Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 430




Kitahara Ryota dựa vào bả vai Bạch Liễu khống chế tiếng khóc của mình, cậu hít sâu một hơi: "... Em không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi một chút rồi đến đền Lộc Minh tập nhảy nhé."

Nói xong, Kitahara Ryota khụy đầu gối lùi lại hai bước, cúi đầu, chắp tay trước trán rồi từ từ cúi xuống, giọng điệu hơi run:

"Bạch Lục, nếu anh thực sự là người thừa kế của Tà Thần, nếu anh có thể biểu diễn vũ đạo trước mặt Tà Thần đại nhân, vậy em xin anh hãy thỉnh cầu ngài ấy chọn Aoi làm tế phẩm lần này đi!"

"Em có thể chịu thêm hai năm nữa, nhưng Aoi thực sự chịu không được nữa rồi."

Giọng điệu Kitahara Ryota có chút nghẹn ngào, sau đó cậu nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt nơi khóe mắt, cúi đầu với Bạch Liễu rồi mang theo tờ giấy 【Thông báo khổ luyện 】 đóng cửa phòng lại buồn bã bỏ ra ngoài.

Bạch Liễu thu tầm nhìn lại, chậm rãi nhìn sang bức tranh vẽ những cơn sóng đối diện mình.

Game kinh dị, đặc biệt là game kinh dị kiểu Nhật, thường ẩn dấu manh mối trong các đồ trang trí nội thất chật hẹp, đặc biệt là gian phòng trong cùng có bức tường bên trong không kết nối với căn phòng bên ngoài của người Nhật.

Bạch Liễu đứng dậy vươn tay chạm vào chiếc thuyền kiểu đền thờ tr3n bức vẽ sóng, đầu ngón tay cẩn thận kiểm tra họa tiết vẽ của thuyền từng li từng tí, cuối cùng dừng lại tr3n lá cờ chữ thập ngược tr3n thuyền đã bị che một nửa.

Hắn dùng đầu ngón tay ấn giữ vào chỗ này, sau đó tháo bức tranh ra đặt xuống đất rồi tìm chỗ vừa đánh dấu lúc nãy tr3n tường.

Bạch Liễu bình tĩnh ấn mạnh xuống vị trí đó.

Tr3n tường nhanh chóng xuất hiện một khe lõm, sau đó vị trí treo bức tranh đảo ngược lại, từ một bức tường lát gạch chuyển thành một cái điện thờ có kích thước bằng khung ảnh khá lớn.

Chính giữa điện thờ là bức tượng bằng gỗ đỏ được chạm khắc vô cùng tinh xảo.

Bức tượng này đã vài năm tuổi, màu gỗ đỏ tr3n đầu gối và bả vai đã biến thành màu đen vì bị chà xát quá nhiều, y phục cũng giống như bộ Kariginu của Bạch Liễu nhưng nhìn kỹ thì sẽ phức tạp và tinh mỹ hơn rất nhiều.

Đường viền tinh tế dài rộng của chiếc áo choàng Kariginu rủ xuống xếp chồng lên cổ chân mảnh mai của bức tượng, tr3n cổ chân là chuỗi xiềng xích được chạm khắc rồi sơn bằng bột vàng đã phai màu, chân tượng dẫm lên mặt biển gợn sóng.

Bức tượng hơi cúi đầu, ngồi buông thõng tr3n mái hiên nhếch lên của gian thờ, hai tay cầm một cuốn sách khắc không rõ lắm như đang say sưa đọc kỹ, tr3n đỉnh đầu là một sợi dây thừng thắt tay trông giống như sợi dây gai quấn quanh xuyên qua một tờ giấy Tuyên Thành trắng mềm nhẹ phấp phới che đi khuôn mặt bức tượng.

Tr3n tờ giấy Tuyên Thành có hai chữ được viết bằng bút lông ——【 Không ước 】.

Xa hơn về phía trước, trong điện thờ có một lư hương đang từ từ bốc lên, trong phòng có gió nhẹ, giấy tuyên thành phủ tr3n gương mặt tượng thần và khói bốc thẳng từ lư hương khẽ đung đưa, một cảm giác trong trẻo và dễ chịu từ mùi gỗ đàn hương lan tỏa khắp nơi.

