Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 321




✏️季前赛 ( Jì qián sài): Quý tiền tái ( Tiền mùa giải, trước mùa giải, preseason, giai đoạn khởi động giải đấu, khởi động mùa giải – tùy theo bộ môn thể thao mà sẽ có các luật lệ thi đấu khác nhau.)

Ngày khởi động giải đấu.

Nhóm người làm tổ trong Hồ Trò Chơi đã lâu cuối cùng cũng quay trở về khu vực TV nhỏ.

Vừa đi vào khu vực TV nhỏ, Mục Tứ Thành liền trợn to hai mắt nhìn đại sảnh trung tâm, kinh ngạc nói: "Trò mới gì đây?!"

Chính giữa khu vực TV nhỏ vốn dày đặc các TV nhỏ giờ đây xuất hiện một khoảng trống lớn trũng xuống dưới, xếp đầy các hàng ghế thành từng lớp, tạo thành một khán đài quan sát giải đấu tựa như đấu trường La Mã, đứng từ tr3n nhìn xuống giống hệt một cái hồ rộng tròn dẹp lép.

Ngay trung tâm đấu trường có một màn hình cực lớn ghép từ vô số TV nhỏ hai mặt lơ lửng giữa không trung, khán giả đang lũ lượt tiến vào đấu trường giành chỗ ngồi, bàn tán sôi nổi với nhau.

"Đúng rồi, Mục Thần lần đầu tiên nhìn thấy khu vực TV nhỏ phục vụ cho giải đấu." Vương Thuấn vỗ đầu, "Quên nói với cậu là trong suốt giải đấu đại sảnh trung tâm sẽ thay đổi rất nhiều."

Vương Thuấn chỉ vào cái hồ lớn Mục Tứ Thành đang nhìn kinh ngạc: "Một số khu vực TV nhỏ sẽ được cải tạo thành hồ quan sát, khu vực cậu vừa thấy là hồ quan sát lớn nhất của giải đấu, chỉ sử dụng để phát sóng trực tiếp các trận đấu giữa mùa giải, chúng ta chưa vào đó được đâu."

"Ngoài hồ quan sát lớn nhất này thì xung quanh còn có rất nhiều hồ quan sát lớn nhỏ khác nhau." Vương Thuấn chỉ chỉ bốn phía, "Các trận đấu trước mùa giải được chiếu trong những hồ chiếu có kích thước khác nhau như thế này."

Mục Tứ Thành nhíu mày: "Vị trí của mấy cái hồ này giống như vị trí đề cử của TV nhỏ phải không? Cũng có chỗ tốt chỗ xấu hay hấp thụ phản chiếu ánh sáng gì gì đó? Làm sao có thể đảm bảo trận đấu của chúng ta được phát sóng ở hồ có vị trí tốt?"

Vương Thuấn mỉm cười: "Chuyện này liên quan đến một thứ khác, gọi là 【 Hồ Đánh Cuộc】."

Mục Tứ Thành nghi hoặc hỏi lại:, "【 Hồ Đánh Cuộc】á?"

Vương Thuấn gật đầu: "Số điểm tích lũy mà khán giả nạp điện cho các cậu trong một năm qua được sẽ được hệ thống nhân lên năm lần làm quỹ cơ bản để vào 【 Hồ Đánh Cuộc】, đương nhiên, đối thủ của các cậu cũng được tính như vậy."

"Theo lệ thường, quỹ cơ sở đánh bạc của các cậu và đối thủ càng lớn thì 【 Hồ Đánh Cuộc】kết hợp của hai bên sẽ càng lớn, dễ chiếm được hồ quan sát lớn, vị trí tốt và tỉ lệ lộ diện trước khán giả cũng cao."

Mục Tứ Thành nhướng mày hỏi lại: "Nói cách khác, nếu tôi muốn trận đấu của mình được phát sóng trong hồ quan sát có tỉ lệ lộ diện cao, thu hút nhiều người xem thì một là bản thân tôi có điểm nạp điện rất cao, hoặc là chiến đội đối kháng với tôi có điểm nạp điện cao, đúng không?"

Vương Thuấn cười gật đầu: "Nhưng hiện tại cậu không cần phải lo lắng về vấn đề này, đội ngũ các cậu có điểm nạp điện khá cao trong giai đoạn tiền mùa giải, vị trí hồ quan sát không đến nỗi quá tệ đâu."

