Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 403




Hồ quan sát giữa mùa giải.

Người dẫn chương trình đứng bên cạnh màn hình lớn lo lắng giải thích liếng thoắng: "Hiện tại tình hình tr3n sân khá bế tắc, từ khi bắt đầu thi đấu đến giờ Danh Sách Sát Thủ vẫn luôn áp dụng chiến thuật kèm người, đặc biệt là duy trì hai đội viên trở lên để kèm sát tên hề của Thợ Săn Hươu, xem ra bọn họ vẫn còn khá e dè với vũ khí kỹ năng súng b4n vỡ linh hồn của cậu ta.

"Cho đến thời điểm này kỹ năng của tuyển thủ tên hề liên tục bị gián đoạn, cậu ta chưa sử dụng thành công kỹ năng linh hồn vỡ nát lần nào.

Người dẫn chương trình nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, đột ngột cất cao giọng: "Danh Sách Sát Thủ đổi người! Họ thay đội viên phòng thủ tên hề bằng Nghịch Thần và Hắc Đào, cặp đôi này có thể nói là có sức tấn công và độ nổi tiếng cao nhất trong cả giai đoạn giữa mùa giải, chẳng lẽ lần này họ định hạ gục tên hề luôn sao?!"

"Nhưng hiện tại giá trị sinh mệnh của tên hề vẫn còn 63 điểm, là tuyển thủ có HP cao nhất của Thợ Săn Hươu tr3n sân đấu, toàn đội Thợ Săn Hươu cũng điên cuồng quay lại bảo vệ tên hề, thay thế cậu ta gánh chịu phần lớn hỏa lực từ đội đối thủ."

"Lần thi đấu này Danh Sách Sát Thủ  đã bắt chước chiến thuật của Nghĩa trang công cộng Laser, vừa lên sân đã trực tiếp bỏ quyền thi đấu đơn và thi đấu đôi, vào thẳng thi đấu đội, chiến thuật này rất có khả năng là để bảo toàn kim bài miễn tử cho đội viên chiến đội của mình."

"Kim bài miễn tử của một đội viên chỉ có thể sử dụng một lần trong thi đấu, bất chấp xu hướng theo đuổi việc gầy dựng danh tiếng cho tuyển thủ ngôi sao hiện nay, Nghịch Thần lại quyết định chỉ tập trung vào đấu đội thật là một chiến thuật vô cùng can đảm."

"Khán giả thích xem những trận thi đấu đơn và đấu đôi của tuyển thủ ngôi sao, vì vậy bỏ cuộc trực tiếp có khả năng ảnh hưởng đến mức độ nổi tiếng, năm ngoái, tỷ lệ thắng cao và mức độ phổ biến thấp trong suốt trận đấu giữa mùa của Nghĩa trang công cộng Laser là một ví dụ tiêu cực rất điển hình."

"So với việc bảo vệ mạng sống của tất cả người chơi trong thi đấu dù kết quả thắng hay thua, người xem đều muốn nhìn thấy các tuyển thủ ngôi sao bị thương và tử vong, như vậy trận đấu sẽ thú vị hơn và có thể tăng gấp đôi hoặc giảm hiệu suất của Hồ Đánh Cuộc ngay lập tức."

"Năm nay, Hồ Đánh Cuộc của Thợ Săn Hươu tăng nhanh liên tục chính là bởi vì kỹ năng của tuyển thủ tên hề có thể bỏ qua tác dụng của kim bài miễn tử, một phát là b4n vỡ linh hồn mang lại sự phấn khích và hưng phấn đáng kể."

"Trong trận đấu cuối cùng chuẩn bị bước vào vòng loại trực tiếp khốc liệt, Danh Sách Sát Thủ đã đặt tất cả lợi thế vào trận đấu đồng đội, trong tình huống chạm là bỏng tay thế này, liệu Nghịch Thần và Hắc Đào có thể giết tên hề thành công hay không sẽ quyết định hướng thi đấu của toàn bộ lịch trình vòng loại trực tiếp của Danh Sách Sát Thủ!"

Người dẫn chương trình nhìn chằm chằm màn hình lớn không rời mắt, sau đó kịch liệt rống lên, "Nghịch Thần ra tay!"

Bên trong màn hình lớn.

