Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 447




Cùng lúc đó, ở nhà Kitahara.

Aoi thẫn thờ cởi bỏ bộ quần áo lộng lẫy, người hầu bên cạnh cúi đầu nhẹ giọng khuyên nhủ: "Aoi đại nhân, ngài đã chọn được 【 hoàng tử  】của mình rồi."

"Nếu ngài chạy trốn trước lễ tế mùa hè thì ngài cũng biết 【 hoàng tử  】của ngài sẽ gặp chuyện gì rồi, phải không?"

Aoi nhìn con búp bê cầu nắng đung đưa dưới mái hiên ngoài cửa sổ, cụp mắt ừ một tiếng.

Người hầu chắp tay trước người, cúi đầu lui về phía sau, Aoi đứng bất động giữa phòng một hồi lâu sau đó mới quay đầu nằm nhoài người tr3n cửa sổ, nhìn chằm chằm đền thờ không nhúc nhích.

Đã tối rồi nhưng Bạch Liễu vẫn chưa về, nghe nói là anh ta đã bị Mifune giam giữ trong nhà thuyền. Chủ nhân gia tộc Kitahara vô cùng tức giận, ông ta đang điều động toàn bộ nhà Kitahara chuẩn bị đến nhà Mifune để đòi lại người.

Thế là niềm vui nhỏ nhoi hàng đêm ngắm Bạch Lục đến đền thờ của cô bé đã không còn nữa.

Aoi nhìn chằm chằm đền thờ một lúc lâu thì mệt mỏi ngáp dài một cái, trong lòng cảm thấy buồn chán, đang định quay đi chỗ khác ngủ thì thấy cửa đền thờ đột nhiên bị đẩy ra.

Aoi nhìn cánh cửa bị đẩy ra có chút ngạc nhiên, rồi lại nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng mình không nhìn thấy Bạch Liễu, trái tim cô bé nhảy loạn xạ cả lên.

Nếu cô bé không quan sát mỗi ngày thì chắc cũng không thể nhận ra khe hở nhỏ xíu của cánh cửa này.

Tà Thần trong đền thờ tỉnh giấc mà không cần tế phẩm đau khổ sao?!

Aoi mở cửa sổ nhìn trái nhìn phải, khi chắc chắn người hầu ở gác mái bên trái đã ngủ say, cô bé lật người, khéo léo trèo xuống từ phía cạnh bên căn gác.

Gia đình Kitahara đến nhà Mifune thương lượng nhiều nhất là một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, nhà Kitahara sẽ tương đối trống trải, Aoi tính toán chỉ cần mình quay lại trước đó thì sẽ không bị phát hiện ra.

Mặc dù bị bắt trở về nhưng dù sao thì cô bé vẫn là tế phẩm đã thành công trốn thoát khỏi nhà Kitahara một lần rồi, thế nên quen cửa quen nẻo khá thông thạo cách thức bỏ trốn, huống chi đây chỉ là lên núi nhìn Tà Thần chứ chưa ra khỏi cổng.

Aoi treo mình lủng lẳng dưới gác mái, nhắm chừng khoảng cách rồi nhảy phốc xuống đất, chạy như bay về phía đền thờ.

Trong căn gác mái phía sau cô bé, người hầu mà cô bé nghĩ rằng đã ngủ say đang âm thầm mở cửa sổ, nhìn theo hướng cô bé chạy về phía đền thờ.

Người hầu cầm một cái điện thoại có dây tr3n tay, nhỏ giọng báo cáo, "Kitahara Aoi đang tr3n đường đi đến đền thờ, hành động giống như Kitahara Bạch Lục mấy tháng trước."

"Chủ nhân, còn hai ngày nữa là đến lễ tế mùa hè, bốn tháng qua chúng ta đã x4c định được tế phẩm Kitahara Bạch Lục có khả năng đánh thức Tà Thần rồi, đêm nay đợi sau khi kiểm tra xem Kitahara Aoi có thể thức tỉnh Tà Thần luôn hay không, chúng ta sẽ sắp xếp con đường trốn thoát cho hai tế phẩm này phải không ạ?"

"Thả chúng đi." Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông trung niên phát ra từ ống nghe, đó là chủ gia tộc Kitahara, "Chúng ta không thể nhường vị trí thứ nhất cho nhà Mifune."

"Nửa năm qua chúng ta đã bồi dưỡng hai tế phẩm này, bây giờ đã đến lúc chúng phải trả giá cho nhà Kitahara bằng 【 nỗi đau 】của mình."

"Vâng." Người hầu nhanh chóng đáp lại, hắn liếc mắt về phía tấm bảng có chữ 【 kế hoạch nuôi dưỡng tế phẩm】treo phía sau cửa, cung kính khom người trình báo, "Để con lặp lại kế hoạch để ngài kiểm tra một lần nữa."

