Thấy người tuyển dụng bị giết, đám người tìm việc bên cạnh ngơ ngác nhìn Bạch Liễu, Bạch Liễu liếc mắt nhìn lại, ngay lập tức, bọn họ kinh hoàng cun cút lùi lại tạo thành một vòng tròn chân không, vùi đầu vào đầu gối run bần bật giả vờ như không nhìn thấy gì.
Còn có người sợ hãi lên tiếng: "Chúng tôi sẽ không nói gì đâu, đội tuần tra đến chúng tôi cũng không nói đâu! Đừng giết chúng tôi!"
"Tôi sẽ không giết các người." Bạch Liễu khụy một gối ngồi xổm xuống, hắn cười nhìn người tìm việc rồi duỗi tay ra, trong tay cầm giấy chứng nhận bất động sản nhuốm máu, "Anh có muốn sống trong căn nhà mà tôi vừa đoạt được không?"
Người tìm việc giật mình, lắp bắp: "Anh định cho tôi thuê à? Ở Dương Quang người cho thuê lẫn người thuê đều phạm luật, tôi không thể sống ..."
"Không phải." Nụ cười của Bạch Liễu càng sâu, "Tôi cho các người ở miễn phí, có sợ sống trong nhà ma không?"
Người này có chút bối rối, lắc đầu lia lịa, thấp giọng lặp lại lời nói của Bạch Liễu: "Anh cho tôi... ở một căn nhà ở khu A miễn phí?"
Bạch Liễu khẳng định đáp: "Đúng rồi."
Những người tìm việc bên cạnh đều tròn xoe mắt xuýt xoa:
"Sống miễn phí trong nhà người khác có vi phạm pháp luật không?"
"... Không có quan hệ cho thuê hình như là không có phạm pháp đâu."
"Trời ơi, nhà ở khu A! Có nằm mơ tui cũng muốn được sống ở đó một lần trong đời..."
"Có phải tui đang mơ, có người giết người cướp nhà của người khác cho chúng tui ở sao?"
Thế là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đám người tìm việc vốn đang sợ hãi Bạch Liễu máu me đầy người lặng lẽ xích lại gần hắn, từng đôi mắt đầy tơ máu tràn trề nóng bỏng nhìn hắn háo hức lại cẩn thận, có người nhịn không được nhắc nhở:
"Ở đây chúng tôi nhiều người như vậy mà anh chỉ có một căn nhà ma, anh có muốn chọn người vào ở không?"
Lời vừa dứt, đám người săn việc quanh năm suốt tháng theo bản năng ưỡn nguc ra để Bạch Liễu nhìn sơ yếu lý lịch trước nguc của họ, còn có người nhỏ giọng nêu ra ưu thế của mình:
"Người có dương khí mạnh mới trấn trụ hung trạch được chứ? Bát tự của tui tốt lắm nè."
"Bát tự của tui mới tốt nè ông ơi!"
Mắt thấy đám người lại sắp cuồn cuộn xông lên, Đường Nhị Đả nhìn đoàn người bất lực xen lẫn tâm tình phức tạp: "Mọi người dừng lại chút đã."
"Không cần phải giành giựt nhà." Bạch Liễu cười đứng lên nhìn mọi người, "Sau này chúng tôi sẽ có 5 tòa nhà, ai cũng có thể ở được nhà miễn phí."
Đám người im lặng một hồi, sau đó nhịn không được bàn tán xôn xao:
"Năm tòa nhà?!"
Ngay sau đó có người tỏ ra lo lắng: "Các anh định tiếp tục giết người cướp nhà sao? Đội tuần tra ở đây hung ác lắm, lần trước tôi thấy bọn họ chấp pháp ở thị trường tài năng, đánh ch3t một người Tây ba lô sống ở đây hơn chục tiếng đồng hồ vì tội không chịu nộp tiền chiếm dụng đất công đấy."
Lông mày của Đường Nhị Đả nhanh chóng nhíu lại: "Làm vậy là phạm pháp, người của đội tuần tra không bị trừng phạt sao?"
Người này mê mang: "Sao bọn họ lại bị trừng phạt? Mấy công ty bất động sản ở đây thuê họ, các quy tắc ở nơi này bảo vệ họ."
Đường Nhị nhíu mày càng ngày càng chặt: "Luật pháp ở đây không thể trừng phạt đội tuần tra phạm tội à?"
