Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 459




"Tạ Tháp."

Một âm thanh mơ hồ vang vọng trong không trung, Hắc Đào đang đứng trên thuyền lập tức quay đầu lại, y mím chặt môi nhìn một vòng những người xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Bạch Liễu trong đó.

Đám đông đi về phía lễ tế ăn mặc xúng xính trò chuyện rôm rả cả một góc đường, chẳng hề thấy Bạch Liễu đâu cả.

Nhưng vừa rồi quả thực là giọng của Bạch Liễu.

Hắc Đào đi ngược lại đám đông, y vừa đảo mắt thăm dò khắp nơi vừa nhấp vào giao diện hệ thống của mình, ném một đạo cụ ra ngoài để kiểm tra xem có bất kỳ người chơi nào khác xung quanh mình hay không.

【 hệ thống nhắc nhở: Không phát hiện ra quỹ đạo di chuyển của những người chơi khác gần đây. 】

【 hệ thống cảnh cáo: Hiện tại đang trong thời gian diễn ra giải đấu, người chơi Hắc Đào đã đứng bất động trong bản đồ 3 giờ liên tục, ngài sắp bị cảnh cáo thẻ vàng vì có thái độ tiêu cực trong trò chơi. Hãy thi đấu tích cực, khám phá bản đồ, liên hệ với NPC và hoàn thành nhiệm vụ chính càng sớm càng tốt! 】

Ngay sau đó, giao diện điều khiển nhiệm vụ chính tự động phóng bự to đùng đập vào mắt Hắc Đào, thiếu chút nữa là chạm luôn vào lông mi y. Dòng thông báo nhiệm vụ chính ở trên thì được in đậm và đánh dấu bằng màu đỏ, cứ như sợ rằng Hắc Đào không đọc được vậy.

Hắc Đào vô cảm nghiêng mặt qua chỗ khác tặc lưỡi một cái, y gập năm ngón tay thu nhỏ giao diện điều khiển hệ thống rồi đẩy nó ra xa, thờ ơ dừng lại liếc nhìn dòng thông báo:

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Hắc Đào nhập vai thành tế phẩm ( người hầu) trong lễ tế Tà Thần lớn nhất năm nay 】

【 nhiệm vụ chính: Tìm được tế phẩm đau khổ nhất và hiến tế đối phương để hứa nguyện với Tà Thần. 】

【 nhắc nhở thân thiện: Năm nay tổ chức lễ tế Tà Thần mười năm cực kỳ long trọng. Tế phẩm mà bạn đang tìm kiếm là tế phẩm đã bị tra tấn lâu năm nhất trong phòng khổ luyện, tích tụ nhiều nỗi đau nhất kể từ khi thành lập lễ tế Tà Thần. Tế phẩm này bị người dân huyện Lộc Minh cất giấu ở một nơi rất bí mật. Tất cả những gì bạn phải làm là tìm ra tế phẩm và mang người này đến đền thờ để hiến tế. 】

Dưới sự cưỡng chế ép buộc của hệ thống, Hắc Đào phải đọc thêm nội dung nhiệm vụ chính một lần, xong xuôi hết y mới thu hồi giao diện rồi quay người lại tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Bạch Liễu trong đám đông.

Vài cô gái trẻ mặc kimono mùa hè lướt qua Hắc Đào, ghé đầu vào nhau thì thầm:

"Em nghe nói năm nay nhà Mifune sẽ hiến tế vị kia à mấy chị?"

"Không thể nào đâu? Nhà Mifune xem vị kia như bảo bối ấy, giấu giấu giếm giếm mấy năm rồi. Vả lại nếu hiến tế hắn thì lễ tế Tà Thần của chúng ta phải hủy mất thôi?"

"Nghe bảo là nhà Mifune được Tà Thần báo mộng, Tà Thần đã chọn vị kia làm người thừa kế mới của mình rồi, về sau lễ tế Tà Thần không được để hắn hiến tế nữa."

Hắc Đào thuộc kiểu người chơi mạnh vì gạo, bạo vì tiền, kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng thế nên y chẳng bao giờ thu thập thông tin trong game, NPC nói gì thì nói y cũng lờ đi như không nghe thấy, bước nhanh qua họ.

