Sóng biển phập phồng, rì rào run rẩy.
Giọng nói của Sota ngày càng nhỏ dần cứ như sợ Bạch Lục trong câu chuyện đó vậy, cậu thì thào sau lưng Bạch Liễu: "... Bọn họ còn kể là các cô giáo ở viện mồ côi tìm không thấy Tạ Tháp thì cực kỳ tức giận, nhưng không ai dám mách là anh giết Tạ Tháp vì sợ anh cũng giết bọn nó luôn."
"Vả lại... mặc dù họ rất sợ anh nhưng họ cũng rất sợ Tạ Tháp. Họ cảm thấy hai người các anh giống như quái vật sống ch3t một mất một còn với nhau ấy, ai mạnh hơn thì người đó sẽ tồn tại, thế nên không dám chọc vào anh."
"Một thời gian sau khi Tạ Tháp ch3t thì viện mồ côi Ái Tâm nơi anh ở xảy ra chuyện, người đầu tư không muốn đầu tư nữa, hầu như tất cả đều rút tiền, vì thế viện mồ côi bắt đầu suy tàn, trẻ em thì lần lượt biến mất một cách kỳ quái, không biết là tự mình chạy ra ngoài hay là... "
"Cuối cùng viện mồ côi hoàn toàn bị đóng cửa, các trẻ em còn sót lại thì bị viện trưởng nhân danh từ thiện gửi lên con thuyền này, bảo là viện mồ côi ở nước ngoài sẽ tiếp quản bọn họ."
"Gửi trẻ em?" Bạch Liễu lãnh đạm hỏi: "Là bị bán đi phải không."
Sota th0 dài: "Gọi gửi đi cho dễ nghe hơn ấy mà, nhưng đại khái đúng là như vậy, nơi họ đến không phải là viện mồ côi nước ngoài mà là bị bán đến một thị trấn nhỏ ven biển, tên là huyện Lộc Minh."
"Nơi đó nằm ngoài quốc gia của anh, là một địa phương rất nghèo nàn, chẳng có viện mồ côi gì cả, các anh bị bán qua đó làm nô lệ thì phải."
"Bọn em không phải bị bán làm nô lệ." Giọng một bé gái non nớt và run rẩy đột nhiên phát ra từ tầng dưới, "Bọn em bị mua làm tế phẩm."
Sota ngẩn người, cậu nhúc nhích người muốn nhìn xuống: "Em là..."
"Em tên là Aoi." Một bé gái xinh đẹp gầy gò, khoảng 11, 12 tuổi, ngẩng mặt từ giường tầng dưới lên nhìn bọn họ, sắc mặt tái nhợt không giấu được vẻ hoảng sợ, "Em đến từ huyện Lộc Minh."
Sota tỏ vẻ bối rối: "Vậy sao em lại ở tr3n thuyền này với bọn anh?"
"Em là tế phẩm chạy trốn khỏi huyện Lộc Minh nhưng bị bắt về." Aoi ủ rũ, giọng nói đầy tuyệt vọng. "Lần này bị bắt trở về không biết khi nào mới có cơ hội chạy thoát nữa, em bị tra tấn sắp điên rồi."
Bạch Liễu hỏi: "Huyện Lộc Minh nghèo lắm à?"
——Điều này không giống với những gì hắn đã thấy trước đó.
Huyện Lộc Minh mà Bạch Liễu đã nhìn thấy tại lễ tế Tà Thần có thể nói là phồn hoa và thịnh vượng, mọi người đi bộ tr3n đường đều ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ, thậm chí những chiếc thuyền bỏ hoang tr3n bờ biển cũng được sửa sang rất lộng lẫy, hoàn toàn không giống như một cái huyện nghèo chuyên bắt người khác làm nô lệ.
Aoi lắc đầu, cô bé đột nhiên nói nhỏ: "Huyện Lộc Minh trước đây rất nghèo, nhưng bây giờ thì khác lắm rồi."
"Ba năm trước, từ lúc đền thờ ở huyện Lộc Minh bắt đầu thờ Tà Thần thì ai ai cũng phất lên, sau đó càng lúc càng giàu có, thời điểm em chạy trốn bọn họ còn cho tế phẩm mặc quần áo tơ lụa nữa."
Sota kinh ngạc: "Quần áo bằng tơ lụa? Bọn họ đối xử tốt với nô lệ vậy à?"
"Đã bảo không phải nô lệ mà..." Giọng Aoi trở nên vô lực, "Là tế phẩm."
Bạch Liễu trầm ngâm nói: "Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì, tại sao huyện Lộc Minh lại đột nhiên bắt đầu cung phụng Tà Thần?"
"Em cũng không biết rõ lắm." Aoi nhoài người về phía trước nhìn Bạch Liễu đang ngủ tr3n giường tầng cao nhất, "Em nghe mẹ kể là mọi chuyện bắt đầu từ lúc ngư dân ra biển vớt được thi thể của một người đàn ông trẻ tuổi."