Chìm khuất trong bãi cát vàng lấp đầy bầu trời, Nghịch Thần và Hắc Đào người trước người sau lần lượt bao vây Daniel, ánh mắt Nghịch Thần sắc bén lạnh lùng trở tay rút thanh trọng kiếm, Hắc Đào điềm tĩnh rút roi ra, hai người chặn hết tất cả các điểm di chuyển của Daniel, hung hăng tấn công Daniel ở giữa.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Daniel giảm xuống còn 33. 】

Người dẫn chương trình kích động kêu lên: "Một đòn quá đẹp! Đòn tấn công phán định thành công! Giá trị sinh mệnh của tên hề trực tiếp bị giảm một nửa!"

Daniel bị quất một nhát đập thẳng vào đụn cát rồi nảy lên, dưới chiếc mặt nạ bê bết máu là tiếng th0 hổn hển và tiếng cười trầm thấp điên loạn, cậu ta nâng cánh tay gãy của mình triệu hồi khẩu súng b4n tỉa xanh lục quen thuộc, họng súng ngưng tụ những đốm sáng giống như một cơn lốc.

"Tên hề lại bắt đầu tải súng b4n vỡ linh hồn, lần này cậu ta có thể thành công không?" Người dẫn chương trình nhìn chăm chú vào màn hình lớn, "Nếu lần này thành công, cậu có thể trực tiếp hạ gục một đội viên đỉnh cấp hoặc Chiến Thuật Gia linh hồn của Danh Sách Sát Thủ, quyết định số phận Danh Sách Sát Thủ ở vòng loại trực tiếp."

Hắc Đào đứng từ xa thờ ơ cầm roi lên quất một nhát, chiếc roi giống như đuôi thằn lằn nhắm thẳng về phía Daniel, muốn đoạt lấy súng trong tay cậu ta.

Vào lúc y sắp đánh trúng, Sầm Bất Minh trồi lên từ trong cát xuất hiện trước mặt Daniel, anh ta quỳ một gối xuống, dùng một tay hứng lấy nhát roi của Hắc Đào, toàn thân bị sức roi đập vào cát chìm sâu đến nửa thước.

Sầm Bất Minh chống tay còn lại xuống đất, anh ta chậm rãi ngước mắt lên nhìn Nghịch Thần và Hắc Đào.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi (Đao phủ vô danh) sử dụng kỹ năng cá nhân (giếng nước) 】

【Kỹ năng này có thể giam giữ những người mà người chơi nhận định là tù nhân dưới đáy giếng tối tăm, tra tấn họ cả ngày lẫn đêm cho đến khi bị Đao phủ xử tử, không tù nhân nào có thể trốn thoát, kỹ năng phán định không giới hạn thời gian. 】

Chiếc nhẫn tr3n ngón tay giữa của Sầm Bất Minh lóe lên, mặt tr3n lưu chuyển một ánh đen đầy hung ác, ánh đen này nhanh chóng lan ra xung quanh chiếc nhẫn thành một lỗ đen hình tròn giống như miệng giếng.

Toàn bộ cát dưới chân Nghịch Thần và Hắc Đào sụp xuống, một cái giếng không đáy xuất hiện khiến hai người rơi thẳng xuống dưới, phát ra hai tiếng tõm tõm.

Nước trong giếng đen ngòm lãng đãng gợn sóng, dưới đáy phát ra một tiếng gào rống kỳ quái.

"Đó là kỹ năng đỉnh cấp của Đao phủ!" Người dẫn chương trình hét lên, "Tình hình lại thay đổi!"

"Theo thông tin công khai hiện tại, chúng ta có thể biết giếng nước là kỹ năng khống chế, hạn chế di chuyển và có tác dụng làm giảm giá trị tinh thần, một khi người chơi bị rơi vào giếng thì sẽ ch3t hoặc từ bỏ trò chơi, hoặc họ sẽ bị bóng tối trong giếng tra tấn và giá trị tinh thần sẽ giảm về 0 biến thành quái vật, có thể nói đây chính là cái giếng tử thần đã chôn x4c vô số quái vật và người chơi đã ch3t."

"Đao phủ chưa bao giờ sử dụng kỹ năng này trước đó, tuy nhiên trong trận đấu năm nay, anh ta đã triển khai và khiến nó tỏa sáng trong trận đấu giữa mùa giải! Mức độ phổ biến đã tăng vọt lên thứ năm!"

"Người chơi Hắc Đào năm ngoái đã bị tổn thất lớn và suýt ch3t dưới kỹ năng của những người chơi tân binh Laser, mà bây giờ đây kỹ năng của Đao phủ rõ ràng là tốt hơn so với Laser, liệu rằng Hắc Đào có chịu được đòn này không?"

Daniel đeo mặt nạ tên hề loạng choạng đi về phía giếng nước, nụ cười tr3n mặt nạ tươi cười méo mó, khẩu súng b4n tỉa màu xanh lá cây tr3n tay nhắm vào mặt nước chuẩn bị b4n thì đã bị Sầm Bất Minh bên cạnh ngăn lại.