Được một lúc sau lại có vài người đàn ông trưởng thành mặc áo choàng tắm nói cười rôm rả đi ngang qua Hắc Đào:

"Năm ngoái nhà tôi bắt được một tế phẩm ở lễ hội đêm thuyền, hứa nguyện thành công ở đền thờ trên biển, cả năm ổn áp phết đấy các ông ạ! Năm nay lại bắt thêm được một đứa nữa thì năm sau khỏi phải lo ăn lo mặc rồi."

"Ổn như thế nào thì cũng chẳng bì được với nhà Mifune." Một người đàn ông sờ sờ cằm cảm thán, "5 năm trước sau khi nhà Kitahara bị lửa thiêu rụi rồi lụn bại dần dần, tế phẩm giá trị nhất cũng rơi vào tay nhà Mifune, tôi biết ngay huyện Lộc Minh sẽ nằm dưới sự cai trị của nhà Mifune trong vòng 20 năm tới mà."

"Này, không phải ông bảo năm nay nhà Mifune sẽ hiến tế tế phẩm lớn nhất à?" Một người đàn ông bên cạnh sốt sắng nhướng đầu qua hỏi: "Thật hay giả thế? Tôi nghe bọn họ đồn tế phẩm này tà đạo lắm, lúc trước nhà Kitahara bị hắn phản phệ nên mới trở thành như thế đấy."

"Sau trận cháy đó người thì chết, kẻ thì điên, chỉ còn lại vỏn vẹn mấy đứa con cháu đầu óc cứ ngơ ngơ canh gác dăm ba tế phẩm kém cỏi sống qua ngày."

"Suỵt." Người đàn ông vừa nãy khoe mình bắt được hai tế phẩm biến sắc, gã đảo mắt láo liên xung quanh, trầm giọng nói, "Không muốn bị trừng phạt thì các ông bớt tò mò tọc mạch chuyện xảy ra 5, 6 năm trước dùm tôi cái."

"5 năm trước gần nửa cái thôn đã bị tế phẩm kia dọn dẹp sạch sẽ, người nhảy xuống biển tự sát nhiều vô số kể, ai cũng sợ hãi đền thờ."

Gã trừng mắt cảnh cáo: "Các ông nghĩ vì sao phải chuyển đền thờ đến biển chứ? Còn không phải vì người ta không dám ở cùng một chỗ với đền thờ trên đất liền à?"

Đám đàn ông nháy mắt im bặt chụm đầu vào nhau, lặng yên đi về phía Hắc Đào.

Hắc Đào vẫn như cũ chẳng thèm nghe đám người đang bàn tán chuyện gì.

Hệ thống không chịu được nữa đành phải nhảy ra giao diện thông báo:

【Người chơi Hắc Đào vui lòng chú ý đến thông tin nhiệm vụ chính thông qua các cuộc nói chuyện của những NPC xung quanh! Ngài đã bỏ lỡ thông tin quan trọng của nhiệm vụ hai lần! 】

Hắc Đào thờ ơ: "Tại sao tôi phải chú ý nghe bọn họ nói?"

Giao diện hệ thống hiển thị: 【Phần thông tin quan trọng của trò chơi được cung cấp cho người chơi thông qua hình thức trò chuyện NPC, vì vậy hãy chú ý các thông tin xung quanh. 】

"Vậy à?" Hắc Đào vẫn tỉnh như không. "Tôi lại nghĩ chính nhà thiết kế trò chơi muốn tôi đi theo con đường trò chơi mà ông ta thiết kế nên mới cố tình cung cấp cho tôi những thông tin như thế chứ?"

"Tôi không thích chơi game theo cách đó."

Hắc Đào rút roi ra, đôi mắt đen láy phản chiếu con tàu lộng lẫy cập cảng, giọng điệu lạnh lùng: "Chơi game như vậy thì tôi và các NPC đã được sắp đặt sẵn có gì khác nhau?"

