Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 380




Bạch Liễu nhìn chung quanh một vòng, gia nhập đội ngũ xếp hàng đợi máy in.

Thông thường trong thị trường việc làm ở hiện thực, người ta sẽ in rất nhiều sơ yếu lý lịch rồi gửi đến hàng loạt các công ty, thế nhưng những người ở đây rõ ràng không dư dả gì mấy, chi phí một lần in lại quá cao, vì thế Bạch Liễu thấy đa số bọn họ chỉ in đúng một bản sơ yếu lý lịch bằng 【 bìa cứng 】10 nhân dân tệ.

Loại sơ yếu lý lịch này là một mảnh bìa cứng khổ A4 ghi đầy đủ nội dung thông tin sơ yếu lý lịch, tr3n cùng đục sẵn một cái lỗ.

Sau khi in xong sơ yếu lý lịch, nhóm người này thản nhiên lấy ra một sợi dây thừng, móc qua lỗ rồi treo nó lủng lẳng trước nguc, sau đó hướng vào trong.

Hình thức nộp sơ yếu lý lịch đặc biệt này đã thu hút sự chú ý của Bạch Liễu, hắn di chuyển tầm mắt theo hướng đi của nhóm người, thấy họ xuyên qua một hành lang dài rồi rẽ vào một góc khu chợ nhân tài.

Bạch Liễu quay đầu lại, sau đó hắn dừng lại.

Thật ra sau khi tìm hiểu về hệ thống ở đây, Bạch Liễu cơ bản liền hiểu rõ, nhóm cư dân tạm thời cần việc làm để tồn tại và trả nợ vay chính là tầng đáy của chuỗi thức ăn ở thành phố Dương Quang này.

Trong hoàn cảnh một số lượng lớn cư dân cần việc làm để duy trì cuộc sống cơ bản của họ, mối quan hệ giữa cung và cầu quyết định việc làm ở đây chắc chắn là không dễ kiếm, đồng thời điều đó cũng có nghĩa là nhà tuyển dụng sẽ có địa vị rất cao, còn người tìm việc làm địa vị sẽ rất thấp.

Tìm việc ở đây không giống như tìm việc trong thực tế, không phải kiểu nghiêm túc lịch sự, tạo cho người tìm việc sự lịch sự và tôn trọng cơ bản như ngồi trước bàn làm việc, vượt qua bài kiểm tra viết và phỏng vấn từng vòng, rồi sau đó thông báo cho người tìm việc là họ có trúng tuyển hay không.

Thay vào đó, nó hỗn loạn và tr4n trụi như một cái chợ bán rau bán cá.

Những người tìm việc đeo sơ yếu lý lịch tr3n nguc ngồi xổm dày đặc ở hai bên hành lang như ăn xin, khuôn mặt phờ phạc vàng như nến, tay cầm mì gói và nửa ổ bánh mì, háo hức nhìn những nhà tuyển dụng mặc vest và đeo cà vạt đi ngang qua, giống hệt như một đống hàng hóa hình người niêm yết sẵn logo và giá cả tr3n người để chờ bọn họ lựa chọn.

Các nhà tuyển dụng dửng dưng nhìn xung quanh, chỉ trỏ vào đám người xin việc như thể chọn thịt heo: "Cậu, duỗi đầu vào đây tí coi."

Người tìm việc được chọn nôn nóng vươn đầu qua như một con chó để nhà tuyển dụng nhìn thấy sơ yếu lý lịch quanh cổ anh ta, cẩn thận mở miệng: "Xin chào, xin chào ngài."

Người tuyển dụng thản nhiên cầm bản sơ yếu lý lịch treo tr3n nguc liếc nhìn: "... Tốt nghiệp chính quy đại học loại trung bình, có ba năm kinh nghiệm làm việc, công ty trước còn có thể..."

"Yêu cầu lương 5.000?" Đọc đến đây thì giọng điệu của người tuyển dụng thay đổi.

Người tìm việc lập tức nơm nớp lo sợ nói: "Có thể thương lượng! Ngài thấy bao nhiêu là phù hợp ạ?"

"Chúng tôi chỉ đề xuất 3.800 đến 4.000 cho vị trí này." Người tuyển dụng nhàn nhạt nói.