Ánh mắt Bạch Liễu dừng lại tr3n cuốn sách khắc gỗ trong tay bức tượng.

Nhìn hoa văn chạm khắc thì có vẻ như các trang sách này đã bị người nào đó dùng tay xé rách một cách thô bạo, sau đó lại được dán dính với nhau như cũ.

Nó làm Bạch Liễu nhớ lại mình cũng từng có một cuốn sách giống như vậy, đó là cuốn 《 Kẻ sát nhân Slenderman》.

Lúc Tạ Tháp bị chìm xuống ao, Bạch Liễu đã đặt cuốn sách vào trong lòng nguc của y, đáng lẽ cuốn sách đã phải trôi đi cùng với Tạ Tháp rồi chứ...

Nhưng hiện tại lại xuất hiện tr3n tay bức tượng thần, thêm cả liên hệ với chủ đề của phó bản...

Rất có thể bức tượng này chính là Tạ Tháp, tế phẩm đầu tiên trong game của Tà Thần cũ.

Bạch Liễu không chút do dự tiến lên một bước, vươn tay nâng tờ giấy Tuyên Thành che mặt tượng thần.

Trong khoảnh khắc giấy Tuyên Thành vừa được nâng lên, bức tranh vẽ sóng được Bạch Liễu đặt tr3n mặt đất đột nhiên phát ra tiếng sóng biển gào thét, một luồng gió biển cuồng bạo từ bên trong thổi ra cuốn bay bộ trang phục Kariginu của Bạch Liễu che đi hai mắt của hắn.

Mưa bão dữ dội và những con sóng nhấp nhô lao ra khỏi bức tranh cuốn phăng Bạch Liễu đứng trước điện thờ vào trong bức tranh.

Đợi đến khi mưa gió tạnh dần, bức tranh tr3n mặt đất không biết từ khi nào đã được treo lại tr3n tường như cũ, ngoại trừ chiếc thuyền lớn trong tranh đã biến mất, mọi thứ đều trở lại như vẻ ban đầu của nó, không để lại một chút dấu vết.

Trong phòng không còn ai, ngoại trừ tấm biển gỗ 【 Mifune Bạch Lục 】treo bên cửa và đàn hương đang chậm rãi tỏa hương trong phòng.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu kích hoạt cốt truyện chính (Tà Thần cũ · tế phẩm linh hồn) để thu thập chi nhánh】

Dưới cơn choáng váng dữ dội như thể trời đất đang quay cuồng, Bạch Liễu chậm rãi mở mắt.

Trước mặt hắn là một khoang thuyền tối om, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ bên ngoài của những chiếc giường và những người đang ngủ tr3n đó, bên tai hắn là tiếng nôn mửa do say sóng, tiếng khóc ngất và gào thét của một vài đứa trẻ.

"Con muốn về!!!"

"Con muốn ở lại viện mồ côi! Con không muốn tới đây đâu!!"

"Mấy người mua chúng tôi đều là bọn điên ngược đãi trẻ em! Để chúng tôi xuống thuyền!!"

Bạch Liễu cúi đầu nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, tay chân đã trở nên mảnh khảnh và ngắn hơn trước, nếu nằm duỗi thẳng người vẫn có thể vừa vặn tr3n chiếc giường thuyền chật hẹp.

Ứớc tính đơn giản theo chiều cao thì chắc lúc này hắn chỉ khoảng 16, 17 tuổi.

Bạch Liễu cử động thân thể, phát hiện hai tay hai chân đã bị trói chặt vào nhau cột vào một bên chân giường, thân thể trồi lên hạ xuống dữ dội theo từng cơn sóng đánh vào thuyền, nhưng bản thân thì không thể động đậy được tí nào.

Một tia chớp xuyên qua bầu trời đêm, ánh sáng chiếu vào trong khoang thuyền, cuối cùng Bạch Liễu cũng nhìn rõ mình đang ở trong hoàn cảnh như thế nào.

Trong khoang thuyền, một đám trẻ con khoảng 17, 18 đứa đủ mọi lứa tuổi đang lúc nhúc chen chúc nhau ngủ tràn lan tr3n dưới giữa chiếc giường tầng nhỏ hẹp, mặt mày đứa nào đứa nào trắng bệch nhợt nhạt, có vài đứa cũng bị trói tay chân vào cột giường giống Bạch Liễu, vài đứa thì co ro lại thành một khối nhỏ khóc thút thít, vài đứa thì bất động vô hồn, có vài đứa thì đang say sóng nôn mửa khắp nơi.

