Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 458




"Ta cực kỳ tò mò muốn biết." Bạch Lục hơi nghiêng đầu mỉm cười hỏi, "Tự lừa dối bản thân để yêu một tạo vật không hồi đáp mình là cảm giác như thế nào nhỉ?"

"Lúc cậu chăm chú nhìn Tawil cô đơn ngồi đọc sách một mình trong giáo đường, chờ mong y quay lại nhìn cậu một lần, có đau khổ không?"

"Có tủi thân lắm không?"

"Chẳng ai thích đồng loại làm cho họ đau khổ, chỉ là cậu không có quyền lựa chọn mà thôi."

"Xét cho cùng thì kể từ khi sinh ra, cậu chưa bao giờ nhận được tình yêu thương tự nhiên từ những người khác, tất cả đều là tình cảm mà cậu đã giao dịch, đánh đổi và đáp ứng các điều kiện khác nhau để có được chúng, vì vậy cậu không thể phân biệt bọn họ đáp lại cậu vì những ngoại vật của cậu, hay vì họ thật sự là đồng loại của mình."

"Tạ Tháp là vậy, Lục Dịch Trạm vậy, các đồng đội sau này của cậu, Mộc Kha, Mục Tứ Thành, Lưu Giai Nghi, Đường Nhị Đả, mỗi người đều là như vậy."

"Cậu phải đáp ứng một số kỳ vọng của họ và cung cấp cho họ những gì họ muốn thì họ mới đến gần cậu."

"Vậy cậu thật sự có được tình cảm của bọn họ không? Hay chỉ là thông qua giao dịch ngắn ngủi đó để bọn họ làm bạn với cậu mà thôi?"

"Nếu một ngày nào đó cậu không thể tiếp tục giao dịch những thứ mà họ cần, vậy họ sẽ lập tức vứt bỏ cậu, rời bỏ cậu sao?

Bạch Lục nhếch khóe miệng: "—— giống như Tạ Tháp đã từng chết đi để rời bỏ cậu vậy đấy."

Hơi thở Bạch Liễu chậm lại, hắn cúi đầu xuống, tóc mái trên trán che khuất khuôn mặt không nhìn rõ vẻ mặt, toàn thân dần dần co rút lại, bộ trang phục Kariginu đang mặc biến thành bộ đồng phục rộng thùng thình của viện mồ côi, thân thể trở nên gầy gò ốm yếu, cuối cùng biến thành hình dáng Bạch Liễu 14 tuổi.

Bạch Liễu gầy gò nhỏ xíu ngồi bất động trên ghế khán giả đối diện với bức tường nước, nước từ đuôi tóc nhỏ giọt tí tách rơi vào vũ trụ.

【 hệ thống cảnh cáo: Người chơi Bạch Liễu bị Tà Thần Bạch Lục tấn công... giá trị tinh thần đang giảm xuống... sắp giảm xuống dưới 60..nhìn thấy ảo giác...... 】

Bạch Lục mỉm cười nhìn Bạch Liễu hay nói chính x4c hơn là Bạch Liễu 14 tuổi đối diện với bức tường nước:

"Xét về bản chất thì cậu cũng giống như Tawil trước đây vậy, trao tặng những món quà miễn phí cho những người đó để thu thập họ xung quanh mình, nhưng qua vô số thí nghiệm ta đã chứng minh được rằng, những món quà đó không thể đổi lấy tình yêu mà chỉ có thể đổi lấy dục v0ng."

"Cậu có chắc những gì cậu đang giao dịch từ người khác bây giờ thực sự là tình cảm, mà không phải là một loại dục v0ng trông giống như tình cảm không?"

Bạch Lục rũ mắt xuống: "Cậu và Tawil giống nhau, đều là những vị thần cô độc."

"Chỉ là nó không có linh hồn, không cảm thấy cô đơn và đau đớn khi không được đáp lại và yêu thương, nhưng cậu thì có."

"Linh hồn cậu sẽ đau đớn vô tận vì cậu không thể có được tình yêu."

【 hệ thống cảnh cáo: Giá trị tinh thần của người chơi Bạch Liễu bị giảm liên tục, sắp giảm xuống dưới 40! 】

Quần áo của Bạch Liễu dần dần thấm đẫm nước, giống như hắn vừa rơi vào hồ sâu không tồn tại, tóc tai quần áo bắt đầu tung bay phần phật trong khoảng không vũ trụ, hai tay lơ lửng trước người, ngay phía dưới xuất hiện một lỗ đen hình cánh cửa, bên trong thấp thoáng ánh sáng màu xanh bạc lấp lánh.

Bạch Lục nhìn Bạch Liễu với đôi mắt xanh bạc đó, mỉm cười tiếp tục:

"Nỗi đau sinh ra từ linh hồn sẽ trói buộc họ, vây nhốt họ tại chỗ không thể tiến về phía trước, giống như những sợi tơ vậy, họ chỉ có thể bị cơn đau này thao túng, rồi từ từ trở thành con rối của nỗi đau."