"Vả lại trong quá trình thi đấu sẽ có một lượng lớn khán giả không ngừng đặt điểm vào 【 Hồ Đánh Cuộc】của các cậu, chỉ cần trận nào cũng thắng thì vị trí hồ quan sát sẽ ngày càng tốt hơn."

Mục Tứ Thành ôm nguc, nhìn về phía hồ quan sát lớn nhất hừ một tiếng, "Dù sao thì cuối cùng trận đấu của chúng ta cũng sẽ được phát sóng ở đây!"

"Đó là chuyện phải làm để vào vòng loại trực tiếp." Vương Thuấn đẩy vai Mục Tứ Thành đi về phía trước, "Đi đến điểm đăng ký tiền mùa giải để bốc thăm nào."

Vương Thuấn vừa đi vừa quay đầu lại: "Đúng rồi, bốc thăm thì không thể thiếu Đỗ Tam Anh, cậu ta đâu rồi?"

Bạch Liễu hơi bước sang một bên, để lộ Đỗ Tam Anh đang run lẩy bẩy như sắp khóc tới nơi.

Đỗ Tam Anh nước mắt nước mũi lèm nhèm, giữ chặt góc áo của Bạch Liễu: " Ô ô ô, chỗ này là chỗ nào..."

"Đã qua một tuần rồi." Bạch Liễu nhàn nhạt nói, "Cậu ta chẳng nhớ gì hết."

Vương Thuấn: "... = ="

Quên mất chuyện này nữa.

Sau khi Vương Thuấn phổ cập khoa học cho Đỗ Tam Anh khô cả nước miếng, Đỗ Tam Anh mới miễn cưỡng hiểu rõ nơi này là đâu và bây giờ cậu phải làm gì.

Đỗ Tam Anh được Bạch Liễu dẫn đến nơi đăng ký trước mùa giải.

Phòng đăng ký chật cứng người, đặc biệt là chiến đội đang xếp hàng chờ bốc thăm bên cạnh chẳng có mấy ai nhìn quen mắt, cả đám người nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu sáng sủa đẹp trai ngoại hình xuất chúng như hổ rình mồi.

Tay Đỗ Tam Anh run rẩy thò vào một chiếc thùng lớn giống như thùng bốc thăm trúng thưởng rồi rút ra một tờ giấy, cậu cúi xuống nhìn thoáng qua cái tên tr3n đó, sau đó nhỏ giọng báo cáo: "【 Nhà Du Mục】?"

Vẻ mặt đám người xung quanh biến sắc, mắt Vương Thuấn sáng lóe lên.

【 hệ thống nhắc nhở: " ( Nhà Du Mục) đã bỏ quyền tham gia, ( Đoàn Xiếc Thú Lang Thang) không đánh mà thắng, thu được Hồ Đánh Cuộc của đối phương. 】

【 Vui lòng chọn đội tiếp theo. 】

Đỗ Tam Anh do dự một chút, sau đó thò tay vào bốc thăm tiếp: "【 Sao Bắc Cực 】?"

【 hệ thống nhắc nhở: " ( Sao Bắc Cực) đã bỏ quyền tham gia, ( Đoàn Xiếc Thú Lang Thang) không đánh mà thắng, thu được Hồ Đánh Cuộc của đối phương. 】

【 Vui lòng chọn đội tiếp theo. 】

Đỗ Tam Anh trầm mặc một lúc, sau đó tiếp tục bốc thăm: "【 Người lái đò tr3n sông Vong Xuyên 】?"

【...... Đã bỏ quyền......】

"【 Dương Giác Xà Ảnh 】?"

【...... Đã bỏ quyền......】

"【 Đội Xung Phong】......?"

【...... Đã bỏ quyền......】

"【Nanh Vuốt Oosa 】......?"

【...... Đã bỏ quyền......】

"......"

Ánh mắt đám người xung quanh tham gia trước mùa giải nhìn chằm chằm nhóm Đỗ Tam Anh cứ như muốn đục ra được một cái lỗ lớn, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa hết sức kinh ngạc.

Tất cả chiến đội đều bỏ quyền, này mẹ nó cũng hợp lý được hả?!