"Mặc dù thi thể là của đàn ông nhưng vẻ ngoài lại vô cùng xinh đẹp, mái tóc bạc xoăn uốn lượn trước nguc, tay chân thon dài tinh tế, bên ngoài khoác một bộ trang phục rộng thùng thình, nhìn chẳng giống người ch3t chút nào mà giống hải yêu hơn."
"Mẹ em cũng đi xem thi thể, bà ấy nói chưa từng thấy một người đàn ông nào đẹp như vậy."
"Sau đó thì sao?" Bạch Liễu hỏi, "Các người đã làm gì cái x4c này? Chôn y sao?"
Aoi lắc đầu khó hiểu: "Không có ạ, lúc đó tất cả người lớn đều không đồng ý chôn x4c, em không hiểu giữ x4c bên ngoài thì có tác dụng gì, nhưng ba em nói, dáng vẻ xinh đẹp như thế này.."
Bạch Liễu lạnh nhạt nói: "Cho dù chỉ là một cái x4c nhưng cảm thấy vẫn có thể đem lại giá trị, đúng không?"
Aoi ừ một tiếng tiếp tục nói: "Huyện trưởng cho rằng đây là một cơ hội kinh doanh tốt nên ông ấy đề xuất sửa chữa khách sạn bỏ hoang trong huyện thành viện bảo tàng gì đó, sau đó đúc thi thể thành tượng sáp hoặc là tác phẩm điêu khắc rồi trưng bày trong bảo tàng, đồng thời ra sức tuyên truyền là huyện Lộc Minh đã vớt được hải yêu để hấp dẫn khách du lịch, giúp mọi người kiếm được nhiều tiền."
"Phương án này vừa được đưa ra thì mọi người đều tán đồng, ai cũng cám ơn huyện trưởng vì đã nghĩ ra một ý kiến hay, họ còn bảo là nếu xây dựng viện bảo tàng thì phải điêu khắc tượng của huyện trưởng đặt trước cửa bảo tàng để tri ân ông ấy."
.....Một thị trấn ven biển vốn dĩ nghèo nàn và lạc hậu kiếm sống bằng nghề đánh cá qua nhiều thế hệ đã vô tình bắt được một con "quái vật biển" có vẻ ngoài xinh đẹp, từ đó tạo cảm hứng cho huyện trưởng để ông ta đề xuất đúc "quái vật biển" này thành tượng sáp hoặc tác phẩm điêu khắc và đặt trong viện bảo tàng, đồng thời xem đây là điểm nhấn để quảng bá mạnh mẽ nhằm thu hút khách du lịch và phát triển kinh tế thị trấn...
Ngoại trừ vị trí và bối cảnh khác nhau, hướng đi và sự phát triển này hoàn toàn là bản sao của 《 Thị trấn Siren 》, ngay cả tác phẩm điêu khắc huyện trưởng trước bảo tàng cũng giống hệt nhau.
Nhưng theo những gì hắn đã nhìn thấy ở lễ tế Tà Thần lúc vừa đăng nhập phó bản thì không hiểu tại sao huyện Lộc Minh lại không đi theo hướng phát triển đó.
Hay nói rõ ràng hơn, 《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》chính là phiên bản bắt đầu của 《 Thị trấn Siren 》.
Vì vậy lẽ ra lúc mới vào game, Bạch Liễu phải đăng nhập vào phó bản 《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》 trước, nhưng không biết tại sao Bạch Lục lại thay đổi phó bản đăng nhập, để Bạch Liễu phải đăng nhập vào《 Thị trấn Siren 》trước
Mãi đến khi đấu vòng loại trực tiếp hiện tại, Bạch Lục mới để hắn đăng nhập vào phó bản 《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》.
Bạch Liễu hạ mắt nhìn Aoi đang ngồi ở tầng giường cuối cùng: "Cuối cùng các người không làm theo kế hoạch phải không?"
"Sao anh biết?" Aoi kinh ngạc ngẩng đầu, "Đáng lẽ đã định khởi công xây dựng viện bảo tàng rồi nhưng trước một đêm lại xảy ra chuyện, sau một đêm mọi người đều thay đổi ý kiến, bảo là không xây bảo tàng nữa mà xây đền thờ."
Bạch Liễu rũ mắt xuống: "Có phải mọi người đều nằm mơ không?"
Aoi hoàn toàn sững sờ, cô bé cố gắng hết sức ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Bạch Liễu, kích động nói: "Làm sao anh biết được! Anh cũng là tế phẩm chạy trốn khỏi huyện Lộc Minh sao?!"
Bạch Liễu giọng điệu đều đều: "Không phải, nhưng anh có nghe qua chuyện xảy ra ở huyện của em."
