Tôi Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 3: Trao đổi tên




“Từ từ……”

Tay Kỷ Khinh Khinh đã cầm đến nắm cửa, nghe vậy xoay người nhìn về phía Lục Lệ Hành, thấy sắc mặt anh thình lình thật khó coi, nghĩ lầm thân thể anh không được thoải mái, cô bước nhanh đến trước mặt anh, “Anh sao vậy? Không có việc gì chứ?” Nói xong liền muốn ấn nút ở đầu giường.

Lục Lệ Hành nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô nhấn nút.

“Tôi không có việc gì.”

Lôi kéo nhau, Kỷ Khinh Khinh không thể không cúi đầu, đối mặt với Lục Lệ Hành, trong phút chốc khoảng cách gần trong gang tấc làm khuôn mặt Lục Lệ Hành phóng đại vô hạn trong mắt cô, hơi thở đàn ông chui vào xoang mũi, tim Kỷ Khinh Khinh bỗng nhiên đập gia tốc, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng, theo bản năng cô đỏ mặt.

Không thể không thừa nhận, Lục Lệ Hành lớn lên rất tuấn tú, sống mũi đĩnh bạt, ngũ quan lập thể, mặt mày thâm thúy, có lẽ quen ở địa vị cao chuyên ra lệnh cho người, ánh mắt khinh khinh phiêu phiêu làm người mặt đỏ tai hồng không dám đối diện.

Kỷ Khinh Khinh chớp chớp mắt, tầm mắt rũ xuống, đặt ở đôi tay sạch sẽ đang nắm chặt cổ tay mình.

Đó là đôi bàn tay khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay hơi lạnh không có độ ấm, lộ ra cảm giác đầy tràn đầy quyền lực.

Kỷ Khinh Khinh đột nhiên rút tay bị Lục Lệ Hành nắm chặt về, cô xoa xoa cổ tay bị ấn hồng.

“Kỷ Khinh Khinh…” Lục Lệ Hành nhắm mắt lại, “Vừa rồi tôi nói, cô có thể tự biết thân phận mình, ý tứ là, cô là vợ mà gia gia tìm cho tôi, được gia gia đồng ý, như vậy từ hôm nay trở đi, cô chính là Lục Lệ Hành… bà xã.”

—— “Một phút đồng hồ cuối cùng.”

Lục Lệ Hành: “Cô hiểu chưa…… bà xã.”

Kỷ Khinh Khinh nhìn anh với ánh mắt hoài nghi.

Cô không ngốc, Lục Lệ Hành lời vừa rồi, giọng điệu kia, biểu tình kia, là có ý tứ gì, cô không rõ ràng lắm?

Còn không phải về sau mỗi ngày cô phải biết thân phận mình, đừng tưởng rằng gả cho anh ta Lục Lệ Hành, là có thể ở bên ngoài dùng thân phận Lục phu nhân muốn làm gì thì làm sao?

Như thế nào lại quay người lại tán thành thân phận của mình?

Kỷ Khinh Khinh trả lời có lệ: “Tôi hiểu rồi.”

Lục Lệ Hành hai mắt híp lại: “Nếu cô hiểu rồi, về sau cô xưng hô với tôi thế nào?”

Kỷ Khinh Khinh căng da đầu, thử: “Lục tiên sinh?”

—— “Cuối cùng 30 giây.”

Lục Lệ Hành mặt mày trầm xuống, “Tôi và cô hiện tại là quan hệ vợ chồng!”

“…… Lệ Hành?” Hung dữ cái gì!

—— “Cuối cùng hai mươi giây.”

Trái tim mơ hồ truyền đến đau đớn, Lục Lệ Hành thở sâu, từng câu từng chữ: “Bà! Xã!”

A.

Hiểu rồi.

Lục Lệ Hành đây là muốn cô kêu anh ta ông xã để xác định tính chiếm hữu dục của anh ta?

Tiểu thuyết có nói tới, Lục Lệ Hành đối với đồ vật của chính mình hình như có tính biến thái chiếm hữu dục.

Nhưng mà lúc này mới gặp mặt lần đầu đã muốn mình kêu anh ta ông xã?

Cô còn chưa từng biết yêu, hiện tại trực tiếp thăng cấp thành bà xã?

Mẫu thai solo FA |FA: forever alone: mãi mãi cô đơn| hơn hai mươi năm Kỷ Khinh Khinh có chút kháng cự, cô xoay người muốn đi, không nghĩ đến thỏa mãn anh ta.

Nhưng trong nhắm mắt Kỷ Khinh Khinh xoay người, Lục Lệ Hành lại bắt cổ tay cô, lực đạo kia quá lớn, Kỷ Khinh Khinh thế nhưng trực tiếp bị anh túm tới mép giường, thậm chí ngồi xuống trên giường bệnh, dựa vào lòng ngực anh.

