Tôi Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 4: Nắm tay




Lục Lệ Hành lần này từ bệnh viện trở về, Lục lão tiên sinh mời vài bác sĩ tới nhà, không ít phương tiện chữa bệnh cũng từ bệnh viện đem về phòng Lục Lệ Hành, thời thời khắc khắc theo dõi trạng huống thân thể Lục Lệ Hành.

Nói không dễ nghe, Lục Lệ Hành chính là về tới nhà chờ chết.

Lá rụng về cội, rất nhiều người bệnh nặng không muốn chết ở bệnh viện, bệnh viện chỉ có thể theo nguyện ý người bệnh cho họ về nhà.

Lục Lệ Hành đối với thân thể mình hiểu rất rõ, nhưng loại sự tình này nói ra quá mức không thể tưởng tượng, không thể nói thẳng được, chỉ uyển chuyển hướng tới Lục lão tiên sinh: “Gia gia, ông đừng lo lắng, cháu cảm thấy khá hơn nhiều.”

Vừa nói xong, trong phòng sắc mặt mọi người đều trầm xuống, Kỷ Khinh Khinh thấy mọi ánh mắt đều mang theo vài phần thương hại.

Quả nhiên là hồi quang phản chiếu.

“Được, cháu cảm thấy tốt thì quá tốt.” Lục lão tiên sinh tay nắm Phật châu run rẩy, run run rẩy rẩy đứng dậy, Kỷ Khinh Khinh ở bên cạnh vội vàng đỡ ông lên.

“Cháu nghỉ ngơi đi, gia gia… Gia gia chút nữa lại đến thăm cháu.” Lục lão tiên sinh phất phất tay, “Đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài!”

Trong phòng mỗi người một khuôn mặt trầm trọng, chậm rãi đi ra khỏi phòng, an tĩnh đến không gây ra một tiếng động nào. Dì Bùi ở phòng khách khóc đến ruột gan đứt từng khúc, thấy Lục lão tiên sinh đi xuống, vội vàng đứng dậy, thanh âm nghẹn ngào đứt quãng hỏi: “Lão tiên sinh, thật sự không còn cách nào sao? Đi bệnh viện tốt nhất, hoặc là, ra nước ngoài…”

Bà khóc không thành tiếng, như thế nào cũng không muốn tin tưởng Lục Lệ Hành là người bệnh không còn sống được bao lâu, “Tôi thấy tinh thần thiếu gia còn tốt, có thể đi có thể cười có thể nói, có lẽ bệnh tình còn không tới nỗi không xong?”

Lão tiên sinh nghe xong lời này khép mắt lại, một tháng thời gian, vô số chuyên gia hội chẩn, phàm có một tia cơ hội, ông lại như thế nào lại dễ dàng từ bỏ như thế?

“Tôi biết cô từ nhỏ chăm sóc cháu lớn lên, nhìn cháu bệnh thành như vậy trong lòng rất khó chịu, tôi là gia gia làm sao không hiểu? Đứa nhỏ này từ nhỏ vì kế thừa Lục thị, chưa từng có một ngày nhàn rỗi, một ngày thời gian chân chính thuộc về mình, nếu sớm biết rằng…” Lục lão tiên sinh dừng một chút, như có gai trong cổ.

Dì Bùi than thở khóc lóc: “Lão tiên sinh,, tôi… Tôi thật sự không thể trơ mắt nhìn Lệ Hành cứ như vậy trước mắt tôi… Cậu ấy còn trẻ như vậy, còn chưa cưới vợ sinh con, như thế nào lại có thể cứ như vậy mà đi?”

“Có một số việc nếu kết cục đã định thì đành phải chấp nhận, ở bệnh viện, Trần chủ nhiệm đã xác định với tôi, Lệ Hành chỉ sợ cũng chỉ còn mấy ngày nay, có chút đồ vật, cũng nên chuẩn bị là vừa.”

Dì Bùi run như cầy sấy hỏi: “Chuẩn bị thứ gì?”

Lục lão tiên sinh nhắm mắt lại, nặng nề thở dài, “Nên chuẩn bị lễ tang.”

Hai chữ lễ tang từ trong miệng Lục lão tiên sinh nói ra, trong khoảnh khắc, thân thể ông như lại già đi thêm vài tuổi.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, một người trước mất đi con, sau đó lại mất đi cháu nội, đối với ông mà nói thật quá tàn nhẫn.