"Đáng lẽ là có thể." Người này cố gắng nhớ lại, "Nhưng năm ngoái tỷ lệ phản đối vượt quá 50% nên đã bị hủy bỏ, cho rằng đội tuần tra có quyền xử lý trực tiếp những người mà họ cho là gây nguy hiểm cho cộng đồng, như vậy thì mới có thể bảo vệ an ninh công cộng cho tất cả cư dân trong thành phố Dương Quang."
"Sao lại bỏ phiếu hủy?" Đường Nhị Đả hỏi thêm, "Điều này làm tổn hại nghiêm trọng đến quyền lợi của các người, sao lại nhận được hơn 50% phiếu chống chứ?"
Người này càng thêm mê mang, vừa muốn mở miệng thì Bạch Liễu bên cạnh liền không nhanh không chậm trả lời: "Bởi vì bọn họ không có tư cách bỏ phiếu."
"Ở nơi này khi nào có nhà thì mới được xem là cư dân chính thức, bọn họ không có nhà cho nên vừa nãy mới bị người kia mắng chửi là công dân cấp thấp, công dân cấp thấp thì không được hưởng bất cứ quyền lợi gì ở đây hết."
Bạch Liễu cười như không cười nhìn Đường Nhị Đả: "Đường đội trưởng, không phải luật nào cũng được làm ra vì quyền lợi của đại bộ phận tập thể."
"Có những nơi luật được làm ra để phục vụ tập thể sở hữu phần lớn quyền lợi, ví dụ như ở đây."
"Ngay từ đầu tôi đã lựa chọn vi phạm quy tắc không phải vì muốn giết người, mà là bởi vì tôi biết nếu chiếu theo quy tắc của bọn họ thì sẽ không thể nào đạt được nhiệm vụ chính mà trò chơi đặt ra cho chúng ta, bởi vì quy tắc là để bảo vệ lợi ích của họ và bóc lột người khác."
"Đường đội trưởng không cần lo lắng là tôi sẽ làm vậy trong hiện thực, pháp luật trong hiện thực bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của những người bị sa thải bình thường như tôi, tôi không việc gì phải vi phạm cả."
Đường Nhị Đả bình tĩnh th0 phào nhẹ nhõm.
Phó bản này quá giống thực tế, Bạch Liễu vừa ra tay giết người đã làm thần kinh gã căng thẳng tột độ, cảnh giác lo lắng không biết người này có làm luôn trong hiện thực hay không.
Bạch Liễu vỗ vai Đường Nhị Đả cười: "Thư giãn nào Đường đội trưởng, đây chỉ là một trò chơi."
"Tạm thời các người chưa thể sống trong căn nhà ma này, chúng tôi còn phải xử lý một ít việc đã." Bạch Liễu quay đầu nhìn những người tìm việc, "Sau khi giải quyết xong tôi sẽ quay lại đây tìm mọi người, ở đây có ai biết cách làm thủ tục xin chuyển nhượng tài sản không?"
Có người liếc mắt nhìn người tuyển dụng đã ch3t tr3n mặt đất, ngập ngừng nói: "Đối với loại đột tử như thế này thì các anh không làm thủ tục xử lý chuyển nhượng quyền sở hữu được đâu, căn nhà sẽ bị công ty bất động sản thu hồi, cho nên các anh phải tận dụng sơ hở."
"Đúng rồi." Người bên cạnh gật đầu đồng ý, "Anh đến 【 Trung tâm đấu giá bất động sản tự sát】ấy, nơi đó có thể chuyển nhượng, anh tranh thủ đăng ký tử vong cho ông ta trước khi đội tuần tra tới đi, dùng thẻ ID của ông ta làm chứng nhận chuyển tặng tử vong ngoài ý muốn chắc là được đó."
"Trung tâm đấu giá bất động sản tự sát?" Bạch Liễu nhướng mày, "Chỗ đó ở đâu?"
Người này kinh ngạc: "Anh không biết sao? Đó là nơi hung trạch được bán đấu giá sau khi chủ nhân tự sát."
"Tỷ lệ tự tử ở thành phố Dương Quang cực kỳ cao, rất nhiều nô lệ nhà không trả nợ được khoản vay mua nhà đều nhảy lầu tự sát, mà những căn nhà vẫn chưa trả nợ xong sẽ bị nhà phát triển bất động sản thu hồi lại bán đấu giá."