Giống như cái đứa đang nằm phía sau Bạch Liễu.

"Ụa... ụa!" Đối phương nôn ói liên tục, nôn xong thì lại ho khan th0 phì phò, chắc là không ăn gì nên cũng chẳng phun ra được gì, nhưng nghe âm thanh thì có vẻ như cơ thể đã suy yếu lắm rồi.

"Nếu say sóng thì tốt hơn hết đừng nghĩ đến việc chạy trốn." Bạch Liễu nhạt nhẽo nói, "Chạy thoát khỏi đây thì cũng không thoát được biển cả, dù có đi đâu thì cũng phải ngồi thuyền."

Đứa trẻ phía sau Bạch Liễu đang vật vờ thì dừng lại, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Em tên là Sota, còn anh?"

"Bạch Liễu." Bạch Liễu đáp.

Đối phương tỏ vẻ kinh ngạc: "Anh là Bạch Lục mà bọn họ nói?"

Bạch Liễu nói: "Cậu biết tôi à?"

"Cũng không phải là quen biết." Sota do dự một chút, "... Ở chỗ em anh nổi tiếng lắm, ai cũng bàn tán chuyện của anh cả."

"Chuyện của tôi?" Bạch Liễu hơi nhướng mày, "Tôi làm gì mà các cậu phải bàn tán chứ?"

Sota dừng lại, chần chừ, rồi nói nhỏ: "Bọn nó nói là anh đã giết một đứa trẻ tên là Tạ Tháp ở viện mồ côi, xong rồi còn đẩy nó xuống ao nữa, có đúng vậy không ạ?"

Bạch Liễu cứng người, lúc mở miệng thì giọng điệu đã lạnh lẽo hơn nhiều: "Tôi là nhân vật chính của câu chuyện mà sao tôi không biết vậy, liệu tôi có thể đủ may mắn để biết đầu đuôi câu chuyện lưu truyền này là sao không?"

"Vậy là anh không giết người hả? Bọn nó nói nhảm sao?" Sota co rụt lại, ghé sát vào tai Bạch Liễu thì thào với hắn, "Em nghe bọn nó kể lúc ở viện mồ côi Ái Tâm anh là một đứa trẻ rất quái dị, từ nhỏ đến lớn chỉ thích chơi với mấy thứ kinh dị, còn đùa ch3t mấy con vật nhỏ nữa."

Bạch Liễu hỏi ngược lại, "Ví dụ?"

Sota bắt đầu nhớ lại: "Thì mấy con mèo con, thỏ con, hamster nhỏ này nọ đó..., bọn nó bảo là anh sẽ lột da của mấy con vật đó rồi kẹp vào mấy trang truyện, thường là kẹp vào những trang truyện cổ tích nào mà mọi người đều thích ấy."

"Lúc bọn trẻ kia mở sách đọc truyện đến trang cuối cùng thì những tấm da động vật đẫm máu đó sẽ rơi ra, khiến bọn chúng sợ hãi la hét chạy tán loạn khắp phòng, còn anh thì ngồi bên cạnh phá ra cười vui vẻ."

Bạch Liễu sững người, một điểm trong trí nhớ vốn đã giấu kín từ trước đến nay bị chạm đến, ký ức tuy lạ mà quen đột nhiên xuất hiện.

Có vẻ như cách đây rất lâu, có một ngày nọ hắn và Tạ Tháp đang dọn dẹp trong thư viện, bọn họ có nói với nhau về việc có nên chơi khăm mấy đứa trẻ khác trong viện mồ côi hay không, nhưng cuối cùng Tạ Tháp đã thẳng thừng ngăn hắn lại.

Tạ Tháp nhìn hắn với đôi đồng tử xanh bạc, nhẹ nhàng hỏi, "Cậu sẽ không làm như vậy."

"Tại sao lại không?" Bạch Liễu liếc mắt hỏi.

Tạ Tháp im lặng rồi nói, "Bởi vì tôi đã thấy Bạch Lục làm những chuyện đó rồi."