Có thể khiến cho cả tập thể thay đổi ý kiến sau một đêm thì phỏng chừng Bạch Lục đã đích thân lộ diện, nhưng Bạch Lục lại không thể trực tiếp can thiệp vào hiện thực theo quy tắc trò chơi, cho nên chỉ có một tình huống ——
—— Bạch Lục đã bước vào giấc mơ của những người này, mê hoặc họ để huyện Lộc Minh phát triển theo con đường trò chơi mà gã muốn.
Giọng của Aoi trở nên mơ màng: "... dạ, chuyện này nổi tiếng lắm, người ở huyện khác chắc cũng đã nghe qua chuyện thần báo mộng cho người huyện Lộc Minh"
"Thần báo mộng?" Bạch Liễu hỏi, "Chuyện như thế nào?
Aoi dừng một chút nhớ lại: "Trước một ngày khởi công xây dựng viện bảo tàng có rất nhiều người đến xem x4c hải yêu chuẩn bị trưng bày, đêm đó, bất kỳ ai đã đến xem x4c hải yêu vào ban ngày đều nằm mơ cùng một giấc mộng."
"Họ mơ thấy một vị thần tiên khí đầy người, mặc trang phục Kariginu màu trắng, diện mạo mơ hồ ngồi tr3n bầu trời cao tại bờ biển của huyện Lộc Minh, mỉm cười nhìn mọi người và nói rằng: Ta cảm nhận được khát vọng tiền tài của các người, để khen thưởng cho các ngươi đã vớt được Tà Thần, ta sẽ cho các ngươi hai lựa chọn."
"Lựa chọn đầu tiên ta sẽ không can thiệp vào kế hoạch của các ngươi, các ngươi đi theo con đường mình muốn đi và trở thành một thị trấn du lịch quy củ, sau đó một số người giàu lên rồi rời khỏi thị trấn nhỏ bé hẻo lánh, bỏ lại nhóm ngư dân còn lại hằng ngày phải tiếp tục ra khơi đánh cá, dần dần giải trí ngày càng ít du khách, tất cả mọi người đều sẽ ch3t già ở cái huyện thành nhỏ bé lụn bại này."
"Đồng thời, các ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi di thể của Tà Thần cũ, chính là thứ mà các ngươi gọi là hải yêu, trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ."
"Lựa chọn thứ hai, ta ban cho các ngươi tư cách trở thành tín đồ của ta."
"Các ngươi phải xây dựng đền thờ ở huyện Lộc Minh và mỗi năm phải dâng tế phẩm cho ta, ta sẽ lựa chọn tế phẩm mà ta thích nhất, sau đó sẽ trả lại cho các ngươi một nguyện vọng xứng đáng với tế phẩm đó."
Giọng Aoi nghẹn ngào: "Mọi người chọn cái thứ hai."
"Bọn họ quỳ lạy trong giấc mơ, hỏi rằng, Tà Thần đại nhân, tế phẩm là gì?"
"Tà Thần mỉm cười đáp lại bọn họ nói rằng, ta muốn tế phẩm là người đau khổ, sự đau khổ càng thuần khiết và cực hạn thì càng có giá trị với ta, nguyện vọng của ngươi cũng có giá trị hơn."
"Nghe xong bọn họ lại quỳ lạy rồi ngẩng đầu lên cung kính hỏi: Tà Thần đại nhân, vậy chúng tôi nên thờ phụng ngài như thế nào?"
"Tà Thần cười trả lời bọn họ, nói, hiện thân của ta chính là thi thể hải yêu mà các ngươi đã vớt được."
"Y là hóa thân của cái ác, là vật chứa đựng duc vọng, khi các ngươi nhìn vào mắt y thì thể x4c của các ngươi sẽ tràn ngập duc vọng tham lam và tội ác mất nhân tính, từ đó linh hồn sẽ bị thoát ly khỏi cơ thể và trở thành một tờ tiền giấy nằm tr3n tay ta."
"—— Cho nên các ngươi phải cung phụng thi thể đó ở đền thờ theo cách trang trọng nhất, quỳ gối trước y cả ngày lẫn đêm, tra tấn tế phẩm và cúng tế cho y, để y có thể lựa chọn trong hàng ngàn loại đau khổ khác nhau tr3n thế giới này."
"Nếu y nguyện ý thức dậy từ tử vong và chấp nhận nỗi đau khổ của tế phẩm, thì ta sẽ đến để thực hiện nguyện vọng của các ngươi."
"Nếu y không muốn tiếp nhận nỗi đau khổ của tế phẩm đó vậy thì chứng minh sự đau khổ mà các ngươi hiến tế không đủ tiêu chuẩn để đánh thức y."
"Tà Thần đại nhân cười rất vui vẻ, gã nói, vậy thì các ngươi nên tăng cường độ tra tấn tế phẩm, cho đến khi nào Tà Thần cũ nhắm mắt này nguyện ý mở mắt ra lần nữa nhìn vào phàm thế, bước xuống thần tọa cao cao tại thượng để đón nhận nỗi đau tột cùng này."
- -----oOo------