Tôi Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 7: Anh đi bình an…




Ở cửa nghe lén được toàn bộ, Lục Lệ Đình tâm tình thật phức tạp.

Anh tự nhận lúc Kỷ Khinh Khinh trước mặt anh leo lên siêu xe của phú nhị đại kia mà đá anh đi, đời này cảm tình đối với Kỷ Khinh Khinh chỉ có hận và hận, anh cũng là phú nhị đại, cái phú nhị đại kia tâm tư đối với Kỷ Khinh Khinh như thế nào đều viết hết lên mặt, cho nên anh lúc ấy đã nói thật tàn nhẫn, Kỷ Khinh Khinh tương lai đừng hối hận!

Người phụ nữ này ngại bần ái phú, thích tiền như mạng, đem người thiệt tình đối đãi như súc vật, người như vậy làm sao xứng có được thứ mình muốn?

Cô ta nên trở thành hai bàn tay trắng, nên bị giáo huấn!

Lục Lệ Đình vô số lần nghĩ tới ngày mình công thành danh toại, nhìn gương mặt trắng bệch của Kỷ Khinh Khinh hối hận nói chính mình đã sai, còn anh sẽ ôm bạn gái, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, cô nhận sai người.

Vì thế, anh có thể nỗ lực phấn đấu cả đời!

Nhưng hiện giờ nghe Kỷ Khinh Khinh kêu Lục Lệ Hành ông xã, trong lòng anh khó chịu không nói được nên lời, giống như đồ vật anh từ bỏ, người khác lại nhặt về coi như trân bảo, tựa hồ như đang cười anh không có mắt.

Nhưng cho dù là đồ vật anh bỏ đi, vẫn phải là của anh!

Lục Lệ Đình âm thầm rời đi, dò hỏi việc liên quan đến Kỷ Khinh Khinh.

Dì Bùi suy nghĩ một lát, nói Kỷ Khinh Khinh là về nhà cùng lúc với thiếu gia.

“Nhị thiếu gia, làm sao vậy?”

“Không có việc gì,” Lục Lệ Đình sắc mặt không thế nào đẹp, “Dì Bùi, dì vội thì đi đi.”

Nói xong anh cũng đi.

Dì Bùi cũng không để ý, rốt cuộc mấy ngày nay toàn bộ biệt thự mỗi người đều mặt mày ủ ê, cả nhà đều âm u.

Đều là do vị đại thiếu gia bệnh nặng trên giường kia…

Nói tới Lục Lệ Hành, hốc mắt dì Bùi lại đỏ, khóc nức nở lên.

“Hoa đán nổi tiếng giới giải trí Kỷ Khinh Khinh, cố ý đả thương người bị cảnh sát bắt, hôm nay nộp tiền bảo lãnh, có tin tức đề cập đến, một khi chính thức khởi tố, Kỷ Khinh Khinh sẽ bị 5 năm tù giam!”

Lục Lệ Đình nhìn tin tức trên màn hình di động, hai mắt híp lại.

Chuyện ngày đó anh nghe Vi Vi nói, Kỷ Khinh Khinh là vai nữ hai, Thẩm Vi Vi là nữ ba, nhưng bởi vì cùng có người đại diện, Kỷ Khinh Khinh đối với Thẩm Vi Vi rất ác cảm, nơi nơi đều đối nghịch với Thẩm Vi Vi, lần này ở đoàn làm phim còn công khai khó xử cô ấy, đẩy Thẩm Vi Vi xuống núi.

Lục Lệ Đình chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Vi Vi ghé vào lòng ngực mình rơi lệ, trên mặt nhăn nhúm lại, tựa như thật lo lắng cùng đau đớn.

Vi Vi của anh đơn thuần thiện lương như một trang giấy trắng, lúc nào cũng đầy ý chí tiến tới trong giới giải trí, chỉ cần nhân vật yêu cầu hai câu lời thoại, cô cũng nguyện ý cả đêm nghiền ngẫm, anh thật sự không đành lòng nhìn Vi Vi bị mai một, vì thế lặng lẽ liên hệ cấp cao giải trí Thiên Ngu, đem nhân vật nữ ba kia đổi thành Thẩm Vi Vi.

Nhưng không nghĩ tới, anh toàn tâm toàn ý vì Vi Vi, lại là hại cô!

Anh không nghĩ tới Kỷ Khinh Khinh thế mà lại ác độc như vậy, làm ra việc như thế!

Nhân viên công tác nói, nếu đồi núi kia cao một chút, Vi Vi bị té xuống, sẽ là một mệnh người!

