Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 448




Kitahara Aoi hoảng hốt trả lời: "Chị Anzu, em đi với chị."

Anzu khóc òa lên sung sướng, cô ta nắm chặt tay Aoi, cảnh giác liếc nhìn cánh cửa khép hờ của đền thờ Tà Thần: "Vừa rồi em mới nói chuyện với ai vậy?"

Aoi quay đầu lại, nhưng Tạ Tháp vừa đứng đó đã biến mất, cô bé giật thót người, vừa định bước vào xem chuyện gì đã xảy ra thì bị chị gái giữ lại.

"Suỵt ——!" Chị Anzu thận trọng đặt ngón trỏ lên môi, nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, "Có người đang tới, đi mau."

Nói xong Anzu kéo Aoi chạy nhanh xuống núi, Aoi thẫn thờ quay đầu lại, xuyên qua phía sau cánh cửa bị gió đêm thổi đung đưa, cô bé nhìn thấy vị thần đang bị hàng ngàn hàng vạn sợi tơ mỏng manh treo lơ lửng giữa trung tâm đền thờ.

Ánh trăng đổ xuống như thác nước, chiếc cổ mảnh mai của thần hằn lên những sợi tơ máu, y ngước đầu lên, đôi mắt xanh bạc lấp lánh như nước vừa vặn bắt gặp ánh mắt Aoi đang quay đầu lại trong lúc rời đi.

Tạ Tháp lặng lẽ nhìn cô bé rời đi, đôi mắt đong đầy ánh trăng.

Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đó, Aoi cảm thấy đầu óc mình ong lên một tiếng, mọi thứ xung quanh trở nên chậm chạp như chuyển động chậm, và những âm thanh kỳ lạ xuất hiện.

【 hệ thống nhắc nhở: Phát hiện giá trị tinh thần của NPC đã trở về 0. 】

【...... NPC đang bị dị hoá... NPC tạm ngừng dị hoá... 】

【 hệ thống nhắc nhở: Phát hiện hóa thân ( Tawil) đã nảy sinh ( đau khổ) và thoát khỏi đền thờ, hành vi này đã kích hoạt điểm ẩn của game.... Tiến hành thiết lập lại phó bản.. 】

【Người thiết kế trò chơi đã giấu số liệu ( người chơi Bạch Lục) vượt cửa 《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》trong dòng thế giới 657 tại điểm ẩn này. Trong khoảnh khắc thể x4c Tà Thần Tawil nảy sinh đau khổ và tự nguyện bước ra đền thờ, trò chơi sẽ kích hoạt chế độ chơi đặc biệt. 】

【Đang tải con đường trò chơi trứng phục sinh...】

【Phó bản 《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》dòng thế giới 657 sắp trùng lặp với 《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》dòng thế giới 658, người chơi của các dòng thế giới vui lòng chuẩn bị sẵn sàng gặp nhau. 】

【đang kiểm tra tổng số người chơi trong phó bản của hai dòng thế giới...】

【 dòng thế giới 658: Người chơi Hắc Đào, người chơi Bạch Liễu 】

【người chơi Hắc Đào ở dòng thời gian 5 năm sau, tiến độ trò chơi đạt 0 】

【 người chơi Bạch Liễu đã kích hoạt cốt truyện 《 Linh hồn Tà Thần》, tiến vào dòng thời gian 5 năm trước, tiến độ trò chơi đạt 50%. 】

【 dòng thế giới 657: Người chơi Bạch Lục. 】

【 người chơi Bạch Lục kích hoạt cốt truyện 《 Linh hồn Tà Thần》, tiến tiến vào dòng thời gian 5 năm trước, trước mắt tiến độ trò chơi đạt 97%, đang hiến tế Tà Thần, chuẩn bị vượt cửa. 】

【Có tổng tộng 3 người chơi trong phó bản trùng lặp《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》. 】

【 Đang tính toán tốc độ dòng chảy thời gian và độ cong không gian của hai phó bản... Điều chỉnh tiến trình của phó bản... Điều chỉnh bộ nhớ NPC... Đã điều chỉnh xong... Thời gian và không gian của phó bản phù hợp với tiến độ hiện tại của dòng thế giới 658, bộ nhớ NPC đã trùng khớp với tiến trình trò chơi trong dòng thế giới 657.......】

【 Bắt đầu thiết lập lại bộ nhớ NPC. 】

【 Đang nạp ký ức 《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》của dòng thế giới 657 vào não của NPC......】

Ánh mắt của Beiyuan Aoi trống rỗng, cô bé cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đang nhanh chóng lùi về phía sau, trong đầu dần dần hình thành một ký ức rất thực và đáng sợ nhưng cô bé chưa từng trải qua bao giờ.