“Lễ tang?” dì Bùi thanh âm run rẩy, gắt gao nhìn Lục lão tiên sinh thật lâu sau, suy sụp ngồi xuống sô pha, “Lão tiên sinh, thiếu gia cậu ấy còn……”

“Sinh lão bệnh tử là nhân chi thường tình, năm đó ba Lệ Hành qua đời, tôi cũng vô pháp tiếp thu,” Lục lão tiên sinh mỏi mệt phất tay, “Chuyện này tôi đã giao cho Tần Thiệu làm, đàn ông làm việc khó tránh khỏi có những chỗ không chu toàn được, cô chú ý thêm một chút.”

Dì Bùi run run rẩy rẩy đứng dậy, cố nén bi thống trong lòng, “Tôi đã biết.”

Ánh mắt Lục lão tiên sinh đặt trên người Kỷ Khinh Khinh, trong lòng ông còn mang một tia hy vọng may mắn, nghe đại sư nói qua, chỉ cần kết hôn với Kỷ Khinh Khinh là có thể chuyển nguy thành an, y học hiện đại đã không cứu được Lục Lệ Hành, hiện tại Kỷ Khinh Khinh là hy vọng cùng ký thác duy nhất của ông.

“Khinh Khinh, bện tình của Lệ Hành cô cũng biết, tôi hiểu được đây là làm khó người khác, nhưng tôi hy vọng mấy ngày này cô có thể ở bên người Lệ Hành.”

Lục lão tiên sinh lời nói khẩn thiết, mang theo khẩn cầu đến chính ông cũng không phát hiện.

Kỷ Khinh Khinh mềm lòng, không đành lòng cô phụ tâm tình từ ái của Lục lão tiên sinh.

“Lão tiên sinh, ngài yên tâm, trong khoảng thời gian này tôi sẽ chiếu cố đặc biệt cho Lục tiên sinh.”

Lục lão tiên sinh cười hiền từ: “Cháu ngoan, đi thôi, đi phòng Lệ Hành chiếu cố cho nó, để ta lại một mình yên tĩnh.”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, đi đến lầu hai cô nhìn lại bóng dáng bất động ở phòng khách kia, cảm giác thật tang thương.

Đẩy ra cửa phòng Lục Lệ Hành, cô thế mà nhìn thấy Lục Lệ Hành từ trên giường ngồi xuống bên cửa sổ đang nhìn vào máy tính trong tay.

Kỷ Khinh Khinh nhíu mày, thân thể đã ra tới như vậy, còn kiên trì công tác?

Cô nghe nói Lục Lệ Hành là một người cuồng công tác, một ngày 24 giờ hận không thể có 20 giờ làm việc, thậm chí còn có ký lục Lục Lệ Hành liên tục công tác 72 giờ.

Nhưng đó là Lục Lệ Hành lúc trước thân thể khỏe mạnh, hiện tại Lục Lệ Hành đại nạn buông xuống, thân thể như vậy còn muốn công tác?

Chính là thân mình làm bằng sắt cũng không thể đạp đổ đi như vậy.

Kỷ Khinh Khinh cảm giác người này không hiểu được thân thể mình, cô bước nhanh đi đến trước mặt anh, duỗi tay ra cướp đi máy tính trong tay anh.

Cô để lên trên bàn, biết chính mình xen vào việc người khác, nhưng nhìn đến Lục Lệ Hành mặc kệ thân thể của mình, tiêu hao quá mức sinh mệnh mình như vậy, cô đành nói, “Lục tiên sinh, tôi biết tôi không có tư cách quản anh, nhưng anh mới từ bệnh viện trở về, trạng huống thân thể bác sĩ có nói qua, việc hiện tại anh phải làm chính là nằm trên giường nghỉ ngơi cho thật tốt, chẳng lẽ công việc còn quan trọng hơn so với sức khỏe của anh?”

Bị cướp đi máy tính Lục Lệ Hành ngây người ra một chút, sau đó phóng tầm mắt nhìn phía Kỷ Khinh Khinh, anh nhướng mày, “Quản tôi?”

“Anh cho rằng tôi muốn quản anh? Nếu không phải…” Kỷ Khinh Khinh định nói, nếu không phải anh sắp chết, tôi mới lười đi quản anh!

Nhưng lời nói này tới bên miệng rồi lại nuốt xuống, một người sắp chết nếu nói chết với anh ta, không khỏi quá mức tàn nhẫn, “Nếu không phải lão tiên sinh vì thân thể của anh mà lo lắng đến ngủ không yên, tôi mới lười đi quản anh!”