Cho nên anh tuyệt đối không cho một người phụ nữ ác độc như vậy gả vào Lục gia!

Trong lúc đó, văn phòng Tổng giám giải trí Thiên Ngu, Chu Thích nhìn Mạnh Tầm đang đùng đùng, “Sao cô tới đây?”

Mạnh Tầm đem một tập tư liệu quăng lên trên bàn anh, ngồi xuống, “Chu tổng giám, không phải nói mấy cái phát ngôn này cho Vi Vi hay sao? Tôi đều đã sắp xếp tốt thời gian, vì sao bây giờ lại nói hủy bỏ?”

So với Mạnh Tầm tức muốn hộc máu, Chu Thích trầm ổn cười nói: “Mạnh Tầm, cô cũng là người làm lâu, cô cũng nên biết, đại ngôn này đó đều là do từ công ty quyết định, công ty quyết định cho ai liền cho người đó, chỉ cần còn chưa ký hợp đồng, chuyện gì cũng có thể phát sinh.”

Mạnh Tầm cười lạnh, “Vậy tốt lắm, anh nói, những phát ngôn này để cho ai?”

“Lúc trước là của ai, hiện tại vẫn là của người đó.”

Mạnh Tầm sững sờ, ấn đường nhăn lại, không thể tin tưởng, “Kỷ Khinh Khinh?”

Chu Thích gật gật đầu.

Mạnh Tầm trầm mặc một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười, “Chu tổng giám, Vi Vi xuất viện, đáp ứng không kiện cáo Kỷ Khinh Khinh, anh vì bảo vệ hình tượng công ty liền có thể qua cầu rút ván sao? Kỷ Khinh Khinh đã làm chuyện gì? Đó là án hình sự! Chỉ cần Thẩm Vi Vi kiện lên là cô ta phải ngồi tù! Các người hiện tại để một người sắp ngồi tù làm phát ngôn? Điên rồi sao?”

Chu Thích làm đến vị trí tổng giám đều có chỗ hơn người, nghe Mạnh Tầm nói lời này cũng không đổi sắc, dựa lưng vào ghế, ý vị thâm trường mà cười: “Mạnh Tầm, đều là hồ ly ngàn năm cũng đừng diễn Liêu Trai trước mặt tôi, trong vòng này những việc đó cái gì tôi không biết? Mở một mắt nhắm một mắt lười quản đến mà thôi, Thẩm Vi Vi rốt cuộc là chính mình không cẩn thận té ngã, hay là Kỷ Khinh Khinh đẩy, cô trong lòng còn rõ ràng hơn tôi, hà tất làm bộ dáng khổ sở tới tìm tôi hưng sư vấn tội?”

Loại lời nói này thật ra không cần nói, rốt cuộc ai cũng tự hiểu mà hạ thấp vấn đề xuống.

Nhưng Mạnh Tầm trong lòng rõ ràng, cô phải bảo vệ Thẩm Vi Vi, từ lúc Lục Lệ Hành bị tai nạn xe cộ đến nay ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, người thừa kế duy nhất của Lục gia là Lục Lệ Đình, mà ngày đó cô rõ ràng Thẩm Vi Vi thân mật kéo tay Lục Lệ Đình ở đầu đường.

Đó là bạn trai của Thẩm Vi Vi.

Mạnh Tầm ngồi ở vị trí người đại diện nhiều năm như vậy đã quá đủ, không thể bò lên trên, cô thật muốn suốt đời làm người đại diện cho minh tinh hạng ba sao?

“Chu tổng giám, lời này của anh tôi không rõ có ý tứ gì, anh nói Vi Vi vu hãm Kỷ Khinh Khinh? Anh cũng gặp qua Vi Vi, cô ấy không phải loại người như Kỷ Khinh Khinh!”

“Được rồi!” Chu Thích vô tình cùng cô nói đã quá nhiều, “Việc này không phải cô hay tôi có thể thay đổi chủ ý, cô trước đi ra ngoài đi.”

Mạnh Tầm căm giận rời đi.

Cửa văn phòng đóng lại, Chu Thích gọi cho Lục Lệ Hành, báo cáo tiến độ chuyện này.

“Lục tổng, camera hiện trường tôi đã xem qua, lúc ấy xác thật không phải Kỷ Khinh Khinh đẩy Thẩm Vi Vi, là Thẩm Vi Vi chính mình không cẩn thận tự ngã, việc này không quan hệ tới Kỷ Khinh Khinh.”

Đầu kia điện thoại Lục Lệ Hành nhàn nhạt ừ một tiếng, “Đã biết.”