Người tìm việc do dự, cúi đầu sờ sờ sơ yếu lý lịch của mình, ngượng ngùng thì thào: "4.000 ít quá, vị trí này yêu cầu một ngày làm mười giờ, mỗi tháng phải tốn 3.000 phí sử dụng đất, tôi chỉ còn tiết kiệm được 800 đến 1.000, mì gói ở đây 8 tệ một tô, cho dù mỗi ngày tôi chỉ ăn hai bữa mì gói thì mỗi tháng cũng phải hết 480, còn có.."

"Tôi còn muốn tiết kiệm tiền mua nhà." Anh ta nửa ngồi chồm hổm tr3n mặt đất, tựa hồ đang quỳ, ngẩng đầu nhìn người tuyển dụng, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, "4.000 tôi sống không nổi, 4.500 được không ạ...... "

Một người tìm việc mắt đỏ ngầu bên cạnh đột nhiên đứng dậy hét lớn: "Tôi không cần 4.500, cho tôi 3.500 là được! Để tôi làm cho!"

Một người khác cố gắng đến gần nhà tuyển dụng, nắm lấy ống quần của hắn, ngẩng đầu lên cho hắn xem bản sơ yếu lý lịch treo tr3n cổ: "Nhìn tôi này! Trả tôi 3.200 là được!"

"3.000! 3.000 tôi làm liền cho ngài!"

"2.900!"

"2.800!"

Trong con mắt đờ đẫn của người tìm việc lúc đầu, mức lương tụt xuống tận 2.500, cuối cùng bị kẹt lại ở mức giới hạn này, bị vô số người tranh giành.

Người tuyển dụng dường như đã đoán trước được cảnh này, hắn chậm rì rì ngáp một cái, đợi đám người tìm việc ồn ào xong thì mới quay đầu nhìn về phía người tìm việc ban đầu, thờ ơ hỏi: "2.500, làm không?"

Người tìm việc nước mắt lưng tròng từng chút một cúi đầu không nói gì, người tuyển dụng quay phắt đi nhìn về phía người khác: "Cậu, duỗi đầu lại đây..."

"Chờ đã!" Người tìm việc nghiến răng ngắt lời nhà tuyển dụng, dường như muốn khóc thành tiếng, "3.000 có được không? 2.500 tôi thực sự sống không nổi ở đây!"

Người tuyển dụng thờ ơ nhìn người tìm việc đang quỳ tr3n mặt đất: "Cậu không sống nổi thì có liên quan gì đến công ty chúng tôi chứ?"

Nói xong, người tuyển dụng rũ bỏ người tìm việc đang bất động, chỉ vào một người khác: "Cậu đưa đầu lại đây cho tôi xem thử?"

Người được chọn ngẩng đầu sốt ruột nói: "Tôi có thể chấp nhận mức lương 2.500!"

"Ừ." Người tuyển dụng thản nhiên gật đầu, "Người chấp nhận mức lương này nhiều lắm, không phải cứ chấp nhận là được chọn ngay đâu!"

Người nọ sững sờ ngồi xổm lại, trầm giọng cúi đầu: "... Vâng ạ."

Người tuyển dụng quay đầu lại dặn dò những người bên cạnh: "Phát cho bọn họ bài thi viết, làm xong xuôi rồi nộp lại, ai tr3n 90 điểm thì gọi điện thông báo phỏng vấn."

Nói xong người tuyển dụng rời đi dưới ánh mắt trông mong của mọi người, bọn họ trả lời câu hỏi và nộp lại bài kiểm tra xong thì một số ít người bắt đầu cầm điện thoại bối rối chờ đợi, chắp tay cầu nguyện:

"Phù hộ tôi nhận được điện thoại đi, mau gọi điện thoại cho tôi đi!"

"Để tôi được nhận công việc này đi mà!"

Người tìm việc ban đầu kia ngồi tr3n mặt đất, hoảng hốt cầm bản sơ yếu lý lịch của mình, có vẻ anh ta là người mới tới: "Lương 2.500 mà vẫn có người giành giựt, làm sao sống nổi chứ.."

Người tìm việc bên cạnh đã hoàn thành bài kiểm tra viết kỳ quái liếc nhìn anh ta, trong mắt đầy tia máu vì thức khuya: "Làm một việc thì sao mà sống nổi chứ."

"Tất cả chúng tôi đều phải làm 2, 3 việc đây này."