"Đó không phải trò chơi của tôi mà là trò chơi của ông ta."

Giao diện điều khiển hệ thống kêu rẹt rẹt một tiếng rồi biến mất tăm mất tích, Hắc Đào lạnh lùng nắm chặt roi, đi thẳng về hướng con tàu lớn cập cảng bên bờ biển.

Y bước đến cảng ——đây cũng là nơi trước đó Hắc Đào đã nghe được giọng nói của Bạch Liễu, y đảo mắt nhìn xung quanh.

Kế bên cảng biển có một đài cao kết cấu mái hiên, bốn góc hếch lên bằng gỗ rất lớn, bên trong là một sân khấu cũng bằng gỗ dùng để biểu diễn các điệu múa hiến tế. Chung quanh khung gỗ buộc một sợi dây thừng thắt nút dày, trên dây cứ cách một khoảng nhất định là treo đầy các tờ giấy trắng để trừ tà.

Phía dưới đài cao có tấm bảng gỗ sơn đỏ viết: 【Nơi biểu diễn ca múa của các tín đồ tế thần】.

Đối diện với đài cao, từ cảng đi xuống, có một con tàu lộng lẫy đang cập bến. Nhưng nói nó là một con tàu lớn thì cũng không đúng lắm, nói nó là một sân khấu biểu diễn sân khấu có hình dáng một con tàu thì chính x4c hơn.

Sân khấu được làm thành hình con thuyền, tổng cộng có ba tầng, ở hai bên và trên đầu mỗi tầng đều treo đầy bóng đèn chiếu sáng rực rỡ sân khấu ở trung tâm, ban đêm mà còn sáng hơn cả ban ngày.

Tất cả rèm che của sân khấu đều được mắc vào vòng treo, vì thế hai bên sân khấu tầng tầng lớp lớp rèm vải dày màu đỏ thẫm, ở giữa là sàn gỗ sân khấu được lau chùi và quét dầu sáng bóng cả lên.

Lúc này đây, chính giữa sân khấu có hai chiếc ghế đẩu gỗ quay mặt vào nhau cách một màn pha lê nước, hai diễn viên mặc trang phục Kariginu ngồi trên hai chiếc ghế đẩu nhìn nhau, bên cạnh là một diễn viên nam mặc chiếc áo choàng lấp lánh, ba diễn viên đang biểu diễn say mê trên sân khấu.

Ngay phía trước sân khấu có một bảng hiển thị nhỏ ghi —— 《 Tiết mục Tế Tà Thần · Cảnh 1 》.

Ghế khán giả được kê ngay ngắn ngay bên dưới sân khấu, nhóm khán giả đang say sưa xem kịch vẫn còn rất thưa thớt, không ngừng có người mới tiến vào ghế, hòa vào khán giả theo dõi tiết mục.

Một khán giả mới đến chưa được bao lâu đã quay sang hỏi người kế bên xem được một thời gian:

"Vở kịch có nội dung gì vậy?"

Khán giả cũ quay đầu nhỏ giọng giải đáp thắc mắc cho khán giả mới vừa ngồi xuống: "Vở kịch này là vở kịch truyền thống trong lễ tế Tà Thần hàng năm ở huyện Lộc Minh của chúng tôi. Vở kịch nói về sự xuất hiện của Tà Thần, sự phát triển và những thay đổi của lễ tế, đây mới vào cảnh đầu tiên thôi."

Người kia tò mò hỏi: "Cảnh đầu tiên này nói về cái gì?"

"Cảnh đầu tiên giới thiệu bối cảnh câu chuyện, nội dung là Tà Thần chọn người thừa kế đưa vào nhân gian, chủ trì quá trình hiến tế Tà Thần." Khán giả cũ chỉ tay về phía ba diễn viên trên sân khấu, "Hai người ngồi hai bên tường nước là người thừa kế của Tà Thần đại nhân, còn người mặc áo choàng đứng bên cạnh chính là Tà Thần đại nhân của chúng ta."