Daniel nhướng mày nhìn sang, Sầm Bất Minh nhìn chằm chằm mặt nước: "Chờ đã."

Người dẫn chương trình sửng sốt: "... Người chơi át chủ bài và chiến thuật gia của Danh Sách Sát Thủ đã bị mắc kẹt, tên hề thì có thể di chuyển tự do, tình hình hiện tại tất cả đều có lợi cho Thợ Săn Hươu, nhưng không hiểu vì sao Đao phủ lại ngăn tên hề sử dụng, anh ấy đang chờ đợi điều gì?"

"Chẳng lẽ..." Người dẫn chương trình trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, "Đao phủ không muốn giết chiến thuật gia trước kia của anh ta chăng?!"

"Chẳng lẽ Đao phủ muốn đào Nghịch Thần về lại Thợ Săn Hươu cho mùa giải sau?!"

"Mặc dù không biết tiêu chuẩn phán định cụ thể đối với giếng nước là như thế nào, nhưng cho tới nay vẫn chưa có tuyển thủ nào có thể chui ra khỏi giếng nước của Đao phủ..." Người dẫn chương trình nhanh chóng phủ nhận nghi ngờ, "Hay là Đao phủ đang chờ cái giếng gi3t ch3t Nghịch Thần và Hắc Đào?"

Một bàn tay vươn lên mặt nước rồi xòe ra, trong tay xuất hiện một thanh trọng kiếm trống rỗng xoay 360 độ trong giếng, dùng sức mạnh như sấm sét quét toàn bộ nước giếng đen kịt ra ngoài, để lộ một đám quái vật đang gào thét dữ tợn và Hắc Đào rũ roi sóng vai đứng kế bên Nghịch Thần cả người ướt đẫm dầm dề dưới đáy giếng.

Nghịch Thần ngẩng đầu lên nhìn Sầm Bất Minh đang đứng cạnh giếng với ánh mắt phức tạp.

"Đối với tôi." Sầm Bất Minh thật sâu nhìn chăm chú Nghịch Thần, "Sư huynh, anh vĩnh viễn không phải là tù nhân, giếng không thể vây anh được."

Nghịch Thần nhảy ra từ đáy giếng, không nói lời nào, ánh mắt kiên nghị vung thanh kiếm nặng nề về phía Sầm Bất Minh, Sầm Bất Minh ngả người ra sau để né tránh, đồng thời thả họng súng của tên hề ra, dứt khoát ra lệnh: "Gi3t ch3t Hắc Đào."

Sầm Bất Minh phất tay trái, dòng nước trong giếng dâng lên trong nháy mắt nhấn chìm Hắc Đào vẻ mặt nghi hoặc đứng lóp ngóp dưới đáy giếng mãi không thể ngoi lên.

Daniel lười biếng nói OK, giơ súng bóp cò không chút do dự, đồng tử Nghịch Thần bên cạnh co rút lại, muốn rút kiếm định ngăn cản kỹ năng của Daniel lại bị bàn tay đeo nhẫn của Sầm Bất Minh gắt gao bắt được.

Mắt Nghịch Thần nheo lại, vai dùng sức giật thanh kiếm khỏi tay Sầm Bất Minh, lưỡi kiếm cọ sát vào chiếc nhẫn phát ra ánh lửa chói mắt.

Sầm Bất Minh lạnh lùng nhìn Nghịch Thần, giơ tay tấn công vào ngay cổ Nghịch Thần: "Sư huynh, khi hành quyết phải giữ im lặng tuyệt tối không được cắt ngang Đao phủ, đó là lễ nghi  cơ bản mà anh đã dạy cho tôi, anh lại quên mất rồi sao?."

Nghịch Thần thấp người né tránh móng vuốt đại bàng của Sầm Bất Minh, trọng kiếm rút ra c4m thẳng vào bờ cát, anh nghiêng người c4n răng dùng một chân đá mạnh vào chuôi kiếm.

Trọng kiếm bị Nghịch Thần đá khiến toàn thân nó xoay tròn, vẽ một vòng cung sáng chói tr3n không trung rồi chém vào tay Daniel đang híp mắt phấn khích đang nhắm họng súng thẳng xuống giếng!

"Lừa gạt anh thôi." Daniel nghiêng đầu tránh đi trọng kiếm của Nghịch Thần, cậu ta dời hướng chuyển súng nhắm thẳng Nghịch Thần cười, "Sao tôi phải ngoan ngoãn nghe lời anh, bảo giết ai là giết người đó chứ?"