Người kia nghi ngờ hỏi lại: "Hai, ba công việc?! Một việc phải làm 7 ngày, cho dù không tăng ca thì cũng phải 10 tiếng 1 ngày, các anh làm sao còn thời gian để làm 2, 3 công việc khác nữa chứ? Các anh không ngủ luôn à?"

"Ngủ? Chúng tôi đâu có nhà, ngủ ở đâu bây giờ, cũng không thể ngủ ngoài đường, chỉ có thể ngủ ở công ty." Người này ngáp một cái, thần sắc hưng phấn xòe năm ngón tay ra, "Còn nữa, nếu may mắn được làm việc trong công ty bất động sản, vì đất thuộc sở hữu của họ, nên chỉ phải trả 5 tệ phí sử dụng đất mỗi giờ thôi! Đợi không có ai thì có thể lén ngủ một lúc nữa! Lời quá rồi còn gì!"

"Công ty tuyển cậu vừa rồi là công ty con của công ty bất động sản, cậu không chịu đáp ứng thật là thiệt thòi lớn." Người này chân thành khuyên nhủ, "Lần sau có người tuyển thì cứ đáp ứng mức lương 2.500 đi."

"Mức lương 2.500 là mức giá trung bình ở đây, trong mắt bọn họ chúng ta chỉ đáng giá bao nhiêu đó thôi, mức giá vừa đủ sống  với chúng ta."

( * 1 tệ = 3479vnd, 2.500 tệ = khoảng 8.6tr ~ 8.7tr vnd)

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt, hắn in một tờ sơ yếu lý lịch, cầm trong tay thay vì quàng lên cổ, đi tới thị trường nhân tài.

Hầu hết những người ở đây là cư dân tạm thời và nô lệ nhà, họ rất cần tiền.

Trong mắt mọi người đều là tia máu, còn có một loại lo lắng cùng tuyệt vọng ẩn dưới vẻ mặt tê dại, mỗi lúc người tuyển dụng đi ngang qua đều bùng cháy một tia sáng trong mắt, thế nhưng nhưng ngay sau khi nhà tuyển dụng đưa những người khác đi, ánh sáng đó lại lụi tàn, ngày càng mỏng manh hơn.

Đi vòng quanh đến lần thứ hai, Bạch Liễu đã tìm thấy các đồng đội của mình đang ngồi xổm với nhau nói chuyện với người tuyển dụng.

Lúc nhìn thấy bọn họ thì Mục Tứ Thành đang hăng say tranh cãi với người tuyển dụng.

"2.500 mà muốn thuê tôi?!" Mục Tứ Thành cầm tấm bìa cứng sơ yếu lý lịch cười lạnh, cứ cảm giác như cậu sắp cầm tấm bìa tát luôn vào mặt người tuyển dụng trước mặt vậy, "Rẻ mạt như vậy sao ông không đi thuê con chó đứng trước quầy lễ tân công ty ông luôn đi?!"

"Tôi thấy quầy lễ tân chó và công ty chó rất hợp nhau đấy."

Khuôn mặt người tuyển dụng cũng lộ rõ vẻ giận dữ: "Tôi thấy cậu đẹp trai nên mới tuyển cậu đứng trước quầy lễ tân bán hàng, đừng có mà không biết điều, cậu không cần 2.500 này thì còn cả khối người cần!"

Giọng nói người tuyển dụng vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức ngẩng đầu lên.

Đây không phải là lần đầu tiên Mục Tứ Thành gặp phải cảnh này, vừa nhìn thấy cậu đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, cơn tức giận lập tức cuồn cuộn dâng lên: "Ông đây đang bảo là chỉ có chó mới nhận làm mấy việc này! Chưa gì các người đã ngóc đầu lên muốn nhận, không thấy mất giá quá sao hả!"

Không ai thèm quan tâm Mục Tứ Thành đang nói gì, tất cả mọi người đều nhìn lên nhà tuyển dụng, chờ ông ta lên tiếng.

Người tuyển dụng nhìn chung quanh một vòng, ôm nguc đắc ý nhìn phía Mục Tứ Thành: "Cậu không làm thì cũng có người làm, tôi nói cho cậu biết, đừng nói 2.500, 2.000 hay 1.500 cũng sẽ có người làm."