Việc này anh cũng thuận tay kêu người tra xét, tuy rằng ở cùng Kỷ Khinh Khinh chỉ có một ngày, nhưng anh thấy được rõ ràng, Kỷ Khinh Khinh không bất kham như những gì bị nói trên mạng.

“Sức khỏe của anh…”

“Thật tốt,” Lục Lệ Hành lời ít mà ý nhiều, “Tôi có nhiều việc, đây tạm biệt.”

Lục Lệ Hành ngắt điện thoại, ngồi trước bàn mở ra máy tính.



Đêm khuya tĩnh lặng, kim đồng hồ đã chuyển hướng 12 giờ.

Nửa giờ trước bác sĩ đã tới làm kiểm tra thêm một lần, đêm nay sẽ không đến nữa.

Anh không phải người nhàn rỗi, một người bận rộn hai mươi năm, công việc đã thành một phần sinh hoạt hàng ngày.

Từ một tháng trước lúc tai nạn đến nay, sự vụ ở công ty đã bị gác lại, trước khi xảy ra chuyện anh còn đang phát triển phương hướng hợp tác nghiên cứu máy bay không người lái, cho tới giờ còn chưa làm được thêm chi tiết cụ thể. Hạng mục này là tương lai phát triển của công ty, quyết sách trọng đại đều phải anh tự ký tên, anh không yên tâm đem hạng mục này giao cho những người khác đi làm, đến nỗi vừa thanh tỉnh lại chuyện thứ nhất tâm tâm niệm niệm phải làm là tiến độ của hạng mục này.

Hộp thư ở máy tính tích lũy đầy công việc của cả tháng, Lục Lệ Hành ngồi click mở từng thư yêu cầu tự mình trả lời.

Toàn bộ đều là những từ ngữ chuyên nghiệp buồn tẻ mà lại tối nghĩa, khoa học kỹ thuật là xu thế phát triển của tương lai, Lục Lệ Hành rất rõ ràng, Lục thị cần thiết chiếm thị trường này trước, mới có thể không bị tương lai đào thải.

Đối với quy hoạch tương lai, Lục Lệ Hành có ánh mắt độc đáo hơn nhiều so với người khác.

Phòng trong không bật đèn, chỉ một đèn bàn trên bàn sách chiếu vào màn hình, từng thư từng thư một, Lục Lệ Hành ánh mắt chuyên chú, chuyên tâm đọc, trên mặt không có tới nửa điểm không kiên nhẫn.

Kim đồng hồ chuyển một vòng lại một vòng, chân trời dần dần sáng tỏ, xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào phòng, ánh sáng đèn bàn cũng trở nên ảm đạm rất nhiều.

Lục Lệ Hành xử lý xong thêm một phần thư, nhìn thời gian, 6 giờ rưỡi.

Làm suốt đêm là chuyện thường, từ trước đến nay anh thường xuyên làm việc đến sáng, sau đó ngủ hai giờ bổ giấc, 8 giờ lại đi công ty.

Lục Lệ Hành đóng lại máy tính, xoa xoa ấn đường mỏi mệt, nằm ở trên giường mị một hồi.

So với Lục Lệ Hành làm cả ngày cả đêm, Kỷ Khinh Khinh làm việc và nghỉ ngơi khỏe mạnh, vừa đúng 7 giờ rời giường, đi ngang qua phòng Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh dừng lại một chút, tuy rằng tối hôm qua kêu cả đến hai mươi tiếng ông xã làm cô mặt đỏ tai hồng, cơ hồ muốn một ngụm cắn chết khốn khiếp này, nhưng đối với dặn dò của Lục lão gia, cô vẫn nhớ rõ ràng.

7 giờ Lục Lệ Hành phải uống thuốc một lần.

Đẩy cửa phòng ra, trong phòng màn kéo lại, tầm mắt hơi tối, Kỷ Khinh Khinh nhón chân đi tới mép giường, lúc này mới phát hiện giường đệm chỉnh tề không hỗn độn, Lục Lệ Hành quy củ nằm trên giường ngủ thật sâu.

Vừa thấy Lục Lệ Hành, trong đầu Kỷ Khinh Khinh lại nhớ tới màn kia tối hôm qua, bên tai âm thanh 4D như vòng quanh vòng quanh, tất cả đều là 2 chữ kia, ông xã.

Kỷ Khinh Khinh như lang như hổ nhìn chằm chằm Lục Lệ Hành, rót một ly nước, cầm mấy viên thuốc đưa đến mép giường.

“Này, nên tỉnh dậy uống thuốc đi.”

Thuốc cứu mạng này tuy thời gian không tiện nghi nhưng không thể bỏ qua.