"Anh không cho tôi giết mà tôi lại càng muốn giết thì sẽ chơi vui hơn, anh nói có đúng không hội trưởng?"

Daniel bóp cò, viên đạn xanh lục lao ra khỏi nòng súng, hướng thẳng đến mặt Nghịch Thần.

Đồng tử Sầm Bất Minh co rút lại, muốn xông lên chuẩn bị đỡ lấy đường đạn nhắm vào Nghịch Thần, vẻ mặt Nghịch Thần không chút thay đổi, thậm chí còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng như mọi thường.

Nụ cười này khiến Daniel khó chịu, cậu ta nhăn tít mày lại.

Cậu ta chưa bao giờ bị áp chế một cách khó tin như vậy trong lúc thi đấu, từ nửa sau trận đấu đến giờ vẫn chưa b4n được một viên đạn nào, Daniel luôn có loại cảm giác mình đã bị người được gọi là Nghịch Thần này nhìn thấu.

——giống như lúc này đây, có vẻ như Nghịch Thần đã đoán trước được viên đạn đó sẽ b4n về phía mình.

Cũng như Sầm Bất Minh sẽ chạy đến để đỡ cho anh ta vậy.

Nhưng anh ta sẽ không để bất kỳ ai ch3t tr3n sân thi đấu, loại cảm giác chắc chắn tuyệt đối đó có thể thấy được qua đôi mắt kiên định của Nghịch Thần làm lòng người chấn động.

Cảm giác dự đoán được tất cả mọi thứ này... chẳng vui chút nào.

Thanh kiếm của Nghịch Thần lướt ngang cổ Daniel rồi tiếp tục xoay chuyển không ngừng, như thể mục tiêu ban đầu của anh không phải là Daniel, Nghịch Thần nhanh chóng cúi đầu xuống, để thanh kiếm quay qua vai anh vẽ một hình bán nguyệt.

Chuyển động tốc độ cao của thanh trọng kiếm cuốn theo gió thổi loạn mái tóc Nghịch Thần, che đi khuôn mặt khiến người ta không thể nhìn thấy đôi mắt của anh, chỉ có thể nhìn thấy một nụ cười nhẹ nơi khóe miệng.

Sau đó, chỉ một giây trước khi viên đạn b4n trúng Sầm Bất Minh, thanh trọng kiếm từ vai trái của Nghịch Thần xé gió lướt qua chạm trúng chính x4c vào viên đạn màu xanh lá cây trong không trung, tạo ra một tiếng "đinh" chói tai của kim loại va chạm phát ra âm thanh.

Viên đạn bị thanh trọng kiếm cắt làm hai rơi xuống mặt cát.

Sau khi chém đứt viên đạn, thanh trọng kiếm không dừng lại mà cuồng loạn chém tiếp một đường, hung hăng đâm thẳng vào nguc Sầm Bất Minh, đóng đinh anh ta xuống cát.

Sầm Bất Minh nắm lấy trọng kiếm, nguc anh ta bị trọng kiếm đâm vào máu tuôn xối xả, anh ta không cam lòng nhìn trừng trừng vào Nghịch Thần đã vừa ra tay giết mình.

Tr3n mặt Nghịch Thần đầy máu, anh cụp mắt xuống thì thầm: "Nghỉ ngơi một chút đi, sư đệ."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi (Thẩm Phán Nghịch Thần) đã hạ gục người chơi (Đao Phủ Vô Danh) 】

Toàn hồ quan sát lặng im thin thít cả đến hơn một phút, mắt người dẫn chương trình dại ra nhìn vào màn hình lớn mãi lâu sau mới phản ứng lại để tường thuật tiếp, lúc mở miệng giọng nói lắp bắp: "Tuyệt, tuyệt địa phản sát!"

" Nghịch Thần Double Kill! Anh ấy chém đứt viên đạn linh hồn vỡ vụn để đổi lấy CD kỹ năng dài 15 phút của tên hề, đồng thời giết chiến thuật gia của Thợ Săn Hươu!"

Giọng nói phấn khích của người dẫn chương trình run lên: "Từ trước đến nay chúng ta cứ nghĩ sự tồn tại của Nghịch Thần đã hạn chế hiệu suất của Đao Phủ, nhưng hiện tại có vẻ như Thợ Săn Hươu cũng đã hạn chế thực lực của anh ấy phần nào đó."

"Chúng ta chưa bao giờ thấy một mặt nào hung hãn như vậy của Nghịch Thần."

