tâm tình Kỷ Khinh Khinh cảm thấy vô cùng trầm trọng.

Lục Lệ Hành đã chết, đây cũng có nghĩa, kế tiếp cô phải một mình một người đối mặt với sự trả đũa của Lục Lệ Đình.

Ai bảo trong tiểu thuyết Kỷ Khinh Khinh ngại bần ái phú, lúc Lục Lệ Đình còn trẻ tâm còn non nớt mà đá anh ta đi?

Trong tiểu thuyết Kỷ Khinh Khinh thật sự thảm, bị phong sát, thất vọng khốn cùng, cùng đường cuối cùng lưu lạc tại một tiệc rượu đi hát đệm, trước mắt bao nhiêu người bị Lục Lệ Đình cưỡng chế đi lau giày cho Thẩm Vi Vi.

Cô hiện tại chiếm được thanh danh Lục phu nhân, phỏng chừng so với trong tiểu thuyết kết cục có tốt hơn chút, nhưng về sau khi Lục thị bị Lục Lệ Đình tiếp nhận, Lục Lệ Đình một tay che trời, cô ở giải trí Thiên Ngu làm sao mà sống?

Kỷ Khinh Khinh lo lắng sốt ruột.

Hiện giờ Lục Lệ Đình hận cô thấu xương, về sau sẽ không dễ dàng thiện bãi cam hưu, cô sẽ thừa dịp Lục lão tiên sinh còn dẻo dai, ở giới giải trí kiếm một số tiền nhân lúc còn sớm trốn chạy đi, tránh về sau bị Lục Lệ Đình cùng bạn gái Thẩm Vi Vi tra tấn.

Mà chính mình cũng được thanh tĩnh.

“Anh thế nào mà không biết cố gắng, không có tính tranh đấu gì cả, như thế nào cứ như vậy không nói một tiếng mà đi rồi? Nhưng thật ra anh đi cũng nhẹ nhàng, nhưng anh cực cực khổ khổ gây dựng Lục thị bây giờ bị Lục Lệ Đình kế thừa, giải trí Thiên Ngu của Lục thị cũng sẽ bị anh ta nắm trong tay, tôi cũng không biết anh ta sẽ vì bạn gái báo thù mà trả đũa tôi như thế nào, tôi thật sự không muốn chịu khổ nữa, hơn hai mươi năm thống khổ, hiện tại tôi chỉ muốn được ngọt ngào…”

Nghĩ đến chuyện trải qua trước khi mình xuyên qua, Kỷ Khinh Khinh vành mắt ửng đỏ.

“Khi còn nhỏ ăn không đủ no còn chưa tính, sau khi lớn lên liền nghĩ mua một cái phòng ở cho chính mình, tích góp cả đời cuối cùng lại vì đứa em nợ cờ bạc mà mất, anh biết không, lúc ấy hợp đồng mua phòng như đã sờ đến tay… Tôi chưa từng làm qua việc thương thiên hại lý, ông trời lại cố tình muốn tới tra tấn tôi…”

Kỷ Khinh Khinh một phen nước mắt nước mũi, “Lục Lệ Đình nếu cứng lên bắt lấy tôi không bỏ thì làm sao bây giờ, anh ta là tổng giám đốc Lục thị, tôi như thế nào đấu lại. Anh ta nói tôi ngại bần ái phú, chính anh ta cũng không phải là lừa gạt tôi sao? Rõ ràng là nhà có tiền, cố tình giả nghèo lừa một tiểu cô nương! Không biết xấu hổ!”

Cứ tưởng tượng đến thế giới này, hào quang nam chủ, hào quang nữ chủ, cô liền cảm thấy đau đầu.

Trong tiểu thuyết Lục Lệ Đình phủi tay bao nhiêu năm nay căn bản không hề trở về Lục gia chính là việc tốt, Lục Lệ Hành sau khi chết, anh ta liền trở về kế thừa Lục Lệ Hành bao năm cực khổ gầy dựng Lục thị, từ đó xuôi gió xuôi nước, không cần tốn nhiều sức.