"Đúng rồi, loại nhà ma đó rất rẻ, nhưng mà rẻ thì rẻ tôi cũng mua không nổi..."
"Nghe nói mấy căn hung trạch đó có ma quỷ thật đấy, mấy người chủ phòng sau vào ở cũng sẽ lần lượt qua đời vì tai nạn, nhưng nhiều người vẫn mua vì ham rẻ..."
Trung tâm đấu giá bất động sản tự sát.
Trong đám đông chen chúc xô đẩy nhau, có hai người trùm đầu bằng bạt chống nắng, lén lút trà trộn lẫn vào dòng người, châu đầu vào nhau thì thào bàn luận:
"Chúng ta hóa trang kiểu này có bị bọn Bạch Liễu nhận ra không nhỉ?"
"Chắc không đâu, phó bản bản đồ thành phố Dương Quang lớn như vậy, dân số cả chục triệu người, xui xẻo lắm chúng ta mới đụng độ bọn họ..."
"Nếu anh không yên tâm thì tôi dùng kỹ năng sương mù che khuất luôn nhé?"
"Đừng! Đối đầu với các chiến đội khác thì dùng được nhưng đội của bọn họ mạnh lắm, còn có hai tuyển thủ giành được kim bài miễn tử nữa, kỹ năng sương mù của cô CD mất hơn một ngày, kỹ năng của tôi thì CD 17 tiếng, để dành đến thời điểm mấu chốt hãy dùng."
( * CD: cooldown thời gian hồi chiêu – bạn nào chơi game sẽ biết từ này.)
Đang nói chuyện, một người không khỏi khẽ th0 dài: " Viên Quang, anh nói xem số chúng ta đen đủi đến mức nào kia chứ, vào thi đấu cũng gặp phải loại phó bản này..."
Viên Quang bóp chặt tấm vải chống nắng, cẩn thận nhìn trái nhìn phải trong lòng ái ngại: "Nói thật với cô, bây giờ nhìn mấy người trong phó bản này tôi mới cảm thấy bản thân chúng ta cũng không đến nỗi nào."
Nói đến đây, Thi Thiến không hẹn mà cùng rùng mình với Viên Quang, đồng thanh nói: "Giá nhà ở đây thật kinh khủng."
"Trong hiện thực tiền lương hàng tháng của tôi là 7, 8 nghìn, giá nhà 10, 20 nghìn, ít ra vẫn còn có hy vọng mua một căn nhà, còn ở đây...."
Viên Quang ủ rũ lắc đầu: "Ngoài đi ăn cướp thì tôi không nghĩ ra cách nào khác để mua nhà cả."
Thi Thiến nặng nề gật đầu tán thành, cô cầm túi vải bố treo tr3n tay: "Chúng ta vừa cướp được 18 người tuyển dụng, bọn họ giàu thật đấy, số dư trong ID có thêm 60 triệu tệ rồi, tôi nghĩ mua mười mấy căn nhà ma ám nhỏ chắc cũng không thành vấn đề đâu."
Viên Quang th0 phào nhẹ nhõm, mắt lại sáng lên: "Dựa theo tốc độ này thì nói không chừng chúng ta có thể mua được 5 căn nhà ma trong 7 ngày!"
"Nếu đám người Bạch Liễu cũng dùng cách này, đến lúc đó chúng ta sẽ dùng kỹ năng làm chậm tốc độ giao dịch của bọn họ, như vậy là có thể thắng!"
Thi Thiến cũng cười rộ lên: "Chắc có thể."
Hai người nghĩ đến đây thì đều th0 hắt một hơi, Thi Thiến nhìn lên bảng đấu giá, không khỏi th0 dài: "Giá nhà trung bình 320.000/m2, lương bình quân mỗi năm 4.500 tệ, còn phí sử dụng đất nữa, này mẹ nó cũng bi3n thái quá! Người làm sao sống được chứ!"
Người bên cạnh nghe được Thi Thiến cảm thán, cũng phụ họa nói: "Thì chỉ còn cách tới nhà ma ở thôi chứ biết làm sao bây giờ?"
"Hung trạch..." Thi Thiến và Viên Quang nhìn nhau, bọn họ biết đây là phó bản thần quái, bảo hung trạch có ma quỷ thì hơn phân nửa là ma quỷ thật, "Không phải bảo là ở trong đó sẽ ch3t người sao? Vậy mà vẫn có rất nhiều người giành nhau tới ở?"