"Chúng ta áp dụng kế hoạch nuôi dưỡng tế phẩm cho Kitahara Aoi theo hai cách là 【 giáo duc nhận thức lệch lạc 】và 【 trốn thoát hai lần 】."

"Năm ngoái, chúng ta phải để Kitahara Aoi trốn thoát, trôi dạt 2 tháng bên ngoài dựa theo 【 kế hoạch bỏ trốn】của nhà Mifune. Trong khoảng thời gian đó, nhà Mifune đã để người của họ tiếp xúc với con bé, nhưng chúng ta không muốn Kitahara Aoi bị nhà Mifune kiểm soát nên sau khi trở thành gia tộc nộp thuế số một, chúng ta đã bắt buộc thu hồi Kitahara Aoi trở về."

"Sau khi thu hồi, chúng ta đã nhồi nhét 【 giáo duc nhận thức lệch lạc 】vào đầu con bé, đồng thời tra tấn con bé, dạy con bé tất cả những điều tốt nhất tr3n thế giới, khiến con bé nghĩ rằng thế giới bên ngoài thật đẹp và thôi thúc con bé muốn chạy trốn lần nữa."

"Tối nay, chúng ta sẽ sắp xếp một con đường trốn thoát cho Kitahara Aoi, cùng lúc đó cũng an bài một 【 người tốt 】từ nhà Kitahara để giúp con bé cùng nhau trốn thoát để hoàn toàn chiếm được lòng tin của con bé."

"Trước lễ tế mùa đông nửa năm sau, chúng ta sẽ để 【 người tốt 】này phản bội Kitahara Aoi, trói con bé lại và đưa trở về nhà Kitahara. Chắc chắn, vào lúc đó, con bé sẽ là tế phẩm đau đớn hoàn mỹ nhất."

Gia chủ Kitahara cười khàn: "Dùng sự đau khổ của con bé chắc chắn sẽ đổi được một nguyện vọng hoàn mỹ."

Người hầu do dự một lúc, sau đó nhìn 【 kế hoạch nuôi dưỡng tế phẩm】 rồi tiếp tục đọc:

"Tế phẩm Kitahara Bạch Lục đã thành công đánh cắp chìa khóa đền thờ, và đến đền thờ để đánh thức Tà Thần trong ngày đầu tiên cậu ta đến nhà Kitahara. Ngay từ lúc đầu, tế phẩm này đã hoàn toàn chín muồi."

"Trong bốn tháng tiếp theo, Kitahara Bạch Lục ngày nào cũng đến đền thờ. Ban đầu chúng ta còn tưởng cậu ta là một tín đồ sùng đạo, cho nên đã định áp dụng kế hoạch 【 xúc phạm thần linh 】đối với cậu ta, muốn làm cho niềm tin dành cho Tà Thần của cậu ta bị sụp đổ."

"Ví dụ như tra tấn cậu ta trong đền thờ, buộc cậu ta phải cầu xin Tà Thần cứu mình nhưng Tà Thần lại không xuất hiện. Thông qua đó để cậu ta phản bội tín ngưỡng của mình, bị tổn thương và cảm thấy đau khổ sâu sắc."

"Nhưng chúng ta nhanh chóng phát hiện ra Kitahara Bạch Lục không phải là một tín đồ sùng đạo." Người hầu hoang mang thấy rõ, "... Qua quá trình giảng dạy và quan sát trong sáu tháng qua, chúng ta nhận thấy Kitahara Bạch Lục đến đền thờ mỗi ngày không phải vì tín ngưỡng Tà Thần, mà là.. là...... "

Gia chủ Kitahara khàn giọng nói tiếp nửa câu sau: "—— là để dạy dỗ Tà Thần, để Tà Thần phải đau khổ vì cậu ta và tin tưởng cậu ta."

Người hầu gật đầu: "Vâng, thế nên chúng ta cũng không áp dụng kế hoạch đào tạo đặc biệt nào cho Bạch Lục nữa, hiện giờ cứ chuẩn bị từng bước đưa cậu ta vào 【kế hoạch bỏ trốn 】rồi quan sát xem tình hình sẽ diễn biến như thế nào trong nửa năm sau."

"Chậc." Gia chủ Kitahara nheo mắt, "Chỉ tiếc là chúng ta không có công cụ đo lường đau đớn như nhà Mifune, nếu không thì cũng không cần phải đợi đến nửa năm sau mới thấy được kết quả."

"Cân và nhà thuyền, hai đạo cụ quan trọng để đào tạo tế phẩm đều nằm trong tay nhà Mifune, chúng ta lại không thể mở đền thờ tùy tiện, thế nên chỉ có thể đứng từ xa quan sát biểu hiện của các tế phẩm bên ngoài đền thờ, xem chúng có đủ tư cách để đánh thức Tà Thần hay không."