Người khác bốc thăm thì một sống hai chết, dùng hết toàn lực mới có thể thắng một ván, còn người này bốc thăm như rút thẻ cào vậy, lại còn là loại thẻ cào 100% trúng thưởng, bốc một cái là nuốt trọn một cái Hồ Đánh Cuộc.

Đỗ Tam Anh bị người chung quanh nhìn chằm chằm thì chân tay luống cuống, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Liễu, Bạch Liễu mỉm cười ý bảo cậu cứ tiếp tục bốc thăm đi.

"【 đồ tể 】?" Đỗ Tam Anh lại bốc thăm lần nữa rồi ngẩng đầu lên.

Cả đám người chung quanh nhìn Đỗ Tam Anh không chớp mắt, nín thở chờ hệ thống trả lời.

【 hệ thống nhắc nhở: ( đồ tể) đang tích cực chuẩn bị chiến đấu, mời Đoàn Xiếc Thú Lang Thang đến khu vực Hồ Trò Chơi số 17 tiến hành trò chơi. 】

Mọi người không hẹn mà cùng nhau thở dài nhẹ nhõm một hơi —— cuối cùng cũng có đội ngũ không bỏ quyền.

"Tui, tui, tui không đánh, tui bỏ quyền!!" Một giọng nói hoảng sợ từ bên cạnh truyền đến, "Tui không đánh với Mục Tứ Thành đâu!"

Mục Tứ Thành nghe thấy tên mình thì a một tiếng, trợn mắt hung dữ nhìn qua, kết quả vừa nhìn thấy mặt đối phương thì đơ ra tại chỗ.

"Ô ô ô lúc trước Mục Tứ Thành đánh tui trong trò chơi, tui đánh không lại cậu ta!" Người này vừa nói vừa gào khóc chạy mất hút, "Cậu ta còn tụt quần tôi cho quái vật xem nữa!!"

"Tui không muốn bị cậu ta tụt quần nữa đâu!"

【 hệ thống nhắc nhở: ( đồ tể) đã bỏ quyền, ( Đoàn Xiếc Thú Lang Thang) không chiến mà thắng, thu được Hồ Đánh Cuộc của đối phương 】

Mọi người: "......"

Này rốt cuộc là đang làm gì!

Bạch Liễu chậm rãi liếc mắt nhìn sang Mục Tứ Thành: "Cậu còn có sở thích này à?"

Mục Tứ Thành thẹn quá hóa giận: "Này mẹ nó có thể trách tôi sao! Lúc đó tôi và hắn ta giành nhau đồ vật, hắn lại dở trò ám toán tôi, tôi khi dễ hắn một chút thì có sao đâu! Tôi cũng đâu có giết hắn!"

Lưu Giai Nghi cười nhạo: "Chỉ có kẻ ngốc như anh mới làm mấy chuyện nhàm chán như vậy."

Mục Tứ Thành cáu lên: "Dù sao thắng là được!"

Đỗ Tam Anh tiếp tục bốc thăm, cậu nghi hoặc chậm rãi nói: "【 nữ vu tái cao 】......?"

Người bên cạnh nghẹn ngào đứng dậy: "Tôi là Chiến Thuật Gia của 【 nữ vu tái cao 】, tôi cũng bỏ quyền."

"Toàn bộ đội chúng tôi đều được phù thủy cứu, đều là fan của Lưu Giai Nghi, tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện gì tổn thương đến cô bé!"

Người này cảm xúc dạt dào nhìn thoáng qua Lưu Giai Nghi: "Phù Thủy Nhỏ, hợp điểm với chúng tôi cùng nhau giành chiến thắng nhé!"

Sau đó khóc lóc chạy mất.

【 hệ thống nhắc nhở: ( nữ vu tái cao) đã bỏ quyền, ( Đoàn Xiếc Thú Lang Thang) không chiến mà thắng, thu được Hồ Đánh Cuộc của đối phương. 】

Mục Tứ Thành ôm nguc ve vẩy đuôi dài, oa oa một tiếng, lườm mắt xuống Lưu Giai Nghi: "Chỉ có kẻ ngốc như anh mới làm mấy chuyện nhàm chán như vậy á?"

Lưu Giai Nghi mặt không cảm xúc: "Anh đang nói gì vậy, em mù, nghe không được."

Đỗ Tam Anh thấp thỏm lại tiếp tục bốc một tờ thăm: "chiến đội【Hoa Hồng Bạc 】?"