Mọi thứ trước đó vẫn giống như trước, cô bé bỏ trốn, hai tháng sau lại bị bắt, tr3n thuyền trở về thì gặp 【 Bạch Lục 】.

Kể từ lúc đó, mọi thứ khác hẳn hoàn toàn.

Khi Sota run lẩy bẩy hỏi 【 Bạch Lục 】, có phải anh giết rất nhiều động vật nhỏ và giết người ở viện mồ côi hay không, Bạch Lục đã cười khẽ thừa nhận.

【 chuẩn rồi. 】, 【 Bạch Lục 】vui vẻ cười phá lên, 【 thế nào, tao không thể giết chúng sao? 】

【 mấy thứ đó có bị giết cũng chẳng ai buồn nhớ tới, vậy thì tại sao tao không thể giết chúng chứ? 】

【 có ai bị tổn thất gì đâu, tao chỉ dọn dẹp mấy thứ vô giá trị mà thôi. 】

【 tụi mày cũng giống như vậy đấy, có bị giết cũng chẳng ai buồn quan tâm hay nhớ tới, thậm chí tụi mày còn rẻ mạt hơn những thứ mà tao đã dọn dẹp trước đó nữa. 】

Trong lúc Sota đang rúc người tr3n giường, nỗ lực kiềm chế để mình đừng phát ra tiếng khóc, cô bé nghe 【 Bạch Lục 】lười nhác nói: 【 bởi vì tụi mày chỉ là NPC trong một trò chơi của tao mà thôi. 】

Tiếp theo khi vào nhà thuyền, 【 Bạch Lục 】mặc nhiên đã trở thành tế phẩm, hắn ép buộc Sota phải làm người hầu cho mình, sau đó được nhà Kitahara lựa chọn giống như cô bé, trở thành 【 Kitahara Bạch Lục 】.

Trong buổi tối ngày đầu tiên, 【 Bạch Lục 】cũng trộm được chìa khóa rồi đi đến đền thờ, đồng thời cũng bị cô bé ở tr3n gác mái bắt gặp.

Nhưng Aoi rõ ràng trông thấy 【 Bạch Lục 】không đánh thức được Tà Thần.

Một ngày, hai ngày, ngày nào cũng như thế.

【 Bạch Lục 】 đến đền thờ liên tục nhưng không lần nào đánh thức được Tà Thần.

Ban ngày, 【 Bạch Lục 】 vừa uể oải đi học, vừa suy nghĩ cách hành hạ bản thân mình thật trầm trọng. Hắn tự tra tấn mình khủng khiếp đến nỗi các giáo viên thích tra tấn người khác làm vui cũng phải sợ hãi mức độ tàn nhẫn đó, thậm chí còn phải thét lên yêu cầu dừng lại mỗi lúc thấy hắn quá mức điên khùng.

Đôi khi 【 Bạch Lục 】sẽ dừng lại, đôi khi sẽ không, lúc đó giáo viên sẽ không nhịn được phải chạy ra ngoài ngồi xổm tr3n hành lang nôn khan, sau đó mặt mũi tái nhợt hoảng sợ bỏ chạy.

—— cứ như người ngồi trong phòng không phải là một tế phẩm mà bọn họ có thể tùy tiện điều khiển, mà là một con quái vật khiến bọn họ hoảng sợ từ tận đáy lòng.

【 kẻ điên 】—— Aoi nhớ rõ các giáo viên đã thất hồn lạc phách bình luận về 【 Bạch Lục 】như vậy —— một kẻ hoàn toàn điên loạn.

Vào buổi tối, tên 【 Bạch Lục 】mất trí này sẽ leo lên đền thờ và ở lại đó cả đêm, nhưng qua ngày hôm sau sắc mặt của hắn lại lãnh đạm hơn ngày hôm trước rất nhiều, như thể đã gặp phải chuyện gì đó khiến hắn vô cùng khó chịu.

Trong trí nhớ của mình, Aoi vẫn không hiểu tại sao 【 Bạch Lục 】lại làm như vậy, nhưng cô bé không dám hỏi trực tiếp.

——Mãi đến lễ tế mùa hè, tất cả tế phẩm đều phải đối mặt với bài kiểm tra đau khổ.