"Trọng kiếm đó thực sự, thực sự..." Người dẫn chương trình vắt óc cố gắng tìm một từ khóa để mô tả vũ khí này, "Phán định tấn công cực kỳ thái quá! Vậy mà lại có thể cắt đứt viên đạn linh hồn vỡ nát! Mọi người phải biết rằng roi xương của Hắc Đào đã là vũ khí phán định mạnh nhất từ đó đến nay, chưa có vũ khí nào có thể làm được điều đó! "

"Từ kết quả ván đấu này thì việc Nghịch Thần chuyển đội quả thật đều có lợi cho cả hai bên, nhưng không hiểu sao anh ấy lại đổi tên, anh ấy đổi tên thành 【 Giáo Đồ Chữ Thập Ngược 】để phù hợp với phong cách của Danh Sách Sát Thủ sao... "

Nghịch Thần nghiêng đầu nhìn Daniel đang bỏ chạy, anh rút thanh kiếm nặng nề của mình ra, cười tủm tỉm hiền lành đôn hậu, "Trẻ vị thành niên tốt nhất là đừng nên chơi những thiết bị hạng nặng nguy hiểm như thế này nha."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi (Thẩm Phán Nghịch Thần) hạ gục người chơi (tên hề) 】

Giếng nước vây chặn Hắc Đào biến mất, quần áo y ướt sũng hoàn toàn nhìn Nghịch Thần, vẫn là bộ dáng thờ ơ lãnh đạm: "Kết thúc rồi sao?"

"Ừ, sắp rồi." Nghịch Thần liếc nhìn y cười rộ lên, "Nhưng vở kịch lớn hôm nay không phải bên này."

Hắc Đào sững lại, tư thái bất cần quan tâm vừa rồi biến mấy, y đứng thẳng lưng nhìn Nghịch Thần: "Vậy chúng ta qua đó được chưa?"

Nghịch Thần: "..."

Rốt cuộc cậu là đội viên của ai vậy?

Một tháng trước, văn phòng của Danh Sách Sát Thủ.

Nghịch Thần một mình dựa vào ghế sô pha, thỉnh thoảng lại gõ vào tờ giấy tr3n tay, mắt khép hờ, tự lẩm bẩm một mình, "41 tuổi à, khó đối phó rồi đây, thế này thì gần như muốn tự mình ra tay còn gì, dám trắng trợn giết người sói, có thể giết Bạch Liễu... "

"Bạch Liễu cái gì?" Hắc Đào ngồi xổm bên cạnh sô pha đột nhiên phát ra tiếng làm Nghịch Thần giật cả mình: "Không phải cậu đang huấn luyện ở Hồ Trò Chơi với mấy đội viên kia à?!"

"Tôi trốn rồi." Hắc Đào lắc lắc đầu, hai mắt chăm chăm nhìn thẳng Nghịch Thần, lại hỏi: "Bạch Liễu cái gì?"

Nghịch Thần: "..."

Lần đầu tiên tôi thấy người ta trốn khóa huấn luyện mà còn nói tự tin thản nhiên như vậy đấy!

"... Chuyện này nếu tôi muốn nhúng tay vào thì quả thật là rất cần sự giúp đỡ của cậu." Nghịch Thần bất lực th0 dài, "Có một tên trùm lớn muốn nhắm vào Bạch Liễu, thế nên tôi chơi một trò chơi với gã ta, trong trò chơi đó chúng tôi thỏa thuận không được chủ động xen vào chuyện của Bạch Liễu, chỉ có thể dùng quân bài trong tay ảnh hưởng đến cậu ta."

"Nhưng tên trùm lớn này lại lợi dụng lỗ hổng trò chơi để thoát ra, gã điều chỉnh dòng thế giới, ép một người bình thường vào trò chơi rồi khiến cậu ta phải đi vào ngõ cụt phải chủ động triệu hồi gã để thắng trận, qua đó mới có thể can thiệp thành công vào chuyện của Bạch Liễu."

Hắc Đào thần thần bí bí gật đầu như thể hiểu được rồi, sau đó mở miệng nói: "Vậy thì giết gã."

"Không được." Ánh mắt của Nghịch Thần trở nên thâm sâu, "Điều gã muốn chính là Bạch Liễu tự tay gi3t ch3t gã, sau đó trở thành người tiếp theo."

Hắc Đào cau mày nghiêm túc hỏi: "Gã bị bệnh sao?"

Nghịch Thần không nhịn được cười phì một tiếng, sau đó nhàn nhạt th0 dài: "... Cũng không phải, gã muốn tìm được bản thân mình giá trị nhất trong vô số dòng hư vô thế giới, sau đó để người đó thay thế gã."