Kỷ Khinh Khinh chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy!

“Anh làm gì!”

Cửa phòng bệnh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đẩy ra, một người y tá bưng khay đi vào, “Lục tiên sinh…” Nhưng giây tiếp theo nhìn đến “vợ chồng son” đang “thân mật khắng khít”, tiểu y tá kia thiếu chút nữa rớt cằm trên mặt đất, mặt mang biểu tình xấu hổ tiến thoái lưỡng nan đứng ở cạnh cửa, tiến vào cũng không được, không tiến cũng không được.

“Y tá tới!” Kỷ Khinh Khinh đứng dậy, cực lực muốn đẩy tay Lục Lệ Hành ra.

Kỷ Khinh Khinh nói với y tá: “Không có việc gì, không có việc gì, cô vào đây.”

—— “Cuối cùng mười giây.”

“Kỷ Khinh Khinh!”

Kỷ Khinh Khinh có người ngoài không dám to tiếng, thanh âm đè thấp lại, trong thanh âm toàn là hận không thể cắn chết anh ta, “Có người tới! Có chuyện gì đợi lát nữa lại nói được không?”

“Đi ra ngoài!” Lục Lệ Hành nói với y tá kia.

—— “Cuối cùng năm giây!”

Trái tim thật đau.

Lục Lệ Hành đồng dạng nghiến răng nghiến lợi, không đạt mục đích không bỏ qua, “Bà! Xã!”

Kỷ Khinh Khinh tức chết rồi, dùng sức tránh thoát tay Lục Lệ Hành, rơi vào đường cùng đành cắn răng hô: “Ông xã!”

Phòng bệnh như chấn động vì tiếng kêu này.

“Được rồi! Buông tôi ra!”

Lục Lệ Hành buông tay cô ra.

—— “Nhiệm vụ hoàn thành, sinh mệnh giá trị 1, trước mặt sinh mệnh giá trị một giờ.”

Đau đớn ở trái tim biến mất.

Lục Lệ Hành dựa vào giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Tiểu y tá kia cười cười đi tới giường bệnh, “Lục tiên sinh, Lục phu nhân… thật ân ái nha.”

Kỷ Khinh Khinh bị kêu hai chữ “ông xã” miệng khô lưỡi khô, lại bị y tá này làm thẹn đến muốn chui xuống đất, trốn ra khỏi phòng bệnh đi đến hành lang gió lạnh, thổi tan vài phần khô nóng trên má, nhưng tâm tình vẫn như cũ không bình tĩnh chút nào, vị trí ở ngực nhảy thật lợi hại.

“Ông xã?” Kỷ Khinh Khinh trong miệng thử lại nói một lần.

Tim cô đập đến lợi hại hơn.

Làm một mẫu thai solo độc thân hơn hai mươi năm, ông xã bà xã từ ngữ như vậy trước giờ chỉ nghe được trong miệng người khác, bây giờ chính mình nói thật có điểm kích thích.

—— “Sinh mệnh giá trị 1, trước mặt sinh mệnh giá trị hai giờ.”

Lục Lệ Hành: ???

“Lục phu nhân, lão tiên sinh muốn tôi dẫn cô đến văn phòng bác sĩ chủ nhiệm.” Người đàn ông mặc đồ tây lúc trước mang Kỷ Khinh Khinh đến bệnh viện hướng tới cô nói.

Kỷ Khinh Khinh sửng sốt, năm giây sau mới phản ứng lại, Lục phu nhân là gọi cô.

“Anh là?”

“Tôi tên Tần Thiệu.”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, đi đến văn phòng chủ nhiệm.

Người quý tự hiểu lấy mình, Kỷ Khinh Khinh biết tác dụng của mình là cung cấp xung hỉ cho Lục Lệ Hành bệnh nặng, hiện giờ người tuy rằng tỉnh lại, nhưng tình huống tựa hồ không tốt lắm.

Vì chiếu cố Lục Lệ Hành bệnh nặng, chủ nhiệm văn phòng ở cùng tầng với phòng bệnh, khi Kỷ Khinh Khinh bước vào, lão tiên sinh sắc mặt nghiêm túc, không khí ngưng trọng.

“Lão tiên sinh, ngài tìm tôi?”

Lục lão tiên sinh thấy Kỷ Khinh Khinh tới, vẫy tay ý bảo cô ngồi xuống, đem tư liệu có liên quan đến Lục Lệ Hành trong tay đưa cho cô.