Aoi cuối cùng đã hiểu tại sao 【 Bạch Lục 】không thể đánh thức Tà Thần, và tại sao hắn lại tự hành hạ mình như vậy.

Trong lần kiểm tra đau đớn đó, 【 Bạch Lục 】không hề có cảm giác đau đớn nào cả.

Sota kể lại khi 【 Bạch Lục 】đặt tay lên đĩa cân bên phải, kim đồng hồ của cân chẳng mảy may nhúc nhích, như thể người này chưa từng có nỗi đau nào trong lòng.

Sao có thể như thế được? Aoi đã hỏi Sota như thế.

Sota cũng thấy không thể tin được, cậu nhóc nghĩ mình bị hoa mắt và hiểu lầm, với mức độ tự hành hạ của 【 Bạch Lục 】thì làm sao có thể không đau đớn chút nào được chứ.

Nhưng không có chính là không có.

【 Bạch Lục 】bị giáng xuống thành người hầu, nhưng dường như hắn cũng chẳng buồn quan tâm đến việc thân phận địa vị mình bị hạ thấp, vẫn cầm đèn lồng đi đến đền thờ mỗi đêm như cũ.

Aoi dần dần hiểu ra người này muốn làm gì ——

【 Bạch Lục 】 muốn tra tấn bản thân mình để sinh ra đau khổ, đánh thức Tà Thần.

Nhưng sau đó thì sao?

Vì sao hắn muốn làm như vậy?

Aoi rất tò mò muốn biết đáp án của vấn đề này, nhưng cô bé phải thừa nhận rằng mình sẽ không bao giờ có được nó.

Cô bé rất sợ 【 Bạch Lục 】, tuyệt đối không thể hỏi hắn để biết câu trả lời.

Sự tàn nhẫn và thờ ơ của người này đối với người khác đã đến mức mà ngay cả người trong nhà Kitahara cũng phải khiếp sợ.

Mặc dù địa vị của hắn bị giảm xuống thành 【 người hầu 】 nhưng không ai dám ra lệnh cho 【 Bạch Lục 】làm những việc mà một người hầu phải làm, bởi vì không ai không sợ 【 Bạch Lục 】, khuôn mặt tươi cười và lạnh nhạt của hắn mỗi khi hắn tự tra tấn mình thật sự đã để lại một bóng ma đáng sợ trong lòng mọi người. 

Chuyện đáng ngạc nhiên hơn nữa là chỉ một tháng sau khi 【 Bạch Lục 】trở thành người hầu, hắn được gia chủ Kitahara đánh giá cao vì giỏi tra tấn tế phẩm và thành thạo với việc gây đau đớn, vì thế hắn đã nhảy từ người hầu lên làm thầy giáo của họ.

Aoi là tế phẩm quan trọng nên cô bé sẽ có các bài học riêng với 【 Bạch Lục 】khoảng hai lần một tuần.

Trong nhà yên tĩnh không một tiếng động, ánh sáng mờ mịt, hai người ngồi yên lặng.

Aoi quỳ tr3n đệm ghế, nhìn xuống đôi tay đang run nhẹ vì sợ hãi không kiềm chế được của mình, cô bé không dám ngẩng đầu nhìn 【 Bạch Lục 】đang ngồi đối diện.

Cô bé có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của 【 Bạch Lục 】đang từ từ dò xét đánh giá tr3n người mình.

Aoi sợ những người lớn bắt giữ cô bé, sợ những giáo viên của gia tộc Kitahara, nhưng sợ hãi một người bạn cùng lứa tuổi với mình, thậm chí còn sợ hơn so với hai loại người trước, điều này hoàn toàn xa lạ với cô bé.

Tại sao cô bé lại có thể sợ hãi một cậu bé chỉ khoảng 16, 17 tuổi đến mức khó th0 như vậy chứ.

"Hẳn là cô rất tò mò tại sao tối nào tôi cũng tới đền thờ." Bạch Lục đang ngồi xếp bằng ở đối diện đột nhiên lên tiếng, hắn thản nhiên chống cằm, tr3n mặt nở nụ cười nhạt nhẽo, "Tôi biết đêm nào cô cũng quan sát tôi."

Aoi giật mình, tim cô bé gần như nhảy ra khỏi cổ họng, vừa định cự tuyệt thì đã bị Bạch Lục lười nhác cắt ngang: "Tôi có thể nói cho cô biết tại sao."

"Bởi vì tôi cũng có một nguyện vọng muốn thần thực hiện."