"Chỉ là..." Nghịch Thần ngã vào sô pha, dùng giấy ghi lời tiên tri che mắt lại, thì thào với vẻ mặt không rõ, "Tiêu chuẩn giá trị của Tà Thần đối với linh hồn là thống khổ đau đớn, không phải duc vọng và độc ác."

"Nhưng bản thân gã chỉ có thể tạo ra ác độc và duc vọng, vì vậy những người thừa kế bị gã thu hút luôn không hợp tâm ý của gã, tràn đầy duc vọng và ác độc giống như chính gã ta vậy."

"Gã phiền chán với những linh hồn thấp kém và không hoàn mỹ đó, những linh hồn sa ngã như vậy không thể trở thành Tà Thần và sẽ sớm bị dị hóa thành quái vật, nhưng rất ít linh hồn có thể chịu được sự cám dỗ của cái ác và duc vọng của gã mà không sa ngã."

"Mọi người đều có mặt xấu xa của riêng mình, mà gã lại tượng trưng cho cái ác không thể nói ra và duc vọng của bản thân, điều này khiến tất cả các linh hồn xuất hiện trước mắt gã đều dễ dàng như một món hàng trong tầm tay."

"Điều này khiến gã ngày càng có hy vọng tìm thấy một linh hồn giống như con người, có duc vọng lớn lao nhưng sẽ không bao giờ sa ngã vì duc vọng, để có thể thay thế vị trí thần linh của gã."

"Cuối cùng gã cũng tìm được một người trong trong dòng thế giới này, người đó chính là Bạch Liễu."

"Vì vậy gã vẫn luôn không ngừng tra tấn hành hạ Bạch Liễu, dùng thống khổ để mài giũa linh hồn Bạch Liễu, cho Bạch Liễu giá trị, kiểm tra xem Bạch Liễu có thể chịu đựng được sự thử thách của duc vọng hay không, và không ngừng k1ch thích h4m muốn trong lòng Bạch Liễu cho đến khi h4m muốn trong lòng Bạch Liễu mạnh mẽ đủ để thay thế gã."

"Gã đã sớm không muốn làm Tà Thần nữa, nhưng mà Tà Thần chính là thân thể tập hợp duc vọng và tà ác mạnh nhất trong tất cả các dòng thế giới trong vũ trụ, không ai có thể thay thế được gã."

Hắc Đào im lặng một hồi: "Vậy gã có bao giờ hỏi qua Bạch Liễu muốn trở thành Tà Thần không?"

Nghịch Thần ngẩn người.

Hắc Đào bình tĩnh nhìn Nghịch Thần: "Nếu Bạch Liễu không muốn, vậy hãy giết gã."

"Nếu Bạch Liễu không giết được gã thì để tôi giết gã."

Nghịch Thần im lặng trong chốc lát rồi cười khẽ ra tiếng: "Tên ngốc này, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Bạch Liễu không làm gì được cậu... Tôi nghe Hoa Càn Tương bảo cậu hối ông ta làm chữ thập ngược cho Bạch Liễu muốn phát điên luôn rồi.."

"Cậu có biết tại sao tôi lại đổi tên thành 【 Giáo Đồ Chữ Thập Ngược 】không?" Nghịch Thần đột ngột chuyển chủ đề.

Hắc Đào suy nghĩ một chút, nói thẳng toẹt: "Anh đổi tên liên quan gì đến tôi?"

Nghịch Thần: "..."

Bạch Liễu chịu đựng tên ngốc này chắc cũng mệt mỏi!

"Chữ thập ngược của tôi có phải nghĩa là chữ thập ngược hay không." Nghịch Thần ngồi dậy, lấy ra một cây bút đánh dấu vẽ một chữ thập ngược tr3n giấy, sau đó lật tờ giấy để tạo thành một chữ thập thẳng đứng rồi mỉm cười nhìn Hắc Đào. "Chữ thập ngược của tôi có nghĩa là đảo ngược chữ thập."

"Tôi có một kỹ năng đã lâu không sử dụng, gọi là 【 Chồng chéo dòng thế giới】, bây giờ sử dụng lại có chút hơi khó..."

Nghịch Thần lặng lẽ hạ mắt xuống rồi đột nhiên nói: "Dù sao tôi cũng không nhớ nổi người truyền thừa kỹ năng này cho tôi trước khi ch3t trông như thế nào.."

"Hơn 600 dòng thế giới, đã lâu lắm rồi......"

