"Trong mười lăm phút chờ cậu suy nghĩ." Bạch Lục buông súng trong tay xuống, gã ngước mắt nhìn Bạch Liễu cười, "Chúng ta chơi một trò khác đi."
Súng đáp xuống đất khẽ nảy lên trong phút chốc tan biến, từ mặt đất vô số gai nhọn mọc lên tứ phía tạo thành một bức tường gai hình tròn bao quanh đám người Bạch Liễu.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Lục tải giao diện điều khiển của người chơi Phương Hoành Nghiệp, sử dụng kỹ năng cá nhân ( Lồng gai) của đối phương】
【Kỹ năng thu phục toàn bản đồ, có thể bắt và hấp thụ tất cả sinh vật sống trong bản đồ vào lồng gai, hạn chế di chuyển của đối phương, thời gian giới hạn là một giờ. 】
Lưu Giai Nghi, Mục Tứ Thành và Mộc Kha cạn kiệt sức lực đều bị một đám bụi gai lởm chởm nhô ra khỏi mặt đất quấn quanh tay chân rồi treo lên cao.
Đường Nhị Đả phản ứng kịp thời, gã cảnh giác cúi xuống đúng lúc, rút súng chuẩn bị b4n vào đám gai quấn tr3n cổ tay và cổ chân của đồng đội mình.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Lục tải giao diện điều khiển của người chơi Tô Dạng, sử dụng kỹ năng cá nhân (còng tay niêm phong) 】
【Kỹ năng này có thể phong tỏa tất cả các kỹ năng của một người chơi, giảm một nửa giá trị giao diện điều khiển và giới hạn chuyển động trong nửa giờ】
Trong nháy mắt Đường Nhị Đả vừa rút súng, Bạch Lục đã xuất hiện sau lưng gã.
Ý thức được phía sau có người, đồng tử Đường Nhị Đả co rút lại, còn chưa kịp quay đầu thì hai tay Bạch Lục đã đè hai bên vai Đường Nhị Đả, trượt xuống vị trí cánh tay cường tráng của gã rồi nhẹ nhàng kéo về phía sau.
Chiếc còng tay bị dập xuống phát ra tiếng lách cách giòn giã, Bạch Lục cười tủm tỉm mà nói: "Thực xin lỗi, ngươi đã bị ta bắt rồi, Đường đội trưởng."
Bả vai Đường Nhị Đả phát ra tiếng răng rắc, khớp vai hai bên bị tháo ra, hai tay đan chéo về phía sau với một góc độ cực kỳ vặn vẹo, tay trái mắc vào vòng còng của tay phải, tay phải mắc vào vòng còng của tay trái, bắt chéo và buộc ra sau lưng một cách chắc chắn, hoàn toàn không thể cử động được.
Đường gân tr3n trán gã nhói lên muốn cong người về phía sau, dùng gót chân giẫm lên chiếc còng xem có bẻ được một tay rồi vùng vẫy để giải thoát cho mình hay không, nhưng một cái gai đột ngột kéo dài ra từ lồng gai phía sau quấn quanh gót chân gã đến hai tay, trói buộc mọi hành động giãy giụa của gã.
Đường Nhị Đả bị cuốn lấy đôi tay kéo vào trong lồng gai rồi treo lên, viền mắt xanh lam sáng nhuốm đỏ một loại hận ý cực độ, nhìn Bạch Lục không ngừng tới gần Bạch Liễu, khàn khàn gầm gừ: "Bạch Lục ——!"
Những kỹ năng này, dù là lồng gai hay còng tay niêm phong, đều là kỹ năng của các thành viên Cục xử lý dị đoan!!!
Các kỹ năng bắt nguồn từ những mong muốn tốt đẹp để bắt giữ dị đoan, phong ấn tà ác của họ, cuối cùng lại bị Bạch Lục cướp đi làm những điều ác độc và tàn hại chính bọn họ.
Bạch Lục đi tới trước mặt Bạch Liễu, gã cười nhìn Bạch Liễu, cũng hỏi như trước đó: "Ta không hạn chế động tác của cậu, lần này vẫn không chạy trốn sao?"
Bạch Liễu không trả lời gã, chỉ yên lặng nhìn gã.