Người hầu th0 dài: "Dù vậy thì trong quá trình theo dõi, chúng ta cũng bị tổn thất không ít người bởi ảnh hưởng dị hóa của Tà Thần."

"Nhưng mà nhìn cách Mifune cướp đoạt Bạch Lục tối nay." Gia chủ Kitahara bật ra một tiếng cười khàn khàn, "Hẳn là nỗi đau của Bạch Lục rất có giá trị thì phải."

Người hầu do dự: "Chủ nhân, Bạch Lục đã đủ đau khổ rồi, ngài vẫn muốn sắp xếp đường trốn cho cậu ta sao?"

"Cứ thả đi." Gia chủ Kitahara lạnh nhạt đáp, "Trước mắt thì nhà Kitahara vẫn không bằng nhà Mifune, nếu không thả thì nhà Mifune cũng cướp của chúng ta. Không bằng bây giờ cứ thả Bạch Lục ra ngoài, chờ đến 6 tháng cuối năm khi nhà Kitahara hoàn toàn khống chế được huyện Lộc Minh thì bắt trói cậu ta trở về là được."

"Vâng." Người hầu cung kính gật đầu, "Vậy con sẽ lập tức thu xếp người giúp bọn chúng trốn thoát."

Đỉnh núi, đền thờ.

Aoi cầm cây đèn khí trong tay chạy như bay hướng về đỉnh núi. Cô bé thảng thốt nhìn đền thờ khổng lồ đứng sừng sững phía tr3n cao, gió đêm nóng hôi hổi thổi qua gò má cô bé.

... Thì ra đây chính là cảm giác mà Bạch Lục đến đây mỗi đêm sao?

Đến khi đứng trước cổng đền thờ khổng lồ, Aoi mới cảm thấy có chút hối hận vì sự bồng bột hiếm có của mình.

Hai bên đền thờ đã dựng chân đế, dây thừng và đèn lồng treo ngay ngắn từng cái một, khu vực xung quanh đền thờ cũng đã được quét dọn cẩn thận.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ tế mùa hè, đền thờ sắp mở cửa cho công chúng tham quan nên mọi người đã hoàn tất việc dọn dẹp lau chùi, giờ chuẩn bị bắt đầu trang trí, điều này có nghĩa là sẽ có người canh gác gần đền thờ, bây giờ cô bé đi vào quả thật có chút hơi mạo hiểm.

Nhưng tới thì cũng tới rồi, trời cũng đã khuya, nhìn quanh quất hồi lâu cô bé cũng không thấy ai canh gác cả...

Aoi hít một hơi thật sâu rồi bước lên bậc thang cuối cùng.

Một giọng nói lãnh đạm từ trong cửa truyền ra: "Ai?"

Đây là giọng nói của Tà Thần sao?

Aoi vừa nghe thấy thì giật mình, cô ấy bắt đầu lo lắng đến mức tim đập loạn xạ cả lên, nhưng đồng thời, trong lòng cô bé dâng lên một nỗi hận thù không thể giải thích được ——

——Người này chính là Tà Thần đã gi3t ch3t em trai cô bé.

"Người đang đợi Bạch Lục phải không?" Aoi bình tĩnh hỏi.

Âm thanh bên trong im lặng hẳn, Aoi nghe thấy tiếng dây xích loảng xoảng di chuyển về phía cửa, một mùi máu nồng nặc bốc ra từ khe cửa, giọng nói đối phương bỗng chốc rất nhẹ nhàng và đầy bối rối, mang theo ý tứ dò hỏi Aoi: "Đúng vậy, ta đã đợi cậu ấy một ngày rồi."

"Thường thì lúc này cậu ấy đã đến, nhưng hôm nay không biết vì sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng cậu ấy."

"Xin hỏi ngươi có biết Bạch Lục đã xảy ra chuyện gì không?"

Kitahara Aoi nắm chặt đèn khí trong tay, chậm rãi hít vào th0 ra một hơi, đột nhiên nở nụ cười quái dị: "Người đừng chờ nữa."

"Bạch Lục sẽ không đến gặp người đâu."

Giọng nói trong đền thờ im bặt rồi lại cất giọng hoang mang không ít: "Tại sao?"

"Người có biết khóa học mới nhất của tế phẩm chúng ta là gì không?" Aoi cười gằn, "Đó là 《 tình yêu 》đấy."

"Hôm qua chúng ta được nghe kể câu chuyện tình yêu của 《 Công chúa tóc mây 》, hôm nay các tế phẩm đã tìm kiếm những chàng trai trẻ tuổi đẹp trai xung quanh mình để chọn lựa ra 【 hoàng tử 】mà mình thích nhất, cùng nhau trải nghiệm vẻ đẹp của tình yêu."