“Là như thế này, vừa rồi tôi cùng Lục lão tiên sinh bàn bạc về bệnh tình của Lục tiên sinh, sau khi tai nạn Lục tiên sinh thương thế quá nặng, khí quan suy kiệt, đặc biệt là tim phổi thận thật nghiêm trọng. Trải qua một tháng cứu trị, trạng huống thân thể cậu ấy thật không tốt, bệnh viện đã kiểm tra toàn bộ quá trình cùng trị liệu của Lục tiên sinh, chúng tôi cho rằng, y học hiện đại đã không còn cách cứu lại sinh mệnh Lục tiên sinh.”

Tuy rằng biết sớm sự việc như vậy, nhưng Kỷ Khinh Khinh nghe Trần chủ nhiệm nói trắng ra như vậy, tim vẫn là vô cớ run rẩy.

“Là một bác sĩ, tôi có thể kiến nghị là, tận lực làm đoạn thời gian cuối cùng của Lục tiên sinh trên thế giới này không còn tiếc nuối gì.”

Kỷ Khinh Khinh tâm lộp bộp một tiếng.

“Tôi tính để Lệ Hành ra viện… về nhà.” Lục lão tiên sinh mệt mỏi nói.

Một tháng thời gian lo lắm làm Lục lão tiên sinh thấp thỏm, bất an, suốt đêm suy nghĩ vô pháp đi vào giấc ngủ.

Lá rụng về cội, người thế hệ trước đều có ý tưởng này.

“Lão tiên sinh, tôi……”

“Cô yên tâm, tôi nói rồi, chuyện của cô tôi sẽ giúp cô giải quyết, cô là vợ của Lệ Hành, tôi hy vọng mấy ngày cuối cùng, cô có thể bên cạnh cháu tôi.”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, “Ngài yên tâm, tôi sẽ.”

Chẩn bệnh của bác sĩ cơ hồ đưa ra tối hậu thư cho sinh mệnh Lục Lệ Hành, Lục lão tiên sinh cùng Kỷ Khinh Khinh nghe bác sĩ hướng dẫn những việc cần chú ý, sắc mặt vô cùng trầm trọng.

Kỷ Khinh Khinh đối với sinh mệnh con người rất trân trọng, tuy rằng cô hướng về di sản của Lục Lệ Hành, nhưng không đến mức cao hứng muốn người chết mau.

Trong tiểu thuyết có đề cập sơ lược đến Lục Lệ Hành chết, nhưng hiện giờ người này sống sờ sờ trước mặt, cô lại cảm thấy vô cùng tiếc hận.

Nam nhân soái như vậy mà chết đi thật quá đáng tiếc.

Cô một phụ nữ xinh đẹp còn trẻ bị ở góa như vậy, cũng quá đáng tiếc.

Đi theo Lục lão tiên sinh trở lại phòng bệnh, lão tiên sinh mặt cứng đờ lộ ra một nụ cười, “Lệ Hành, cảm thấy thế nào?”

Lục Lệ Hành được hệ thống cho lại sinh mệnh, cảm giác cũng không tệ lắm, cho anh một loại ảo giác còn muốn khỏe hơn trước khi tai nạn.

Lục Lệ Hành hơi hơi mỉm cười, thiệt tình trấn an: “Gia gia yên tâm, cháu không có việc gì.”

Nhưng Lục lão tiên sinh tựa hồ hiểu sai ý, cố nén bi thống trong lòng, miễn cưỡng cười vui, “Vậy là tốt rồi, vậy… chiều nay chúng ta về nhà đi, được không?”

“Cháu nghe ông sắp xếp.”

Thấy bộ dáng nhịn đau của Lục lão tiên sinh, Kỷ Khinh Khinh cũng không khỏi bị lây cảm xúc, đôi mắt đỏ lên.

Trước khi xuyên sách, ba mẹ cô trọng nam khinh nữ, lúc nào cũng cảm thấy con gái không đúng, chỉ sủng ái, sủng đến phế đi con trai, mặc cho nó ham ăn biếng làm, mắc nợ cờ bạc kếch xù, bức cho trong nhà phải bán cả phòng ở. Con trai vô dụng, cả nhà chỉ có thể trông cậy vào con gái, cô chỉ có thể không ngừng đi làm kiếm tiền đền bù vào cái lỗ thủng như không đáy ở nhà, rất nhiều lần muốn đoạn tuyệt quan hệ với trong nhà, nhưng rồi lại luyến tiếc thân tình cực kỳ bé nhỏ kia.

Lục lão gia ánh mắt từ ái như vậy, đời trước cô chưa bao giờ thấy qua ở người nhà mình.

Cô thật hâm mộ nha.

Ánh mắt Lục Lệ Hành ngó qua Lục lão tiên sinh nhìn Kỷ Khinh Khinh, ấn đường hơi nhíu.

Khóc?

Bác sĩ y tá tiến vào, đem dỡ bỏ toàn bộ thiết bị cấp cứu trên giường bệnh đi, Lục Lệ Hành rốt cuộc nằm một tháng trên giường đã được chuyển tới ngồi xe lăn. Tuy rằng anh mãi xác định rằng mình không cần ngồi xe lăn, nhưng bác sĩ y tá chỉ trích anh không biết tự lượng sức mình.