Đương nhiên đây chỉ là giả thiết trong tiểu thuyết, Lục Lệ Hành tồn tại chính là để làm lớn mạnh Lục thị, làm Lục gia trở thành hào môn số một số hai, thay thế Lục Lệ Đình thành công đắp nặn một hình tượng bá tổng mà thôi.

Kỷ Khinh Khinh vì Lục Lệ Hành cảm thấy không đáng giá.

“Bất quá anh yên tâm, tôi và anh tuy rằng không có cảm tình, nhưng tốt xấu tôi cũng là vợ trên danh nghĩa của anh, tôi sẽ thay anh thủ tiết! Ngay cả anh đã chết, có tôi ở đây, người khác đừng mơ tưởng Lục thị thì do anh dốc hết sức làm lớn mạnh, dựa vào cái gì mà anh chịu khổ, anh ta lại được hưởng phúc? Tôi ở đây chính là nhắc nhở mọi người, Lục thị là do anh phát triển, công lao của anh không thể không tính! Tôi tuyệt đối sẽ không làm người qua đường chỉ nhớ tới tên hỗn trướng Lục Lệ Đình kia!”

“Anh yên tâm mà đi, về sau mỗi năm ngày giỗ của anh tôi sẽ đi thăm anh, còn sẽ thắp hương đốt tiền giấy cho anh.”

Thắp hương đốt tiền giấy?

Dưới chăn Lục Lệ Hành nghe được Kỷ Khinh Khinh nói những lời này, thiếu chút nữa cười nghẹn.

Hai mươi tuổi tiếp quản Lục thị, dọc theo đường đi nhiều ít sóng to gió lớn Lục Lệ Hành đều đã trải qua, thương trường như chiến trong, anh không biết đã gặp qua bao nhiêu cáo già tiếu lý tàng đao, ít nhiều tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, mỗi người khinh anh tuổi còn trẻ không xem anh ra gì, nhưng dù cho là tuổi lại trẻ khí lại thịnh, đã chịu ít nhiều tra tấn cùng đả kích, Lục Lệ Hành đều chưa từng luống cuống.

Anh trước nay không nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ có một người phụ nữ trong tay.

Suốt đêm làm việc, cứ mỗi lần như vậy, Lục Lệ Hành luôn sẽ nghỉ ngơi bổ sung giấc ngủ cùng thể lực trong hai giờ, cả đêm mỏi mệt dễ dàng làm người chìm vào giấc ngủ sâu, hầu như không có cảm giác đối với thế giới bên ngoài, cho nên Kỷ Khinh Khinh vào phòng anh không nghe được động tĩnh gì.

Hôm nay, trong lúc nửa mộng nửa tình bị người đánh thức, chính trên mặt mình bị đắp cái chăn thành “người chết”?

Nếu anh chưa tỉnh, có phải hay không còn trực tiếp khiêng anh đi ra ngoài chôn?

“Đều nói tu trăm năm mới ngồi chung thuyền, tu ngàn năm mới cùng chăn gối, Lục Lệ Hành, chúng ta vợ chồng một hồi cũng là duyên phận, anh đi bình an.”

Người chết là hết, còn so đo cái gì? Kỷ Khinh Khinh quyết định tha thứ anh tối hôm qua buộc mình kêu hai mươi lần tiếng ông xã, “Chuyện ngày hôm qua tôi không trách anh, chúng ta xóa bỏ toàn bộ.”

Kỷ Khinh Khinh thở dài, đang chuẩn bị rời đi, dưới chăn Lục Lệ Hành động đậy.

Kỷ Khinh Khinh cho rằng chính mình hoa mắt, mắt mở trừng trừng một lát, Lục Lệ Hành một tay xốc chăn lên, đứng dậy xuống giường, mặt vô biểu tình nhìn cô.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Phanh, bang bang, phanh phanh phanh, phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh……

Kỷ Khinh Khinh nghe được tiếng tim đập của mình.