"Lũ công dân cấp thấp không đủ tiền mua nhà thì có gì khác biệt gì với mấy con chó đâu?" Người tuyển dụng tỏ vẻ khinh thường và khinh bỉ, "Sẵn sàng cho bọn họ tiền, để bọn họ làm việc, có thể đứng tr3n mảnh đất thành phố Dương Quang trong chốc lát, sống ở đây thêm một thời gian nữa là may mắn cho bọn họ rồi, xem như chúng tôi làm từ thiện quá tốt rồi còn gì?"

Mục Tứ Thành nhe răng ra: "Ông mẹ nó..."

Đường Nhị Đả bên cạnh vươn tay ngăn cản, vẻ mặt âm trầm: "Đừng động thủ, nếu tấn công đả thương người khác thì thẻ ID sẽ bị đánh dấu đỏ, sẽ bị đội tuần tra đuổi đi, không thể mua...." 5 căn nhà.

Đường Nhị Đả chưa kịp nói dứt lời  thì một chiếc roi bằng xương sắc nhọn đã xuất hiện tr3n cổ nhà tuyển dụng, dứt khoát lưu loát cắt một nhát gọn gàng.

Máu phun ra xối xả, người tuyển dụng bịt cổ họng đầy máu, vẻ mặt đắc ý lúc nãy trở nên hoảng sợ, ông ta th0 dốc từng hơi, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.

Một đôi tay nhuốm máu không nhanh không chậm lấy điện thoại di động từ trong túi người tuyển dụng ra, Bạch Liễu mỉm cười quỳ xuống, lắc lắc điện thoại di động trong tay, nhìn người tuyển dụng đang nằm tr3n mặt đất che cổ chật vật: "Ông đang tìm cái này à?"

【 hệ thống cảnh cáo: Kiểm tra phát hiện người chơi Bạch Liễu gi3t ch3t 1 NPC, thẻ căn cước công dân chuyển sang trạng thái đỏ, từ thân phận cư dân tạm trú chuyển thành tội phạm truy nã! 】

Đường Nhị Đả lo lắng nhìn Bạch Liễu đang ngồi xổm tr3n mặt đất: "Bạch Liễu, nhiệm vụ của chúng ta là có được 5 tòa nhà, giết người sẽ bị hủy tư cách cư dân thành phố Dương Quang và bị trục xuất, làm sao mua được nhà ở đây chứ."

Bạch Liễu đợi đến khi người tuyển dụng tắt th0 hoàn toàn rồi mới ngẩng đầu nhìn đồng đội, cười như không cười, "Đường đội trưởng, trọng tâm của anh sai rồi, nhiệm vụ là chúng ta có được 5 tòa nhà chứ không phải là một mình tôi có 5 tòa nhà."

"Trong phó bản này không thể nào dùng cách thông thường để sở hữu 5 tòa nhà trong vòng 1 tuần được, phải có cách lách luật nào đó, vả lại đây là phó bản đồng đội, mỗi người đều có vai trò riêng của mình, trong đội ngũ chúng ta chỉ cần có một người là cư dân bình thường có quyền sở hữu bất động sản là được, những người còn lại không cần quan tâm đến tư cách cư dân thành phố ở đây."

Bạch Liễu duỗi ra hai ngón tay lục lọi tr3n người nhà tuyển dụng ch3t không nhắm mắt kia, tìm được thẻ căn cước cư dân, một số tài liệu tuyển dụng cho bài kiểm tra viết, cuối cùng phát hiện ra một tờ giấy chứng nhận bất động sản trong túi ẩn bên trong.

【 hệ thống nhắc nhở: Xin chúc mừng người chơi Bạch Liễu gi3t ch3t một ( chủ nhà), lấy được giấy chứng nhận bất động sản của một căn hộ tr3n tầng 18 tòa nhà 17 Khu A! 】

【 Sau khi chủ nhân căn nhà ch3t sẽ biến thành ma quỷ đi lang thang trong nhà của mình, tấn công tất cả những người vào nhà của mình, biến ngôi nhà thành một ngôi nhà ma, ố là la căng rồi nha~!! 】

【 hệ thống nhắc nhở: Yêu cầu người chơi Bạch Liễu đến địa điểm này,  đối phó với hồn ma của chủ nhân để nhận lấy ngôi nhà ma! 】

Bạch Liễu mỉm cười đứng dậy, kẹp tờ giấy chứng nhận tài sản dính máu vào giữa hai ngón tay: "Xem ra suy nghĩ của tôi là đúng."

- -----oOo------