Bạch Lục phảng phất bừng tỉnh như hiểu ra gật gật đầu, gã nhìn mấy đội viên xung quanh đang chật vật trong lồng gai, nụ cười tr3n mặt càng lộ rõ: "Tuy rằng không có xiềng xích thể chất hạn chế vận động của cậu nhưng lại xiềng xích tâm lý, đúng không?"
"Cậu không muốn bỏ lại các đội viên của mình."
"Bạch Liễu!!" Mục Tứ Thành bị quấn chằng chịt tr3n tường gai điên cuồng duỗi chân, nhe răng trợn mắt rống to: "Bất kể tên ngốc đó muốn chơi cái gì thì cũng đừng chơi với gã! Cùng lắm thì ch3t thôi!"
Mộc Kha bị gai quấn quanh cổ không ngừng khép lại, hơi th0 càng ngày càng yếu, chỉ có thể mở một mắt: "Bạch Liễu, cứ kệ tôi..."
Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm vào đám bụi 【 Mục Tứ Thành 】 đang tiêu tán tr3n mặt đất, nghiến răng nói: "Bạch Liễu, chúng ta có thể bỏ quyền."
"Tiểu phù thủy cung cấp ý kiến rất hay, bỏ quyền." Bạch Lục gật đầu đồng ý, trong mắt mang theo ý cười, "Bạch Liễu, cậu nghĩ như thế nào?"
Xung quanh vang lên âm thanh ồn ào, Bạch Liễu chậm rãi nhướng mi nhuốm máu, bình tĩnh hạ lệnh: "Đừng vùng vẫy nữa."
Mọi người tr3n tường gai ngừng quẫy đạp, nín th0 nhìn Bạch Liễu, chờ đợi sự lựa chọn của hắn.
Bạch Liễu im lặng không đến một giây: "Ông muốn chơi trò chơi gì?"
Mục Tứ Thành kích động la hét om sòm: "Bạch Liễu ——!!!"
"Thật là một quyết định sáng suốt." Bạch Lục mỉm cười nhìn chăm chú vào Bạch Liễu, "Chỉ cần bỏ quyền trò chơi là có thể tạm thời tránh thoát được ta, sao lại không chọn con đường đó?"
"Nhưng chỉ cần chúng tôi còn ở trong trò chơi này ngày nào thì ông vẫn luôn có thể tìm được chúng tôi thông qua Viên Quang, đúng không?" Bạch Liễu bình tĩnh hỏi, "Chỉ cần Viên Quang tồn tại trong dòng thế giới có phó bản năm tòa nhà đăng nhập vào thực tế, cho dù anh ta ch3t rồi trở thành quỷ đi chăng nữa, thì ông vẫn có thể điều khiển giao diện của Viên Quang, sau đó khiến Viên Quang sử dụng kỹ năng này để triệu hồi ông, loại trốn tránh không thể giải quyết triệt để vấn đề này là hoàn toàn vô nghĩa."
Bạch Lục mi mắt cong cong cười rộ lên: "Nhưng cũng có phương thức giải quyết nhất lao vĩnh dật đó thôi."
Tr3n tay gã lại xuất hiện khẩu súng b4n tỉa màu xanh lục, nhắm ngay đầu Viên Quang đang nằm hôn mê bất tỉnh tr3n mặt đất.
Bạch Lục mỉm cười: "Chỉ cần cậu lựa chọn để linh hồn của hắn vỡ nát thì các ngươi sẽ vĩnh viễn thoát khỏi sự khống chế của ta trong dòng thế giới này."
Bạch Liễu hai mắt rũ xuống nhìn Viên Quang một lát liền thu lại, điềm tĩnh hỏi: "Trò chơi đó thì mười lăm phút nữa mới phải lựa chọn, bây giờ là trò chơi gì?"
Bạch Lục cười như không cười lặp lại câu nói kia của Bạch Liễu: "Trốn tránh mà không thể giải quyết vấn đề triệt để là vô nghĩa sao?"
Bạch Liễu không dao động nhìn chăm chú vào gã.
Bạch Lục hơi giơ tay làm động tác đầu hàng thân thiện, mỉm cười: "Được rồi, không đùa nữa, chỉ còn mười phút thôi."