Hai diễn viên đang ngồi trên ghế đẩu trên sân khấu đột nhiên đứng dậy, cách nhau bức tường nước đánh nhau dữ dội và lăng mạ ầm ĩ:

"Ta là người được Tà Thần đại nhân yêu thích! Ta là người thừa kế kiệt xuất nhất!"

"Ta mới là người thừa kế hợp ý Tà Thần!"

Vị khán giả cũ xem mà phấn khích hết cả người, lão rung đùi đắc ý giải thích: "Tà Thần đại nhân tạo ra vạn vật và chúng sinh chọn người thừa kế cho chính mình, cuối cùng chỉ có hai người thừa kế đáp ứng yêu cầu, vì vậy chọn được người thừa kế ưu tú nhất, Tà Thần đã triệu tập họ lại, ngăn cách họ bằng một bức tường nước, và nói với họ rằng ——"

"Tà Thần" trên sân khấu chắp tay sau lưng gật đầu, hài lòng nhìn hai người "người thừa kế": "Hai người các ngươi đều rất xuất sắc, nhưng người thừa kế của ta chỉ có một mà thôi."

"Ta sẽ xóa tất cả ký ức của các ngươi và đưa các ngươi vào những dòng thế giới do ta tạo ra để trải nghiệm, hai người sẽ có hai thân phận khác nhau, đó là 【 tế phẩm 】 và 【 người hầu 】."

"Trong quá trình huấn luyện 【 tế phẩm 】sẽ nhận được sự giúp đỡ của ta, ngược lại 【 người hầu 】 sẽ bị ta sắp đặt vô số chướng ngại vật. "Tà Thần" đi vòng quanh hai người thừa kế một cách trịch thượng, "Nhưng thân phận này không cố định, mà có thể hoán đổi cho nhau bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, vào bất kỳ thời điểm nào, người đau đớn hơn sẽ trở thành 【 tế phẩm 】, người còn lại sẽ trở thành 【 người hầu 】"

"Sau khi kết thúc rèn luyện, 【 tế phẩm 】sẽ hiến tế nỗi đau và linh hồn mình cho ta và trở thành Tà Thần đời kế tiếp."

"Còn 【 người hầu 】 sẽ mất tất cả những gì mình có, bạn bè, người thân, người yêu và linh hồn."

Xem đến đây ông lão khán giả cũ kia gật đầu phụ họa: "Đúng đúng, đây là nguồn gốc của chế độ  【 tế phẩm 】【 người hầu 】ở huyện Lộc Minh đấy."

Người thừa kế đang ngồi quay lưng với khán giả, đối diện với tường nước đột nhiên khẽ kêu lên: "Tạ Tháp."

——Đây là giọng của Bạch Liễu!

Hắc Đào đang tìm kiếm dưới sân khấu ngẩng phắt đầu lên, y chống một tay nhảy thẳng lên sân khấu không chút do dự.

Trong nháy mắt đó, tấm màn phía sau y lập tức rơi xuống, sân khấu chìm trong bóng tối. Âm thanh bàn tán ồn ào của khán giả bên ngoài bỗng dưng im bặt, tiếng bước chân di chuyển đều đặn của ba diễn viên trên sân khấu dần dần trùng lặp vào nhau thành tiếng bước chân của một người đi về phía Hắc Đào.

Chung quanh bỗng nhiên bừng sáng, ánh đèn sân khấu vốn chói lọi biến thành sao trời nhấp nháy, ánh sáng chuyển động xoáy vào đôi mắt vô cảm của Hắc Đào phản chiếu bóng người đang đi về phía y.

Bạch Lục nhếch khóe miệng: "Đã lâu không gặp Hắc Đào."

Hắc Đào nhìn chằm chằm ông ta, không trả lời.

Bạch Lục hạ mắt xuống, ông ta nhìn thấy roi xương đen Hắc Đào cầm trong lòng bàn tay, nụ cười trên mặt càng sâu: "Roi ta đưa cho mi vẫn dùng tốt chứ?"

【 hệthống nhắc nhở: Người chơi Hắc Đào kích hoạt điểm cốt truyện, bắtđầu tiến vào 《 Tế TàThần · Cảnh 2 》

- -----oOo------