Kỷ Khinh Khinh thập phần hâm mộ tình yêu thương mà Lục lão tiên sinh dành cho Lục Lệ Hành, phần thân tình này, gia gia đối với cháu nội, cái loại từ ái này cô chưa từng cảm thụ qua, đến nỗi nhìn thấy Lục Lệ Hành như thế không quan tâm đến lo lắng của Lục lão tiên sinh, trong lòng cô bốc lên một cỗ phẫn nộ.

Đồ khốn khiếp được hưởng phúc mà không biết.

“Hơn nữa không phải nói sao? Tôi là vợ Lục Lệ Hành anh, chẳng lẽ… tôi không có quyền quản anh sao?” Kỷ Khinh Khinh nói lời này cảm thấy thật chột dạ, thanh âm hơi phát run, cô vì sao trở thành vợ Lục Lệ Hành chính mình trong lòng biết rõ ràng, bởi vì lý do này, khi nói chuyện cô cảm thấy lý không được thẳng khí không được trong.

Huống chi Lục Lệ Hành còn không phải là dễ chọc, trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành nếu không phải sớm bị chết, còn phần đâu cho nam chủ?

Nghe Kỷ Khinh Khinh nói, Lục Lệ Hành có một tia cảm xúc khác, “Tôi không làm việc.”

Trên mặt Kỷ Khinh Khinh biểu lộ vẻ sửng sốt, cô nghiêng đầu nhìn máy tính trên bàn, trên màn hình trang web nội dung tất cả đều là tư liệu liên quan đến mình.

Hôn mê một tháng, vừa tỉnh lại Lục Lệ Hành liền đã có vợ, anh cho rằng mình cần thiết hiểu biết một chút người vợ này. Trên mạng đối với vợ anh bình luận như nước, nhưng mười cái thì hết tám, chín là ác ý.

Chèn ép tân nhân, đoạt diễn, bị bao dưỡng, lăng xê, kỹ thuật diễn kém, tất cả đề tài quay chung quanh Kỷ Khinh Khinh với tag “cút ra khỏi giới giải trí” rất nhiều.

Gần đây nhất thậm chí còn thêm án kiện trên lưng.

Kỷ Khinh Khinh khí thế nháy mắt yểu xìu xuống, biểu tình trên mặt cứng đờ, sau một lúc lâu mới cố gắng tạo ra một nụ cười không quá xấu hổ, “Cho dù không phải công việc… Bác sĩ cũng dặn dò anh nên nghỉ ngơi nhiều, không thể làm quá vất vả, anh muốn biết cái gì, tôi có thể nói cho anh biết.”

Cô biết Lục Lệ Hành người này trời sinh tính tình nghiêm cẩn, bên người vô duyên vô cớ xuất hiện một cô vợ chưa từng gặp mặt, anh đương nhiên muốn hiểu rõ về người này.

Lục Lệ Hành ngó cô liếc mắt một cái, “Cô bị một người tên Thẩm Vi Vi khởi tố? Bồi thường hai ngàn vạn? Vì cái gì?”

Lục Lệ Hành vô pháp đem người vợ trước mắt hiện giờ còn chưa thấy quá chán ghét liên hệ với người phụ nữ kiêu ngạo ương ngạnh ái mộ hư vinh theo lời fans trên mạng.

So với biết chân tướng từ trong miệng người khác, Lục Lệ Hành càng nguyện ý tin tưởng chính mình tận mắt nhìn thấy, một tay tự hiểu biết đến.

Kỷ Khinh Khinh cẩn thận hồi tưởng tin tức có được, thành thành thật công đạo, “Cụ thể tình huống tôi cũng không nhớ quá rõ, tôi hình như có đẩy cô ấy một chút, cô ấy ngã xuống đồi, toàn thân có mấy chỗ gãy xương, còn bị hủy dung, cô ấy nguyện ý hòa giải ngoài tòa, nhưng tôi phải bồi thường hai ngàn vạn, nếu không cô ấy sẽ khởi tố tôi, cho tôi ngồi tù.”

Thẩm Vi Vi bị thương đến tột cùng có quan hệ với cô hay không, Kỷ Khinh Khinh không rõ, nhưng bình tĩnh xem xét, “Kỷ Khinh Khinh” tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh chọc người chán ghét, nhưng chưa từng làm cái loại sự tình thương thiên hại lý, còn Thẩm Vi Vi tuy rằng là nữ chủ nhưng cũng không phải là cái đèn cạn dầu, chuyện này chân tướng thế nào thật đúng là khó mà nói.