Cô vô cùng kinh ngạc mà nghĩ: Lục Lệ Hành tỉnh?

Không chết?

Lục Lệ Hành không chết!

Lục Lệ Hành thế nhưng không chết!!

Vậy Lục Lệ Hành vừa rồi là…… giả chết?

Cho nên lời cô nói vừa rồi chẳng phải đều bị Lục Lệ Hành nghe thấy được?

Cô vừa rồi nói cái gì?

Đốt tiền giấy thắp hương cho anh ta?

Liền tại đây nháy mắt 0.5 giây, Kỷ Khinh Khinh một phương cách thoát thân cũng chưa từng nghĩ đến.

“Tôi không biết cố gắng?” Lục Lệ Hành hướng cô đi tới một bước.

“……” Quả nhiên nghe thấy được.

“Cô muốn thay tôi thủ tiết?” Lục Lệ Hành cười như không cười, lại hướng cô đi tới một bước.

“……” Kỷ Khinh Khinh lui một bước.

“Còn phải thắp hương đốt tiền giấy cho tôi?” Lục Lệ Hành mặt mày trầm xuống, bức cho cô lui về phía sau một bước.

“……” Kỷ Khinh Khinh lảo đảo lui một bước.

“Chúng ta là vợ chồng nên cô muốn xóa bỏ toàn bộ?” Lục Lệ Hành gần trong gang tấc mà đánh giá con ngươi hoảng loạn của cô.

“……” Kỷ Khinh Khinh bị buộc tới góc tường, không thể lui nữa.

“Tôi đã chết?” Lục Lệ Hành cúi người hỏi cô.

Kỷ Khinh Khinh nuốt nuốt nước miếng, trên mặt lộ ra một cái lễ phép mà không mất xấu hổ tươi cười, “Anh anh anh…… không chết.”

Từ lúc Lục Lệ Hành xuất viện, Kỷ Khinh Khinh cũng không cảm thấy Lục Lệ Hành là một người dễ chết, nhưng hiện tại nhìn Lục Lệ Hành sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, Kỷ Khinh Khinh e sợ cơ tim anh tắc nghẽn đi.

Cô muốn khóc.

So với vừa rồi một phen nước mắt nước mũi, cô chân tình mà muốn khóc.

“Thật xin lỗi… Tôi kêu anh anh không tỉnh, tôi còn tưởng rằng…” Kỷ Khinh Khinh biết chính mình náo loạn lên, chột dạ, rũ đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn Lục Lệ Hành.

Nhưng mà, có thể quái cô sao?

Cô động tĩnh ầm ầm như vậy, vị này thế mà không nghe thấy? Đêm qua đi bắt quỷ hay sao mà ngủ như chết vậy!

“Tưởng rằng cái gì? Cho rằng tôi đã chết?”

Lục Lệ Hành trên cao hạ tầm mắt xuống dưới, Kỷ Khinh Khinh quả thật không chỗ dung thân, cô cúi đầu, thấy chết không sờn mà lắc lắc.

Có thể nhận sao?

Đánh chết không thể nhận!

Lục Lệ Hành mặt vô biểu tình: “Không, tôi đã chết.”

“Không không không, anh không chết.”

“Tôi không chết sao?” Lục Lệ Hành buồn bã nói: “Cô bịt kín mặt tôi lại, tôi vừa mở mắt, trước mắt chỉ một mảnh màu trắng, còn nghe được cô nói với tôi những lời đào tim đào phổi đó, thiếu chút nữa tôi còn cho rằng chính mình đã chết.”

Kỷ Khinh Khinh tâm run lên, cả người run lên, kiệt lực lộ ra một nụ cười thoạt nhìn không quá nịnh nọt, “Anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”

“Phải không? Cô hy vọng tôi sống lâu trăm tuổi?”

“Đương nhiên!” Kỷ Khinh Khinh đúng lý hợp tình.