"Đó là lý do tại sao tôi cần cậu phối hợp." Nghịch Thần nhanh chóng định thần lại, anh nhìn Hắc Đào, "Tôi không thể vi phạm quy tắc của trò chơi giết người sói cố ý can thiệp vào chuyện Bạch Liễu, tôi muốn tạo ra một sự cố bất ngờ giống như đối phương đã làm vậy."

"Kế hoạch của tôi là đầu tiên cậu sẽ tạo ra khe nứt không gian, ngay lúc đó tôi "tình cờ" kích hoạt kỹ năng, đem dòng thế giới trò chơi của Bạch Liễu chồng lên dòng thế giới trò chơi của chúng ta, cho phép chúng ta lướt nhanh nhau trong một thời gian ngắn."

"Kỹ năng này chỉ có thể chồng chéo dòng thời gian trong khoảng 6 hoặc 7 phút, nhưng đã lâu tôi không sử dụng cho nên chắc chắn còn ít hơn như vậy, chỉ tầm 3 hoặc 4 phút mà thôi."

Hắc Đào nhìn Nghịch Thần: "Anh muốn tôi làm gì?"

"Sử dụng kỹ năng này cần phải có tọa độ." Nghịch Thần cười tủm tỉm giơ bút đánh dấu lên, "Nếu cậu thực sự muốn cho Bạch Liễu một chữ thập ngược thì vẽ cho cậu ta một cái nhé?"

Hồi ức kết thúc.

Nghịch Thần nhìn về phía Hắc Đào: "Chúng ta chỉ có 3, 4 phút, gã đó là một vị thần khá nguy hiểm, gã cũng có một khẩu súng b4n tỉa giống tên hề nhưng sử dụng thành thạo còn hơn cả tên hề, tạm thời tôi chưa x4c định khẩu súng đó có tác dụng với cậu hay không, tốt nhất cứ nên cẩn thận một chút."

"Nhưng mà do gã cũng xem như đã can thiệp cu0ng bức vào tiến trình của dòng thế giới nên sẽ chịu nhiều hạn chế hơn so với chúng ta."

"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Hắc Đào không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo quất một nhát roi tạo ra một khe hở màu đen khổng lồ tr3n không trung.

Bên trong phó bản năm tòa nhà.

Bạch Liễu bị còng tay, mí mắt khép hờ dần dần chìm sâu xuống đáy của một bể cá khổng lồ bị khóa kín, xung quanh là vô số loài cá nhiệt đới đủ sắc màu lộng lẫy xinh đẹp, bọt khí nhỏ trong suốt không ngừng thoát ra từ mũi miệng hắn, vết thương tr3n người bị ngâm nước đã trắng bệch đến mức không còn chút máu. 

"Kỹ năng thứ 38 rồi." Bạch Lục nhìn Bạch Liễu dưới đáy nước, rũ mắt xuống, "Ta nhớ cậu rất ghét nước thì phải, có thể nhẫn nại đến bây giờ thật là ghê tởm."

Bốn đội viên kia bị treo tr3n tường gai từ lúc ban đầu đầy tức giận, tiếp đó tuyệt vọng, giờ trở nên im lặng như đã ch3t, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Liễu trong hồ kính.

Vừa nãy Lưu Giai Nghi òa lên khóc nức nở, đôi mắt cô bé vẫn còn đỏ, nhưng Mộc Kha hay mít ướt từ đầu đến cuối lại không rơi một giọt nước mắt nào, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu.

"Đủ 15 phút rồi." Bạch Lục cất bể cá đi.

Khoảnh khắc Bạch Liễu trượt ra khỏi bể nước, hầu như mọi người đều th0 phào nhẹ nhõm.

Vũ khí trong tay Bạch Lục đã được chuyển thành súng b4n tỉa nhắm vào Bạch Liễu, mỉm cười hỏi hắn, "Bây giờ chúng ta chơi trò chơi thứ hai."

"Ta sẽ chọn một trong các đội viên của cậu, hoặc cậu có thể chọn một giữa Thi Thiến và Viên Quang."

Mộc Kha đang bị treo tr3n tường khàn giọng nói: "Bạch Lục, giết tôi đi."

"Tôi là đội viên vô giá trị nhất của anh ấy, nếu ông giết tôi thì anh ấy có thể thay thế một người tốt hơn, hoàn mỹ hơn giống với trí tưởng tượng của ông."

"Wow." Bạch Lục tiếp tục chĩa súng về phía Bạch Liễu, nụ cười càng tươi tắn, "Xem ra có người không chịu nổi nữa, tình nguyện để linh hồn mình vỡ nát để đổi lấy sự giải thoát cho cậu này Bạch Liễu."