"Cậu không phải Bạch Lục kia."

"Tr3n thế giới này ngoài tôi ra còn có Bạch Lục khác à?" Bạch Liễu hứng thú sáp lại gần Tạ Tháp, "Có vẻ cậu không thích Bạch Lục kia thì phải."

Tạ Tháp rũ mắt xuống: "Không có thích hay không thích."

"Ông ta và tôi được thiết kế để có một mối quan hệ cạnh tranh tự nhiên. Ông ta bẩm sinh đã theo đuổi duc vọng, muốn thu hút năng lượng từ tất cả những người mạnh mẽ, mọi thứ và thậm chí cả quái vật mà ông ta gặp, sau đó chuyển nó thành tiền hoặc những thứ gì đó có giá trị."

Bạch Liễu bình luận: "Nghe giống tôi nhỉ".

Tạ Tháp nhướng mắt: "Hai người không giống nhau."

"Ông ta sẽ... tôi, nhưng cậu thì không."

Bạch Liễu chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình Tạ Tháp nói chứ không nghe rõ từ chính giữa câu là gì, bởi vì đột nhiên bên ngoài có một quả banh đập vào cửa sổ phát ra tiếng "choang", che mất âm thanh của Tạ Tháp.

Sau đó lúc Bạch Liễu hỏi lại thì Tạ Tháp chỉ quay đi, không nói gì cũng không trả lời hắn.

Sota tiếp tục: "Sau chuyện đó thì càng ngày anh càng làm nhiều chuyện quá đáng hơn, lúc đó, anh đặc biệt chú ý đến một đứa trẻ tên Tạ Tháp trong cô nhi viện, cũng là một đứa trẻ rất kỳ lạ, thích ngồi một mình lặng lẽ xem các loại tranh ảnh sách truyện kinh dị."

"Anh thường xuyên quan sát nó, theo dõi nó, nhưng Tạ Tháp phớt lờ anh, không bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì anh làm."

"Có lần anh đi vòng quanh nhà thờ để tìm Tạ Tháp, Tạ Tháp thường đọc sách một mình ở đó, và ngày hôm đó cũng vậy, anh lặng lẽ đứng sau Tạ Tháp rất lâu, Tạ Tháp dường như đang đọc một cuốn sách tựa đề cái gì slen der..."

Sota bỗng nhiên mắc kẹt: "Bọn nó nói tên cuốn sách dài lắm, em không nhớ..."

Bạch Liễu thản nhiên bổ sung: "《 Kẻ sát nhân Slenderman》."

"Đúng đúng đúng! Chính là cái tên đó!" Sota kích động, thuận lợi tiếp tục, "Bọn nó kể là đêm đó anh giết Tạ Tháp rồi đem cuốn 《 Kẻ sát nhân Slenderman》 dính đầy máu về giường, vừa ngồi đọc sách cả đêm vừa cười hừ hừ rất thỏa mãn, mấy đứa trẻ kế bên đứa nào cũng sợ cả."

"Sau đó, có một đứa trẻ sống chung với anh đánh bạo hỏi, có phải anh đã thật sự giết Tạ Tháp rồi không."

Sota nói đến đây thì lo lắng nuốt nước bọt: "Anh ngước lên nhìn nó cười, mặt còn dính đầy máu, nói đúng vậy, tao đã giết nó."

"Thằng nhóc đó sợ quá, hỏi, tại sao anh lại giết Tạ Tháp? Nó đâu làm gì tổn thương anh đâu!"

"Sau đó anh nói ——" Giọng Sota trở nên run rẩy, "anh nói..."

"——【Bởi vì tao cũng muốn đọc cuốn 《 Kẻ sát nhân Slenderman》, tao đã đứng sau lưng Tạ Tháp và đợi nó rất lâu, đợi nó quay đầu lại và mời tao đọc sách cùng nó】."

"【Tiếc là nó không làm thế, trong mắt nó dường như không nhìn thấy tao đang đứng phía sau đợi nó quay lại】."

"Sau đó anh cười tiếc nuối, giang hai tay ra nói —— 【 Vậy thì không còn cách nào khác, tao phải giết nó, sau đó mời thi thể nó đọc sách cùng tao. 】

- -----oOo------