Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 320




Aizz." Hoa Càn Tương ngửa đầu ra sau, dựa vào tr3n tường thở dài, đột nhiên bật cười, "Kỳ thật tôi cũng cảm thấy rất ấu trĩ."

"Tôi nghe người khác nói, hội trưởng làm chủ công của Nghịch Thần rất nhiều năm rồi, từ lúc Thợ Săn Hươu bắt đầu thành lập kìa."

"Trong bất kỳ trận đấu đội nào, chỉ cần hội trưởng là chủ công chính thì Chiến Thuật Gia Nghịch Thần sẽ không bao giờ bị thương, cho dù tình huống có bi đát đến đâu, bởi vì hội trưởng sẽ làm mọi cách để bảo vệ cậu ấy."

Hoa Càn Tương nhớ lại: "Nếu Nghịch Thần là một 【 nhà tiên tri 】, thì hội trưởng giống như 【 thợ săn 】 vậy."

"—— 【 thợ săn 】 sinh ra để bảo vệ 【 nhà tiên tri 】."

"Ban đầu nghe nói mọi người đều muốn Nghịch Thần làm hội trưởng, nhưng cậu ấy không muốn, đem vị trí này giao phó cho hội trưởng, còn cười nói tin tưởng hội trưởng nhất định có thể dẫn dắt mọi người đi đến tương lai mà cậu ấy đã nhìn thấy."

"Nhưng tương lai còn chưa tới." Hoa Càn Tương thở ra một hơi, tự cười nhạo, "Người mang tương lai cho chúng tôi lại bỏ chạy."

Hắc Đào bình tĩnh nói: "Không phải bỏ chạy."

Hoa Càn Tương ngẩn ra.

Vẻ mặt Hắc Đào chẳng có chút biểu cảm nào, nhìn chăm chú ông ta: "Nghịch Thần mang cho các người tương lai mà các người mong muốn theo một cách khác."

"Khi các người không thể nhìn thấy tương lai thì có thể chọn tin vào những người nhìn thấy tương lai."

Hoa Càn Tương sững sờ một lúc, sau đó cười lớn: "Còn nữa, những người 【 dân làng 】không biết chân tướng như chúng ta vẫn phải nghe theo lời chỉ huy của 【 nhà tiên tri 】đúng không."

Nói xong, Hoa Càn Tương nhảy xuống ghế, dùng kìm gắp thanh trọng kiếm của Nghịch Thần trong bếp lò ra ngoài.

Sau khi ngó nghiêng đánh giá một hồi, Hoa Càn Tương nhúng thanh kiếm vào trong nước: "Đã sửa gần xong rồi, Hắc Đào, roi gãy của cậu đâu, mang lại đây bắt đầu sửa roi."

Hắc Đào đưa cho ông ta chiếc roi gãy nát chỉ còn cái cán.

Hoa Càn Tương nhìn nó một hồi: "Tuy là tôi chưa từng hỏi tại sao vũ khí lại bị hỏng, nhưng hỏng đến mức này thì cũng hơi quá đi!"

"Đánh nhau với người ta nên bị hỏng." Hắc Đào giải thích có lệ.

Hoa Càn Tương ngẩn ra: "Có người chơi đánh ngang tay với cậu như vậy à? Giải đấu sắp bắt đầu rồi, Nghịch Thần không ngăn cản à?"

Hắc Đào mặt không cảm xúc: "Nghịch Thần hợp với đối phương cùng nhau đánh tôi."

Hoa Càn Tương: "...... Vậy nhất định cậu đã gây ra chuyện quá mức rồi."

Hắc Đào chậm rãi dựa vào lưng ghế, chống cằm lên mu bàn tay, nói: "Đúng vậy, cho nên tôi muốn xin lỗi người đó."

Hoa Càn Tương cầm roi cẩn thận đánh giá, thuận miệng trả lời: "Vậy đi đi."

"Nhưng Nghịch Thần không cho phép." Hắc Đào chậm rãi rũ mí mắt xuống, "Anh ấy nói trước tiên phải tìm ra lý do tại sao đối phương lại đối với mình như vậy, còn nếu tuỳ tiện đi tìm đối phương thì sẽ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn."

Hoa Càn Tương đồng ý gật gật đầu: "Đúng là như thế, vậy cậu nghĩ ra chưa?"

Hắc Đào yên lặng trong chốc lát.

Hoa Càn Tương cười rộ lên: "Chưa nghĩ ra được à?"

Hắc Đào im lặng hồi lâu mới mở miệng: "Tôi cảm giác hình như em ấy thích tôi, nhưng hễ gặp tôi thì lại buồn bã, nghĩ ngợi cũng rất nhiều."