Trọng thương một tháng, thân thể khôi phục đến quá nhanh, xác thật làm người ta chú ý.

Nhưng anh vẫn nghiêm túc cự tuyệt bệnh viện đưa ra ý kiến dùng xe cứu thương đưa anh về nhà!

Thu thập đồ vật ở bệnh viện xong, Kỷ Khinh Khinh làm Lục phu nhân đẩy Lục Lệ Hành rời khỏi bệnh viện. Phía dưới bệnh viện dừng lại một chiếc xe Rolls-Royce xa hoa, Tần Thiệu mở cửa xe ra, cẩn thận nâng Lục Lệ Hành lên xe, Lục lão tiên sinh cùng Kỷ Khinh Khinh theo sát sau đó.

Kỷ Khinh Khinh chưa từng ngồi qua xe tốt như vậy, xe chạy thật mau lại không có cảm giác xóc nảy, nội thất trang trí xoa hoa lộ ra phẩm vị cùng cấp bậc.

Dọc theo đường đi, Lục Lệ Hành dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, lão tiên sinh đem ánh mắt lo lắng liên tục nhìn đến anh, nếu không phải khắc chế chính mình, Kỷ Khinh Khinh lo lắng lão tiên sinh chỉ sợ là muốn đi lên thăm dò Lục Lệ Hành còn thở hay không.

Thật mau đã tới Lục gia.

Lục lão tiên sinh đã sớm có lệnh, giờ phút này cửa sắt bình thường mở rộng ra, tiến vào trong hoa viên, xe trực tiếp chạy đến cửa biệt thự.

Ánh mặt trời vừa lúc chiếu qua cửa sổ xe, Kỷ Khinh Khinh thấy được một toàn biệt thự to lớn, đình viện hoa viên mặt cỏ xanh biếc, mấy cây đại thụ che trời ở góc sân, thân cây thô tráng cùng cành lá xanh um tỏa bóng.

Ở cửa biệt thự vài người đang đứng trông mong, nhón chân chờ.

Xe mới vừa dừng lại, người ngoài cửa liền gấp không chờ nổi kéo cửa xe ra, trong mắt hàm chứa ánh lệ nhìn phía Lục Lệ Hành.

Lục Lệ Hành được nâng xuống xe, nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, “Dì Bùi, cháu đã trở về.”

“Thiếu gia, cậu rốt cuộc đã trở lại…” Dì Bùi là người chăm sóc chiếu cố Lục Lệ Hành từ nhỏ lớn lên, một tháng trước tai nạn xe cộ của Lục Lệ Hành thiếu chút nữa làm bà hỏng mất, một tháng qua như bị tra tấn đổi lấy hôm nay tin tức như sét đánh giữa trời quang.

Bà từ nhỏ nhìn thiếu gia lớn lên, muốn chiếu cố thiếu gia cả đời, còn muốn nhìn anh cưới vợ sinh con, giờ phải… sắp đi!

Dì Bùi cố nén nước mắt không dám khóc.

“Được rồi, trước để Lệ Hành về phòng nghỉ ngơi.”

“Đúng đúng đúng, về phòng nghỉ ngơi trước, muốn ăn uống cái gì nói cho dì Bùi, dì Bùi làm cho cậu!”

Một vòng người xung quanh làm sự tồn tại của Kỷ Khinh Khinh có vẻ dư thừa, cô do dự có nên tiến lên hay không, ngay lúc đó Lục Lệ Hành xoay người nhìn về phía cô, “Lại đây.”

Người chưa thấy qua Kỷ Khinh Khinh đều không khỏi sửng sốt, nhưng dưới tình huống này cũng không ai quan tâm Kỷ Khinh Khinh người này tại sao ở đây.

Cô đi đến bên người Lục Lệ Hành, có quá nhiều người xung quanh cẩn thận đỡ hắn lên lầu.

Đưa người về tới phòng, phảng phất như Lục Lệ Hành là một vật pha lê dễ vỡ, dì Bùi dìu anh lên giường, đắp chăn, cực kỳ bi thương nắm lấy tay anh, đôi mắt nhìn chăm chăm không chớp mắt, dường như một cái liếc mắt này là cái cuối cùng, nước mắt tích tụ trong hốc mắt nhịn xuống, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng lúc Lục Lệ Hành an ủi, dì lại không nhịn xuống được nữa, lao ra cửa phòng khóc rống lên.

Trong phòng một đám người sắc mặt trầm trọng như cha mẹ chết.

Ấn đường Lục Lệ Hành khẩn nhíu lại, có loại ảo giác như bọn họ đang tham gia lễ tang của mình.