Aoi im lặng một lúc lâu, sau đó mới c4n răng trả lời, "Bạch Lục lão sư, nguyện vọng của anh là gì...?"

Bạch Lục nhướng mi: "Lúc ở viện mồ côi mọi người không thích tôi, hắt rất nhiều nước bẩn vào tôi. Tôi bị vu oan hành hạ giết hại động vật nhỏ, bị vu oan làm rất nhiều chuyện xấu, thậm chí cuối cùng còn bị vu oan là đã giết người."

Aoi cả kinh, cô bé theo bản năng ngẩng đầu lên: "Tất cả đều là bị vu oan sao?! Vậy lúc tr3n thuyền anh thừa nhận làm gì?"

"Bởi vì không thừa nhận thì cũng chẳng có ý nghĩa gì." Hàng mi mảnh dài của Bạch Lục rũ xuống, đổ thành một cái bóng cô đơn tr3n khuôn mặt hắn, "Không phải các người đều tin vào tin đồn đó còn gì? Không bằng cứ thưởng thức nó đi."

"Dù sao thì cũng chẳng ai thích một con quái vật không biết cảm thụ nỗi đau như tôi."

"Ngay cả tế phẩm cũng không làm được."

Aoi đột nhiên nắm chặt quần áo, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.

【 chị ơi, em chỉ biết đau, không biết đau khổ. 】

【 chị ơi, em không cảm thấy đau khổ là sai sao? Tại sao mọi người đều chán ghét em? 】

【 em không thể làm tế phẩm thay chị sao? 】

...... Jiro, em trai cô bé, em trai đáng thương của chị, nếu em ấy còn sống chắc cũng sẽ giống như  【 Bạch Lục 】 nhỉ?

【 Bạch Lục 】rũ hàng mi dài, trong đôi mắt đen nhánh không hề có chút cô đơn nào mà chỉ có một loại trầm tư nhàm chán, nhưng giọng điệu hắn vẫn tiếp tục trầm xuống: "Hôm nay học đến đây thôi, Aoi đại nhân trở về nghỉ ngơi đi."

"Tối nay không cần chờ tôi đến đền thờ nữa, tôi biết tôi không thể nào nảy sinh ra đau khổ nên đã từ bỏ nguyện vọng của bản thân rồi."

Nói xong Bạch Lục đứng dậy muốn đi, Aoi c4n chặt hàm răng, lúc Bạch Lục sắp bước ra cửa, trong nháy mắt đó cô bé nghẹn ngào kêu ra tiếng: "Bạch Lục lão sư, xin đợi một chút!"

Bạch Lục vừa chạm tay vào cánh cửa giấy, hắn quay lưng về phía Aoi, khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng giọng nói lại rất buồn bã ủ rũ: " Aoi đại nhân, còn có chuyện gì à?"

"Anh có thể nói cho tôi biết, nguyện vọng của anh chính x4c là gì không?" Aoi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, giọng nói run run, cầu khẩn, "Em, em trai của tôi, cũng giống như anh vậy, lúc đầu không thể nảy sinh đau khổ."

"Nguyện vọng của em ấy đều là vì tôi, tôi muốn biết nếu người giống em ấy muốn ước nguyện cho chính bản thân mình thì nguyện vọng đó là gì."

Bạch Lục dừng bước, hắn không nhanh không chậm xoay người lại, từ tr3n cao nhìn xuống, quan sát khóe mắt rưng rưng của Aoi: "Cô thật sự muốn biết?"

"Cô hứa sẽ không nói cho bất kỳ ai biết?"

Aoi dùng sức gật đầu: "Tôi hứa sẽ không nói cho bất kỳ ai biết."

"Vậy thì......" Bạch Lục ngồi xổm xuống đưa ngón út tay phải ra, ngước mắt nhìn thẳng Aoi, vẻ mặt có chút trẻ con, "Vậy thì ngoéo tay nào, một trăm năm không được thay đổi."

Aoi ngây người ra một lúc, nước mắt sắp tràn khóe mi.

...... Thói quen ngoéo tay này cũng giống như Jiro vậy.

"Tất nhiên sẽ không thay đổi." Aoi hít sâu một hơi, cũng vươn ngón út câu lấy ngón út của Bạch Lục rồi lắc lư qua lại, "Tôi bảo đảm sẽ không nói cho bất kỳ ai biết."

Bạch Lục mỉm cười, ánh mắt âm u: "Kẻ nào nói dối sẽ nuốt một ngàn cây kim đấy, Aoi."

- -----oOo------