Một sợi tơ trong suốt bay ra từ sâu thẳm trong vũ trụ quấn lấy cổ tay Bạch Liễu, nâng cổ tay gầy guộc của hắn lên như một con rối.

"Tawil là một con quái vật thật sự, còn cậu là một con quái vật có linh hồn, ngay từ đầu các ngươi đã không phải là đồng loại của nhau."

Bạch Lục thì thầm:

"Còn những con người xung quanh cậu, dù tốt hay xấu, họ cũng đã được yêu thương và yêu thương người khác. Họ đã có được linh hồn vì người khác đau khổ và có những người thực sự quan tâm đến họ."

"Bọn họ và cậu đến từ những nơi khác nhau. Cho dù lúc này đây bọn họ lưu lạc đến bên cạnh cậu, họ sẽ không bao giờ đến cùng một nơi với cậu, bởi vì các ngươi không phải là đồng loại, và bởi vì họ đều có chốn riêng và người chào đón bọn họ trở về. "

"Cậu chỉ là một vị thần tạm thời che chở bọn họ mà thôi."

Bạch Lục nhìn về phía Bạch Liễu 14 tuổi đối diện bức tường nước: "Khi bọn họ rời đi, cậu vẫn sẽ cô độc một mình."

"Sẽ không có ai vì cậu mà dừng lại."

"Trên đời này không ai mong đợi sự ra đời của cậu, không ai mong đợi sự trưởng thành của cậu, không ai mong đợi bạn trở thành một người tốt. Còn cậu, bản thân cậu là hợp chất diễn sinh của Tà Thần, cậu phải cố gắng kiểm soát dục v0ng của mình và thỏa mãn các điều kiện của họ để thay đổi bản thân trở thành một người bình thường tốt đẹp, rồi dựa vào đó để biến bản thân trở thành đồng loại của họ và giành được tình cảm ngắn ngủi của họ."

"—— Cũng giống như cậu 14 tuổi đã tự biến mình thành một con quái vật để có được một con quái vật đồng loại như Tawil."

"Sau bao nhiêu năm và trả giá nhiều đến như vậy, cậu vẫn chưa tìm được đồng loại của mình, Bạch Liễu."

【 hệ thống cảnh cáo: Giá trị tinh thần của người chơi Bạch Liễu bị giảm liên tục, sắp giảm xuống dưới 20! Hãy nhanh chóng khôi phục lại giá trị tinh thần! 】

Hai sợi tơ bay ra buộc vào cổ tay trái và cổ của Bạch Liễu, hắn bị những sợi tơ kéo căng phải chậm rãi ngẩng đầu lên, Bạch Lục thong dong đi ra từ sau tường nước, ông ta bước lại gần nâng mặt Bạch Liễu lên thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ thương xót.

"Trên đời này, ngay từ lúc cậu mới chào đời chỉ có ta vẫn luôn dõi theo cậu, mong chờ cậu."

Bạch Lục cởi găng tay phải, hạ mắt xuống, dùng tay phải nhẹ nhàng đỡ lấy mặt Bạch Liễu, giọng nói dịu dàng:

"Ta biết cậu đang nghĩ gì, ta hiểu mọi thứ cậu làm và ta sẽ đặt tất cả trò chơi thú vị nhất thế giới trước mặt cậu."

"—— Sự ra đời của linh hồn cậu đã làm ta thật sự kinh ngạc và vui mừng, nó khiến ta từ bỏ tạo vật cũ kỹ đó. Sự trưởng thành và tự kiềm chế của cậu khiến ta cảm thấy rằng ta đã nhìn thấy những điều giá trị nhất trên thế giới này."

"Cậu đã cho ta thấy khả năng một con người có linh hồn trở thành một vị thần, canh giữ cánh cổng trong nỗi đau và sự cô đơn vô tận."

Lòng bàn tay ấm áp của Bạch Lục vuốt v3 khuôn mặt Bạch Liễu, ngón tay cái lướt qua đôi mắt của Bạch Liễu, trên mặt ông ta hiện lên một nụ cười đồng cảm:

"Ta biết nếu là cậu, ngay cả khi tất cả vực thẳm, bóng tối, hận thù, dục v0ng và những cảm xúc tiêu cực khác ở phía bên kia cánh cửa đổ dồn lên cậu, cậu vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo và thả linh hồn mình trong tình yêu đến từ bất định để bảo trì hình dáng con người, canh giữ vĩnh viễn cánh cửa này trong vũ trụ bao la."

"—— Cũng giống như đã bảo vệ nhóm người mà cậu nghĩ là đồng loại, mặc dù bọn họ không phải vậy."

"Trong tất cả các dòng thế giới mà cậu biết, người mong cậu có thể sống sót và thực sự hiểu được suy nghĩ của cậu, đồng loại tồn tại gần gũi nhất với cậu, thực ra chỉ có ta là người bị cậu ghét bỏ mà thôi."