Đường Nhị Đả nghe thấy cái tên này thì ngẩn ra.

Có người từ trong đội ngũ đi ra, hắn nhìn Đường Nhị Đả cười khổ: "Không ngờ lại có thể gặp anh bằng cách này, thợ săn tiên sinh."

"Xem ra ngoại trừ bỏ quyền thì tôi cũng không có lựa chọn thứ hai đâu nhỉ."

Người này bước lên bắt tay Đường Nhị Đả, vỗ bờ vai của gã thở dài một tiếng: "Anh tiếp tục cố lên, bảo trọng nhé."

Đường Nhị Đả dừng một chút, bắt tay lại: "Xin lỗi."

Vương Thuấn bên cạnh giải thích cho Bạch Liễu: "Lúc trước【Hoa Hồng Bạc 】 có thuê Đường Nhị Đả tiên sinh tham gia đội ngũ giải đấu, sau khi Đường đội trưởng rời đi thì xuống dốc không phanh, mấy năm nay chỉ quanh quẩn ở giai đoạn tiền mùa giải thôi."

"Có thể nói là cả đội ngũ đều nhờ Đường đội trưởng gánh team."

Đỗ Tam Anh được Bạch Liễu ra hiệu lại tiếp tục bốc thăm: "đội【 Con Rối Cuối Cùng 】?"

Một người gạt đám đông sang một bên, chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Liễu và Mộc Kha, bỗng nhiên nở nụ cười: "Đã lâu không gặp, Mộc Kha, Bạch Liễu."

Mộc Kha ngẩn người: "Phương Khả?"

Phương Khả gãi gãi đầu: "Trí nhớ cậu thật tốt, còn có thể nhớ đến tôi."

Mục Tứ Thành nheo đôi mắt: "Ờmm —— tôi cảm giác người này rất quen mắt, nhưng lại không nhớ được là đã gặp nhau ở đâu......"

Vương Thuấn phức tạp thở dài một hơi: "Không ngờ gặp được cậu ở đây Phương Khả."

"Cậu ta là con rối cuối cùng còn sống sót sau khi Trương Khôi chết, cùng nhóm với Lưu Hoài, Lý Cẩu." Vương Thuấn thở dài, "Sau khi Trương Khôi chết, cậu ta liền rời khỏi Hiệp Hội Quốc Vương, không ngờ lại tự tạo đội tham gia giải đấu."

Mục Tứ Thành bừng tỉnh: "À tôi nhớ ra rồi, trong Trạm cuối bốc lửa, Bạch Liễu đã tha mạng cho cậu ta."

Phương Khả cảm xúc ngổn ngang nhìn Bạch Liễu cùng Mộc Kha, cuối cùng mỉm cười nhẹ nhõm: "Sau khi Lưu Hoài chết, con rối của Trương Khôi còn sống cũng chỉ còn lại tôi, tôi gia nhập một hiệp hội khác, trở thành Chiến Thuật Gia của bọn họ."

"Bất quá xem ra, tôi không có mệnh làm Chiến Thuật Gia rồi thì phải."

Phương Khả nhấc tay: "Hệ thống, tôi bỏ quyền."

【 hệ thống nhắc nhở: ( Con Rối Cuối Cùng) đã bỏ quyền, ( Đoàn Xiếc Thú Lang Thang) không chiến mà thắng, thu được Hồ Đánh Cuộc của đối phương 】

Trước khi đi, Phương Khả quay đầu nhìn Mộc Kha một cái: "Hợp với Lưu Hoài cùng nhau chiến thắng."

Mộc Kha ừ một tiếng: "Nhất định rồi."

Phương Khả lại nhìn Bạch Liễu, nở nụ cười: "Tôi cũng cảm thấy cậu sẽ làm được."

"Lần này cậu tìm được một Kẻ Thao Túng không tệ."

Phương Khả vẫy vẫy tay rời đi.

Đỗ Tam Anh vẫn đang cẩn thận bốc thăm, ánh mắt đám người vây xem bên cạnh từ lúc bắt đầu không thể tin nổi, không thể tưởng tượng, sau đó là hâm mộ ghen ghét, sau nữa là căm hận thấu xương.

Mãi đến cuối cùng, ánh mắt mọi người đều đã chết lặng.

Còn giải cái gì đấu cái gì nữa, thắng mẹ nó luôn đi, hủy diệt hết đi.