"Bạch Lục cũng đã chọn được 【 hoàng tử 】 của anh ta rồi."

Âm thanh trong đền thờ hoàn toàn im lặng.

Aoi đợi bên ngoài một lúc, trong lồng nguc dâng lên khoái c4m đã trả được thù, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác nghẹt th0 không thể giải thích được.

Cảm giác ngột ngạt đó giống hệt như lúc cô bé đang ở trong ngôi nhà độc ác tối tăm của gia tộc Kitahara ở huyện Lộc Minh nơi tồn tại chỉ dựa tr3n nỗi đau của người khác, ngồi nhìn ngọn đèn le lói duy nhất của Bạch Lục vụt sáng vụt tắt trong cánh rừng âm u vậy.

Trước mắt Aoi thoáng hiện đôi mắt lấp lánh của Sota, cậu nhóc nghiêm túc nhìn Aoi nói:

【 Bạch Lục đại nhân và Tà Thần đại nhân nhất định là tình yêu đích thực, mối quan hệ của họ đẹp như trong truyện cổ tích. 】

Aoi khẽ c4n môi: "Thế nào, muốn bỏ cuộc rồi sao?"

Cô bé vừa nói xong, trong nháy mắt đó một bàn tay trắng nõn mảnh mai liền đẩy cánh cửa đền thờ trước mặt ra. Dưới ánh trăng mỏng manh, Tà Thần mình đầy vết thương nhuốm máu gắng sức từng chút từng chút một đẩy nốt nửa cánh cửa còn lại, xuất hiện trước mặt Kitahara Aoi đang sững sờ cả người.

Y nhắm nghiền hai mắt giữ chặt khung cửa, khuôn mặt tinh xảo nhuốm đầy tơ máu, thân thể bị vô số sợi tơ kéo ngược vào trong đền thờ, lồng nguc khẽ phập phồng, giọng nói mang theo tiếng th0 hổn hển: "Bạch Liễu đã chọn xong 【 hoàng tử 】rồi sao?"

"Có thể bảo Bạch Liễu từ chối hoàng tử đó, thêm ta vào rồi lại lựa chọn một lần nữa được không?"

Hàng mi nhắm chặt của Tạ Tháp khẽ run rẩy, khuôn mặt thoáng ửng hồng: "Tuy rằng ta không còn trẻ, nhưng ta cũng dễ nhìn mà."

Kitahara Aoi nhìn vẻ mặt của Tạ Tháp mà sửng sốt không nói được lời nào, mãi một hồi muốn mở miệng thì quay phắt đầu lại nhìn bụi cỏ đang xao động phía bên kia: "Ai?"

Một bóng người chậm rãi bước ra khỏi bãi cỏ.

Kitahara Aoi lại lần nữa choáng váng.

Đó là một người phụ nữ cao lớn, trông khá giống Kitahara Aoi đến ba bốn phần, người đầy vết thương, nhìn thoáng qua cũng đoán được cô ta đã rất vất vả mới đến được đây. Cô ta che miệng, nước mắt ràn rụa tr3n mặt nhìn Kitahara Aoi: "Cuối cùng cũng được gặp em, Aoi!"

Kitahara Aoi thì thào: "... Chị."

Người đến là chị cả trong 4 anh chị em của Aoi.

Người chị cả này vốn không đồng ý chuyện cha mẹ bán Aoi và em trai Jiro, đã tranh cãi quyết liệt với bọn họ. Thế nên sau khi Aoi và Jiro bị bán, cô cũng bị đuổi khỏi huyện Lộc Minh và gả đến một huyện nhỏ ven biển cách nơi này rất xa.Cả hai chị đều đã không gặp nhau trong một khoảng thời gian khá lâu rồi.

"Trước đây chị không đồng ý để cha mẹ bán em và Jiro, nhưng bọn họ không thèm quan tâm lời chị nói, còn đuổi chị khỏi huyện Lộc Minh, không cho phép chị quay về." Chị gái Kitahara Aoi nắm chặt tay cô bé, nói nhanh. "Chị phải đợi đến lễ tế mùa hè mới dám tới đây, chỉ có lúc này huyện Lộc Minh mới canh gác lỏng lẻo."

Cô ta nửa ngồi xổm xuống, đỡ vai Aoi, háo hức nhìn cô bé: "Chạy trốn với chị, chúng ta cùng nhau thoát khỏi cái địa ngục này!"

Kitahara Aoi ngơ ngác nhìn bàn tay đang dang ra của chị cả, trong ánh mắt xuất hiện sự dao động rõ rệt.

Cô bé từ từ đưa tay lên và đặt vào lòng bàn tay của người chị.

煤气灯 : đèn khí là loại đèn này

- -----oOo------