Bạch Lục khụy một chân ngồi xổm trước mặt Bạch Liễu, nhìn chằm chằm Bạch Liễu mười bốn tuổi đang ngồi trên ghế, đôi mắt màu bạc lam dần dần chuyển thành xanh đen, ông ta đưa tay vuốt v3 mái tóc mềm mại của hắn, giống như bậc cha chú hiền lành thân thiện.

"Trong 658 dòng thế giới, cậu là hợp chất diễn sinh nhận được nhiều ác ý nhất, rất nhiều kẻ truy đuổi căm thù cậu, oán ghét cậu, nhưng ta lại chẳng thể giúp đỡ được gì cả, chỉ có thể hết lần này đến lần khác nhìn cậu ra sức giãy giụa sinh tồn."

"Xin lỗi."

Bạch Lục đột nhiên nghiêng người ôm lấy Tiểu Bạch Liễu, vùi đầu vào bờ vai gầy yếu của Bạch Liễu, ôm chặt lấy bả vai mỏng manh như tờ giấy của hắn, giọng nói trở nên nghiêm túc:

"Xin lỗi cậu."

"Trong 658 trò chơi dòng thế giới, cậu đã vượt quá sự mong đợi của ta. Ta đã làm tổn thương rất nhiều người, nhưng chỉ duy nhất một mình cậu là ta không hề muốn đùa bỡn trong trò chơi này."

"Cậu không phải là NPC trò chơi mà ta đã đặt ra, cũng không phải là những sinh vật tiến hóa từ thế giới sinh ra trong lòng bàn tay ta."

"—— Cậu chỉ là một ta không có đồng loại nhưng lại có được linh hồn mà thôi."

Bạch Lục nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Bạch Liễu đang bất động, như để xoa dịu một đứa trẻ:

"Cách đây rất lâu, khi ta thấy cậu lẻn vào giáo đường và vùi mình vào vòng tay đầy máu của Tạ Tháp, ta đã nghĩ ——"

"—— lúc này đây, thay vì vùi mình vào vòng tay của Tạ Tháp để nhận được cái ôm đẫm máu và lạnh lùng đó, nếu có người khác đến ôm cậu, thì cậu sẽ làm gì?"

"Nếu ta làm đồng loại của cậu, đến với cậu và ôm cậu, cậu sẽ thế nào đây?"

"Nhưng ta không thể chạm vào cậu, thế rồi ta lại nghĩ." Bạch Lục thì thầm, "Cậu ấy đã là con người, cậu ấy có linh hồn, cậu ấy đã yêu người khác, và cậu ấy đang chờ một ngày nào đó sẽ có người chủ động đến ôm lấy mình."

"Vì vậy, ta lặng lẽ quan sát bên cạnh cậu, chờ đợi cùng với cậu cho đến khi người đó xuất hiện."

"Mười năm trôi qua, cậu đã có những chiến hữu sát cánh chiến đấu cùng cậu, những người luôn ngưỡng mộ tin tưởng cậu, những người đã ngăn cậu lạc lối, những người có trách nhiệm với cậu, và rõ ràng là có rất nhiều người vây quanh cậu —— "

"—— Nhưng vẫn không có ai đến ôm cậu."

"Trong mắt người khác, cậu đã trở thành một vị thần toàn năng và một con quái vật toàn năng, nhưng vẫn không ai xem cậu là một con người."

"Chỉ có ta." Bạch Lục thì thào nói: "Chỉ có ta mới biết cậu là một con người có linh hồn, là một đứa trẻ ngoan luôn yêu thương người khác."

"Cậu đang chờ đợi một cái ôm."

"Ta cứ tưởng rằng con người là tấm gương phản chiếu cảm xúc, cậu trao đi tình yêu nhiều đến thế thì đã sớm nhận được cái ôm thuộc về mình từ lâu, nhưng không ngờ rằng, cậu lấy lòng nhiều người như vậy, cuối cùng vẫn chỉ có ta ôm cậu vào lòng."

Bạch Liễu mở to đôi mắt không chút cảm xúc, hắn nhìn trừng trừng Tawil trông như một tác phẩm điêu khắc lạnh lẽo đằng sau tường nước. Phản chiếu trong trong mắt Tawil là một đứa trẻ mười bốn tuổi đang cuộn tròn người trên ghế, bị Bạch Lục ôm lấy bả vai.

Bạch Liễu mấp máy môi, thì thầm gọi 【 Tạ Tháp 】.

Tawil mở to đôi mắt xanh bạc vô cảm, không đáp lại hắn.

Một giọt nước mắt chậm rãi, chậm rãi rơi xuống từ đôi mắt mở to của Bạch Liễu, hắn nghe thấy Bạch Lục khẽ khàng như tiếng thở dài:

"Trở thành người thừa kế của ta đi, con trai của ta."

"Đây là chốn về cuối cùng của con rồi."

【 hệthống cảnh cáo: Giá trị tinh thần của người chơi Bạch Liễu sắp về 0! Cảnh báo!Cảnh báo!! 】