"Tôi không hiểu em ấy suy nghĩ chuyện gì, cũng không hiểu em ấy buồn vì điều gì."

Hoa Càn Tương nhúng roi Hắc Đào roi vào dung nham, cười chọc ghẹo: "Ai nha, lại là mấy chuyện yêu đương......"

"Nói chung, theo kinh nghiệm của tôi, nếu cậu cho cô ấy những gì cô ấy muốn thì cô ấy sẽ tha thứ cho cậu phần nào cho dù không nói ra. Bên kia có muốn gì không?"

Hắc Đào dừng lại: "Có, một cây roi tương tự như của tôi và một chữ thập ngược."

Nói xong, Hắc Đào lại trầm mặc: "Nhưng tôi không muốn em ấy lấy được nên phá hỏng hết cả rồi."

Hoa Càn Tương hiểu ra: "Thảo nào đối phương chán ghét cậu là đúng rồi!"

Hắc Đào đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hoa Càn Tương: "Ông có thể làm được không? Một cái roi giống như của tôi ấy."

Hoa Càn Tương tràn ngập dấu chấm hỏi: "Đại ca à, cậu có biết roi của cậu có cấp bậc gì không?"

"Nếu tôi có thể tạo ra roi có chất lượng như cậu thì tôi cmn tự tạo công hội cho mình luôn rồi, không tốt hơn à!" Hoa Càn Tương vừa nói vừa lắc lắc rồi tr3n tay, "Chưa nói đến cái khác, chỉ nói đến xương cốt thôi, từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua loại nguyên vật liệu nào có kết cấu giống như roi của cậu."

"Tôi tìm khắp trong toàn bộ trò chơi cũng ko thấy loại xương cốt này, trong hiện thực cũng chẳng có, tôi cũng không biết cậu tham khảo chủng loại quái vật thằn lằn nào để tạo ra đạo cụ kỹ năng bi3n thái như thế này nữa."

Hắc Đào liếc nhìn cây roi chìm trong dung nham, thản nhiên trả lời: "Đó là xương của tôi."

Hoa Càn Tương ngẩn ra: "...... Không phải là xương thằn lằn à?"

"Lúc đầu rất nhiều người gọi tôi là thằn lằn." Hắc Đào trả lời, "Tôi cũng nghĩ tôi là một con thằn lằn, vì vậy tôi gọi nó là xương thằn lằn".

Hoa Càn Tương càng thêm mê mang: "...... Sao cậu lại tự cho mình là thằn lằn?"

Hắc Đào nhớ lại: "Bởi vì lúc tôi chui ra khỏi thân xác thì nửa người dưới là đuôi cá nhưng lại có chân, quỳ rạp tr3n mặt đất rất giống thằn lằn."

Thời điểm Hắc Đào sinh ra từ túi da của Tawil tại thị trấn Siren, y vẫn chưa hoàn toàn mất đi hình dáng người cá, nửa người dưới là một cái đuôi cá khổng lồ, nhưng bàn chân lại chậm rãi mọc ra khỏi đuôi, trông vừa kỳ quái lại chẳng ra thứ gì, khiến người dân thị trấn sợ hãi gần như phát điên lên.

Bọn họ điên cuồng vừa đánh vừa đạp Hắc Đào đang cố đứng lên, muốn đuổi "người thằn lằn" lăn đi.

Vì thế trong một thời gian dài, Hắc Đào thực sự nghĩ rằng mình là một con thằn lằn, khi gặp thằn lằn trong các phó bản khác, Hắc Đào thậm chí còn chủ động quan sát và bắt chước động tác của chúng.

Loại hiểu lầm vẫn tồn tại mãi cho đến khi Nghịch Thần bước vào Danh Sách Sát Thủ, nghiêm túc giải thích với Hắc Đào rằng thằn lằn không thể chơi trò chơi, Hắc Đào mới bừng tỉnh hiểu được.

—— hóa ra mình là một con người.

"Ông có thể dùng xương của tôi ——" Hắc Đào ngẩng đầu nhìn Hoa Càn Tương, "——làm một chiếc roi cho Bạch Liễu được không?"

Hoa Càn Tương hết hồn, theo bản năng từ chối: "Không được!"

Mặc dù bị từ chối, Hắc Đào vẫn không nhúc nhích nhìn Hoa Càn Tương cáu kỉnh đi tới đi lui mấy lần: "Không được tức là không được, cậu có giết tôi thì cũng không làm được đâu!"