“Cô biết giải trí Thiên Ngu là của ai không?”

“Biết, là……”

“Là của tôi.”

Tim Kỷ Khinh Khinh đình trệ ba giây, rồi sau đó bang bang nhảy thẳng.

Đúng rồi, cô đã quên, sau khi nam chủ trở lại Lục gia, nữ chủ cũng bởi vì vậy được giải trí Thiên Ngu hết sức lực phủng ái, đó là do nguyên bản giải trí Thiên Ngu chính là sản nghiệp của Lục gia, trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành sau hai ngày sẽ chết, nam chủ lúc đó đương nhiên sẽ tiếp nhận Lục gia, nhưng hiện tại Lục Lệ Hành còn chưa chết, giải trí Thiên Ngu tự nhiên vẫn là của Lục Lệ Hành.

Cô hiện tại cùng Lục Lệ Hành kết hôn, nói cách khác, cô chính là vợ của ông chủ giải trí Thiên Ngu?

Kỷ Khinh Khinh vừa mới rồi vẫn còn luôn lo lắng lúc sau làm sao tiếp tục ở lại giới giải trí, có thể giống trong tiểu thuyết hay không, rằng mình sẽ bị khi dễ cùng xa lánh, không nghĩ tới nháy mắt liền xoay người làm chủ nhân?

Liền tính ngay cả không công bố quan hệ hôn nhân của mình và Lục Lệ Hành, Lục gia có lẽ cũng không đến mức nhìn mình bị người khinh nhục chứ?

Hoặc là chờ sau khi Lục Lệ Hành chết, cô giải quyết xong việc với Thẩm Vi Vi, vớt một khoản làm chi tiêu tuổi già cho mình, sau đó sớm kịp lui lại, không làm chướng mắt trước mặt nam nữ chủ là được.

Lục Lệ Hành buông máy xuống, xoa xoa ấn đường, ung dung nhìn cô, cố tình dùng giọng điệu lạnh lẽo, “Tôi và cô không có bất luận cảm tình gì, tôi biết rõ ràng nguyên nhân cô kết hôn với tôi, tôi cũng biết rõ người giới giải trí rất chú trọng tin tức hôn nhân, cho nên quan hệ giữa chúng ta muốn công khai hay không đều tùy cô, còn việc Thẩm Vi Vi, cô yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ ràng giải quyết mối lo lắng của cô, nhưng tôi có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Cô phải đến ngay khi được gọi.”

Khống chế dục?

Lục Lệ Hành có tính khống chế dục mãnh liệt đến thật biến thái, đồ vật thuộc vế anh ta không cho phép bất luận kẻ nào đụng vào.

Kỷ Khinh Khinh âm thầm nói, quá hai ngày ta phỏng chừng phải tham gia lễ tang của ngươi, hiện tại còn có thể gặp được mấy lần? Còn có thể đến ngay khi được gọi mấy lần?

“Tôi và cô tuy rằng là quan hệ vợ chồng, nhưng cô yên tâm, tôi không có hứng thú đối với cô, sẽ không chạm vào cô.”

Lục Lệ Hành đứng đậy, vòng qua bàn rót cho chính mình ly nước, “Còn có, tôi sẽ nói dì Bùi an bài phòng khác cho cô, về sau tôi không cho phép, không cần tự mình tiến vào phòng tôi.”

Kỷ Khinh Khinh trừng anh một cái.

Liền tính Lục Lệ Hành có cái hứng thú kia, lấy trạnh huống thân thể của anh ta chỉ sợ cũng là hữu tâm vô lực.

Huống chi, cô là vì mặt mũi Lục lão tiên sinh mới đến chiếu cố, nếu không cô mới lười nhìn đến anh ta.

“Cái này tôi hiểu, Lục tiên sinh, anh yên tâm, tôi sẽ nghiêm khắc làm theo lời anh nói.”

Kỷ Khinh Khinh vòng qua bàn đi ra ngoài.

—— “Tử vong cảnh cáo, trong năm phút, thỉnh đạt thành nhiệm vụ cùng Kỷ Khinh Khinh nắm tay một lần.”

Lục Lệ Hành tay chựng lại, thiếu chút nữa không thể cầm chắc ly nước trong tay.