Người không tỉnh, Kỷ Khinh Khinh tiếp tục kêu: “Lục tiên sinh, tỉnh tỉnh, uống thuốc trước đã.”

Không có phản ứng.

Kỷ Khinh Khinh sinh nghi, đem ly nước cùng thuốc đặt ở một bên, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh.

“Lục tiên sinh?”

“Lục Lệ Hành?”

“…… Uy, tỉnh tỉnh?”

Vẫn như cũ không có phản ứng.

Kỷ Khinh Khinh luống cuống, nhìn mặt Lục Lệ Hành an tường ngủ say, tim đập gia tốc, một ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu, cô vươn ngón trỏ lên người Lục Lệ Hành tìm kiếm.

Bệnh tình nghiêm trọng……

Đại nạn buông xuống……

Liền mấy ngày nay ……

Kỷ Khinh Khinh tay run rẩy không ngừng.

“Phu nhân, cô……” Dì Bùi xuất hiện ở cửa phòng, Kỷ Khinh Khinh nghe tiếng theo bản năng nhìn về phía cửa, tim hoảng hốt nhảy bang bang.

Dì Bùi thấy bộ dáng kinh hoảng luống cuống của Kỷ Khinh Khinh, lại thấy cô đem bàn tay tới trước mặt Lục Lệ Hành, chân bà mềm nhũn, thanh âm run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở, “Thiếu gia cậu ấy… Thiếu gia cậu ấy làm sao vậy?”

Hít mấy ngụm khí, Kỷ Khinh Khinh đứng dậy, chân tay luống cuống.

“Dì Bùi… Tôi…” Kỷ Khinh Khinh không biết nên nói như thế nào.

“Rốt cuộc …… Làm sao vậy? Phu nhân người đừng làm tôi sợ……” Dì Bùi kinh hoảng vào phòng, trong lòng suy đoán vô cớ phóng đại lên.

Kỷ Khinh Khinh chân tay luống cuống đứng tại chỗ, bất an mà lui khỏi mép giường.

Dì Bùi bước trầm trọng đến bên giường, “Không…Không có khả năng! Thiếu gia không có khả năng……” Nhưng giây tiếp theo, bà như bị người bóp ở yết hầu, nhìn trên giường Lục Lệ Hành ngủ đến an tường, thân run như cầy sấy, “Tôi…… Tôi đi kêu lão tiên sinh lại đây……”

Đột nhiên lao ra khỏi phòng.

Trong phòng còn lưu lại một mình Kỷ Khinh Khinh.

Kỳ thật từ lúc Lục Lệ Hành từ bệnh viện trở về, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng tới lúc chân chính trực diện với cái chết mới cảm thấy chính mình nhỏ bé vô lực như vậy.

Trong tiểu thuyết chỉ diễn tả sơ lược cái chết của Lục Lệ Hành, rất nhiều thời điểm anh ta chỉ là sống trong hồi ức người khác, một người đàn ông thần bí lại cường đại, cứ như vậy một ngày ở chung với cô, giờ đã chết?

Lục Lệ Hành thật sự…… Đã chết?

Kỷ Khinh Khinh ngũ vị tạp trần.

Cô không có dũng khí tiến lên, ngày hôm qua còn thấy một người sống sờ sờ êm đẹp, hiện tại nằm trước mặt mình, không tỉnh lại?

Tuy rằng biết Lục Lệ Hành hồi quang phản chiếu, đại nạn giáng xuống, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới anh ta cứ như vậy an tĩnh ở một đêm, không ai phát hiện, cô độc mà chết đi.

Thân nhân của mình cuối cùng một mặt cũng không được gặp mà đã đi, là cỡ nào không cam lòng?

Kỷ Khinh Khinh nhớ lại lần cuối cùng gặp mặt Lục Lệ Hành tối hôm qua, lần nói chuyện cuối cùng, không khỏi hối hận lên.

Chính mình ngày hôm qua không nên tức giận như vậy.

Lục Lệ Hành bệnh đến độ sắp chết, còn cùng anh ta so đo cái gì?

Vì cái gì còn muốn so đo?

Cô vô cùng tiếc hận mà nhìn Lục Lệ Hành, cố nén hối hận dưới đáy lòng cùng bi thống, thấp giọng nói: “Anh đi bình an, yên tâm, tôi sẽ thay anh chiếu cố lão tiên sinh.”

Vừa nói, Kỷ Khinh Khinh đem cái chăn trên người Lục Lệ Hành kéo lên, chậm rãi, từ từ… hướng lên mặt anh.