"Chẳng lẽ cô sống ở bên ngoài hung trạch thì không ch3t người à?" Người nói xoa xoa tay, giọng điệu quen thuộc, "Ngày nào đội tuần tra cũng đánh ch3t người, bị ma quỷ hù thì chưa chắc đã ch3t, chứ còn bị đội tuần tra đánh thì ch3t không kịp ngáp."
Là một nô lệ nhà ở thâm niên, Thi Thiến không thể không hỏi: "Sao giá nhà của các người lại cao vậy chứ? Đầu cơ kiểu này cũng hơi quá đáng rồi!"
"Đầu cơ?" Người đàn ông nhìn Thi Thiến khó hiểu, "Đầu cơ bất động sản là gì?"
Thi Thiến ngẩn ra: "Tức là một đám người mua một thứ gì đó với số lượng lớn, tích trữ nó, sau đó ép giá của nó càng ngày càng cao, làm cho người khác mua không nổi, giống như đầu tư vào cổ phiếu ấy... "
Người này bừng tỉnh hiểu ra: "À, thì ra đầu cơ là vậy."
Lập tức anh ta lắc đầu: "Giá nhà của chúng tôi không phải đầu cơ, giá nhà của hầu hết các bất động sản ở đây đều do năm công ty địa ốc lớn quyết định."
Đến lượt Thi Thiến sửng sốt: "Quyết định?! Cái này nghĩa là sao?"
Người này giang hai tay: "Tức là bọn họ quyết định giá nhà nhiều hay ít ấy."
Viên Quang nghe xong cũng sửng sốt: "Bọn họ nói giá bao nhiêu thì bán bấy nhiêu à?!"
Người đàn ông gật đầu: "Đúng rồi, tất cả đất đai ở thành phố Dương Quang đều là của họ, chúng ta chỉ có thể mua nhà của họ thôi, thế thì chẳng phải bọn họ nói giá bao nhiêu thì phải mua bấy nhiêu sao."
Bên kia.
Mục Tứ Thành vừa nghe được cùng một tin tức, cao giọng nói: "Họ nói giá nhà bao nhiêu thì các người phải mua bấy nhiêu? Họ nói nhà giá 320.000/m2 mà các người cũng mua?"
Người đàn ông vừa trả lời Mục Tứ Thành thấy cậu phản ứng kịch liệt như thế thì sợ hãi, anh ta cúi đầu rồi nhanh chóng chuồn đi.
"Mẹ nó!" Mục Tứ Thành nhảy dựng lên, "Tôi còn chưa hỏi xong! Anh chạy cái gì!"
Đường Nhị Đả ấn bả vai Mục Tứ Thành: "Bình tĩnh một chút."
Mục Tứ Thành nắm chặt tay, răng nghiến lợi căm hận: "Bọn công ty chó ch3t này! Còn đám người này nữa! Giá 320.000/m2 cũng bỏ tiền ra mua! Có ngu không chứ!"
Mộc Kha ôn tồn nói: "Bọn họ phải mua."
"320.000/m2 mà phải mua?!" Mục Tứ Thành đột ngột quay đầu lại, "Tại sao!"
Bạch Liễu chậm rãi nói: "Dựa vào tất cả đất đai đều nằm trong tay bọn họ."
"Ví dụ nếu toàn thị trường chỉ có một người cung cấp gạo thì cậu chỉ có thể mua gạo từ người này."
Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành và nói, "Hôm nay cậu mua gạo anh ta đồng ý bán 1 cân 1 tệ, nhưng nếu ngày mai anh ta bán 1 cân 500 tệ thì cậu vẫn phải mua, bởi vì nếu cậu không mua gạo cậu sẽ ch3t đói, cũng giống như cậu ở Dương Quang không có nhà thì sẽ không có việc làm, không được chăm sóc y tế, không được đi học, thậm chí có thể bị đánh ch3t vậy."
"Đối với cậu, gạo cũng cần thiết giống như nhà ở, nó là nhu yếu phẩm, khi nhu yếu phẩm bị độc quyền, họ có thể định giá theo ý muốn, bọn họ có thể định mức giá mà cậu vừa đủ sống, nhưng cũng có thể bòn rút sức lực của cậu đến cùng, không cần biết giá 320.000, 420.000 hay 500.000/m2, đối với cậu mà nói —— "
"— Nếu cậu muốn sống, cậu phải trả cái giá này cho sự sống còn của chính mình."
- -----oOo------