"Vừa nãy để cho công bằng nên ta đã không sử dụng tiền giấy linh hồn, nhưng bây giờ..." Bạch Lục ung dung tháo găng tay của mình ra lộn ngược nó lại rồi lại đeo vào, "Ta cảm thấy nếu không đánh hết sức thì rất thiếu tôn trọng cậu."
Bạch Liễu rũ mắt nhìn mặt găng tay đó.
Mặt này của găng tay rõ ràng sáng hơn, vừa nhìn liền biết đây mới là mặt thường dùng, gần nút bạc tr3n mu bàn tay có một vết máu rất mảnh, giống như vết máu chưa được lau sạch, thấm thành một đường tơ đỏ.
Bạch Lục giơ mu bàn tay trước mặt Bạch Liễu, mỉm cười nói: "Bây giờ cậu có thể rút ngẫu nhiên một tờ tiền linh hồn từ trong ví của ta giống như rút thẻ."
"Sau đó cậu có hai lựa chọn ——"
Bạch Lục ngước mắt: "Đầu tiên là chọn ta dùng kỹ năng của tờ tiền giấy linh hồn đó lên đồng đội của cậu."
"Thứ hai là chọn ta dùng kỹ năng của tờ tiền giấy linh hồn đó lên người cậu."
Gã mỉm cười thân thiện nhắc nhở: "Đừng lo, cho dù kỹ năng của tờ tiền giấy linh hồn đó có hung hãn đến đâu, ta cũng sẽ đảm bảo sự sống sót của từng người trước khi chơi trò chơi tiếp theo."
"Chỉ là một trò chơi khởi động đơn giản và vui vẻ mà thôi."
"Bây giờ bắt đầu đi."
Bạch Lục sắc mặt nhạt nhẽo duỗi tay tới trước mặt Bạch Liễu, Bạch Liễu rũ mắt xuống, đặt ngón tay lên mép găng tay, ấn một tờ tiền rồi đẩy ra, Bạch Lục quét mắt qua hơi nhướng mày: "Vận may của cậu từ trước đến nay vẫn kém như vậy."
Gã nở nụ cười cười, kẹp tờ tiền giữa hai ngón tay đưa lên cho Bạch Liễu xem: "Là tờ Hoàng Hậu yêu thích của ta."
Bạch Liễu nhìn thấy tr3n tờ tiền giấy có rất nhiều khuôn mặt của Hồng Đào.
"Bây giờ chọn đi, là đồng đội của cậu ——"Tờ tiền linh hồn trong tay Bạch Lục biến mất, trở thành một lá bài poker sắc bén, gã cười hỏi, "—— hay là chính cậu?"
Bạch Liễu bình tĩnh nhìn hắn.
"Mặc dù ta đã đoán được rồi," Bạch Lục th0 dài, "nhưng phải nói là tiếc thật đấy."
"Cậu có biết chơi bài như thế nào khiến người ta đau đớn nhất không?"
Bạch Lục đột nhiên chuyển đề tài, nụ cười tr3n mặt vẫn hoàn mỹ, giọng điệu trần thuật cứ như đang phổ cập khoa học: "Độ dày của lá bài poker này có thể c4m vào 78 khớp xương trong cơ thể con người, trong đó có mười mấy khớp xương nếu chạm vào sẽ gây tử vong ngay lập tức."
"Như vậy tương đương một bộ bài 52 lá có thể c4m vào hầu hết các khớp xương của con người mà không gây nguy hiểm đến tính mạng."
"Đúng là một bộ công cụ tra tấn tự nhiên và hoàn hảo."
Giây tiếp theo, lá bài bay ngập trời trong lồng gai, mép bài xoay tròn lấp lánh ánh sáng như ánh đao, đầu ngón tay của Bạch Lục nhẹ nhàng uyển chuyển xoay về phía giữa, tất cả các bài bay về phía Bạch Liễu đứng ở trung tâm.
Đồng tử Mộc Kha co rút lại.
Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả hoảng hốt nghẹn th0. Tiếng thét đau lòng của Mục Tứ Thành vang lên khắp bản đồ: "Bạch Liễu ——!!!"