Lục Lệ Hành nếu có thể sống lâu trăm tuổi, Lục Lệ Đình tuyệt đối không thể bắt lấy Lục thị, cô cũng không cần vì tránh né nam nữ chủ mà trăm phương ngàn kế hết sức đối phó.

“Là thật sự, tôi thật sự hy vọng anh có thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi, nếu có thể nói, tôi nguyện ý đem một nửa sinh mệnh của tôi chia cho anh.”

Kỷ Khinh Khinh từng bị hỏi qua một vấn đề, 50 năm sinh mệnh mà mỗi ngày cũng xài không hết tiền, cùng với vô hạn sinh mệnh mà mỗi ngày khốn cùng thất vọng, mình sẽ tuyển cái nào?

Đây còn phải hỏi sao?

Sinh mệnh là đáng quý, đương nhiên là chọn 50 năm sinh mệnh cùng tiền vô số kể!

Nếu sinh mệnh chỉ là một mảnh khốn đốn, như vậy sinh mệnh còn có ý nghĩa gì?

Nếu Lục Lệ Hành chết, cô chính là người sau, Lục Lệ Hành không chết, cô là người trước, cô tự nhiên hy vọng Lục Lệ Hành có thể sống sót.

Lục Lệ Hành đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú Kỷ Khinh Khinh, đồng tử đen nhánh trong mắt chỉ có hình ảnh cô một người.

“Nếu tôi hôm nay đã chết, cô sẽ thế nào?”

Kỷ Khinh Khinh tròng mắt chuyển động vài vòng, thức thời cho rằng giờ phút này mình nên bảo trì trầm mặc thì tốt hơn.

“Nói đi.”

“Chúng ta đừng nói chuyện không may mắn như vậy, nói chuyện gì nhẹ nhàng đi, thân thể anh không tốt, trở về giường nghỉ ngơi đi…” Kỷ Khinh Khinh khom người cúi đầu, từ dưới vòng vây của Lục Lệ Hành muốn chạy đi.

Lục Lệ Hành nghiêng người ngăn trở cô thoát đi, “Cô còn nói tới dâng hương đốt tiền giấy các loại, còn có cái gì không may mắn mà không dám nói?”

Kỷ Khinh Khinh tươi cười cứng đờ, thử thăm dò nói: “Vì anh mặc lễ phục màu đen cài hoa trắng tham dự lễ tang?”

“Tôi sẽ là người khóc thương tâm nhất trong lễ tang?”

“Ôm bình tro cốt của anh?”

“……”

Kỷ Khinh Khinh nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ đến anh.”

Hai người đều yên lặng.

Lục Lệ Hành thở dài, trịnh trọng nghiêm túc nhìn cô, “Kỷ Khinh Khinh, cô hãy nghe cho kỹ, tôi sẽ không chết, những chuyện cô băn khoăn, tôi đều sẽ thay cô giải quyết, tôi cũng sẽ không cho Lục Lệ Đình khi dễ cô, nghe rõ chưa?”

“A.”

Lục Lệ Hành thanh âm cao lên, “Cái gì?”

Kỷ Khinh Khinh vội vàng gật đầu, “Tôi nghe rõ.”

Tuy rằng không biết lời thề son sắt này của Lục Lệ Hành từ đâu mà đến, nhưng nghe được những lời này giọng điệu thành khẩn, trái tim cô bang bang nhảy.

Như là được ăn một viên đường.

“Cô ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi thêm một chút.”

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng có một thanh âm run rẩy từ xa tới gần…

Kỷ Khinh Khinh trong lòng lộp bộp một tiếng, không tốt, dì Bùi……

“Lệ Hành, gia gia tới đây, cháu mở mắt ra nhìn xem gia gia…… Cháu như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy, nhìn gia gia lần cuối cũng không làm!”

“Thiếu gia, dì Bùi cho làm cơm rượu cùng bánh trôi con thích nhất…… Con nhìn lại dì Bùi…… Nhìn xem dì Bùi một lần cuối cùng!”

“Thiếu gia a…… Ô ô ô……”

“Thiếu gia!”

Tiếng khóc rung trời.