"Có cần ta giúp cậu ta không?" Bạch Lục giơ súng nhìn thẳng Mộc Kha tr3n tường gai.

Bạch Liễu chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt đến không còn chút máu, hắn đột nhiên giơ tay giữ chặt họng súng của Bạch Lục, nâng súng lên rồi từ từ đứng lên đối mặt với Bạch Lục.

"So với gi3t ch3t Viên Quang thì còn có một giải pháp nhanh hơn nhiều, đó chính là trực tiếp gi3t ch3t ông."

Ánh mắt Bạch Liễu dửng dưng đặt ngón trỏ lên cò súng: "Trò chơi luôn có một con đường tắt phục sinh, phải không Bạch Lục?"

Bạch Lục giơ hai tay đầu hàng, liếc nhìn vẻ mặt tên hề tr3n tờ tiền giấy linh hồn nhàu nát được Bạch Liễu kẹp giữa hai ngón tay, thích thú nói: "Cậu lợi dụng khoảng cách giữa ta và cậu, dùng kỹ năng của Mục Tứ Thành để trộm tiền giấy linh hồn của Daniel à?"

"Cậu định giết ta sao." Nụ cười tr3n mặt Bạch Lục càng ngày càng sâu, "Muốn làm tan vỡ linh hồn tôi phải không?"

"Vậy cậu có thể thử xem."

Tất cả mọi người tr3n tường gai đều giật mình trước sự lật kèo ngoạn mục của Bạch Liễu, Đường Nhị Đả lập tức điên cuồng giãy dụa, hét lớn: "Mau giết gã đi, Bạch Liễu!"

"Đừng do dự!!"

"Giết gã nhanh!"

Một cảm giác kỳ lạ vi diệu phảng phất trong tâm trí Bạch Liễu khiến hắn phải dừng lại một giây trước khi b4n, nhưng ngay sau đó, cơn choáng váng do mất máu khiến hắn nhận ra mình không thể kéo dài được nữa, Bạch Liễu bóp cò.

Bạch Lục bị trúng đạn ngã xuống đất, vũng máu nhanh chóng lan tràn dưới người, gã từ từ nhắm mắt lại, tr3n mặt còn nở nụ cười.

Mộc Kha tr3n tường hoảng hốt mỉm cười, Mục Tứ Thành ngẩn người dựa về phía sau, không nhịn nổi cười vài tiếng ngây ngô, Lưu Giai Nghi nhìn 【 Lưu Giai Nghi 】 đang nhìn thi thể Bạch Liễu cũng th0 phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Bạch Liễu vẫn đứng căng thẳng bên cạnh thi thể của Bạch Lục.

Sắc mắt Bạch Liễu tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng b4n thêm vào phát vào thân thể Bạch Lục, trong con ngươi phản chiếu thi thể của gã, sau đó từng chút giãn ra.

Cơ thể của người này không biến thành tro tàn như 【 Mục Tứ Thành 】...

Chẳng lẽ gã này...

Bạch Lục đột nhiên mở mắt, gã không nhanh không chậm đứng lên, sau lưng thấm đẫm máu của chính mình, làm một tư thế kinh ngạc với Bạch Liễu, mỉm cười giang hai tay nói: " suprise!"

"Ta không có linh hồn, Bạch Liễu."

Bạch Lục đột nhiên tiến lại gần Bạch Liễu, dễ dàng giật lấy tiền giấy linh hồn của Daniel, tr3n tay gã lại xuất hiện khẩu súng b4n tỉa màu xanh lục, sau đó rũ mắt cười khẽ nhắm súng vào cổ họng của Bạch Liễu: "Quên nói cho cậu biết, Tà Thần không có linh hồn."

"Bây giờ đến lượt của ta."

Gã khẽ cười một tiếng: "Bạch Liễu, cậu đoán xem, cậu có linh hồn không?"

Bạch Lục bóp cò súng, con ngươi của Bạch Liễu co chặt lại.

【 chữ thập ngược 】 ở giữa xương quai xanh của Bạch Liễu lập tức hóa thành một cái chữ thập thẳng phát ra ánh sáng trắng dày đặc, trong luồng ánh sáng trắng đó, Bạch Liễu nghe thấy giọng nói Bạch Lục thì thầm vào tai mình mang theo ý cười:

"Nãy giờ đoán sống ch3t của những người kia rồi, bây giờ đoán sống ch3t giữa chúng ta đi."

"Ta hy vọng là ta ch3t."

- -----oOo------