"Cho dù tôi đồng ý giúp đỡ cậu thì trong đại sảnh trung tâm người chơi cũng bị cấm làm tổn thương nhau, tôi không có cách nào lấy xương của cậu ra được, đây là điều thứ nhất."

Hoa Càn Tương quay người lại, nghiêm nghị đưa ra hai ngón tay: "Điều thứ hai, cho dù cậu vào game rồi tháo xương ra cũng không thể đem nó ra ngoài để tôi làm roi được."

"Từ đó đến giờ chỉ có thể đem thương tích và các đạo cụ khen thưởng trong trò chơi ra ngoài, tôi chưa bao giờ nghe ai nói có thể mang xương của mình ra ngoài cả."

"Thứ ba, xem như cậu tìm được cách để lấy xương cho tôi, một cây roi sẽ cần ít nhất bốn đến sáu gai xương sống lưng, mỗi lần lấy xương và đợi mọc lại cần một khoảng thời gian rất dài để dưỡng bệnh, tôi không thể cứ ở mãi trong Danh Sách Sát Thủ để chờ cậu hồi phục rồi làm roi được, Thợ Săn Hươu cũng đang chuẩn bị cho giải đấu, vì vậy tôi phải ở đó."

"Tóm lại, ý nghĩ kỳ lạ của cậu không thực hiện được đâu."

"Vậy nếu như tất cả những vấn đề này đều được giải quyết thì ông sẽ giúp tôi, phải không?" Hắc Đào nhìn Hoa Càn Tương, ánh mắt rất tập trung và nghiêm túc.

Bộ dạng này làm cho Hoa Càn Tương do dự một hồi, rồi qua loa lấy lệ hỏi: "Cậu giải quyết như thế nào?"

Hắc Đào nhìn xuống chiếc roi đã khôi phục lại nguyên dạng trong bếp lò của Hoa Càn Tương rồi rút ra, roi thấm nước phát ra một âm thanh nhè nhẹ, bốc lên một sợi khói trắng.

Sau đó y đưa tay cong qua cổ, tr3n mặt không chút biểu cảm, dí cây roi vào cổ chỗ xương sống lưng, đâm xuống không chút do dự.

Máu tươi nháy mắt tràn ra, Hoa Càn Tương lộ ra vẻ kinh ngạc, Hắc Đào chậm rãi nắm chặt tay thành nắm đấm rồi thu tay về sau, xòe ra trước mặt Hoa Càn Tương.

Trong lòng bàn tay là một đoạn xương sống máu chảy đầm đìa.

"Roi của tôi có thể cắt xuyên thời gian và không gian, vì vậy tôi có thể tự làm mình bị thương trong sảnh trung tâm, có thể lấy xương ra." Hắc Đào thần sắc nhạt nhẽo, "Khả năng tái sinh của tôi rất mạnh, gỡ xương rồi sẽ mau dài trở lại thôi, cũng không làm chậm trễ thời gian của ông đâu."

"Vấn đề đã giải quyết xong rồi, bây giờ làm roi cho tôi được không?"

Hoa Càn Tương khóe miệng run rẩy, im lặng hồi lâu, hai tay run rẩy rút trong túi ra hộp thuốc lá, sau khi hút một điếu thuốc, ánh mắt mới dám chậm rãi nhìn xuống đoạn xương rỉ máu nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của Hắc Đào.

"Cậu... cậu không có cảm giác gì sao?"

Hắc Đào khựng một chút: "Có cảm giác."

Hoa Càn Tương không thể tin được nhìn Hắc Đào: "Vậy sao cậu mẹ nó lại có thể mặt không đổi sắc rút xương của mình ra được vậy?!"

Hắc Đào trầm mặc: "Bởi vì tôi biết em ấy chỉ muốn cái này."

Hoa Càn Tương ngẩn ra, ông ta nhớ lại những gì mình vừa nói với Hắc Đào —— 【 Hãy cho cô ấy những gì cô ấy muốn, cô ấy sẽ tha thứ cho cậu một chút. 】

"Đối phương muốn loại đồ này, cậu đau đớn như vậy mới có thể làm ra..." Hoa Càn Tương thần sắc phức tạp mà thở dài một hơi, "cũng đâu cần thiết như vậy chứ..."

"Mang qua đây đi." Hoa Càn Tương ngậm một điếu thuốc trong miệng, nhận lấy đoạn xương, ông ta không đành lòng nhìn thẳng vào nó nên chuyển qua thân thể Hắc Đào, "Đừng để máu bắn tung tóe khắp nơi như vậy, chính mình cẩn thận một chút."

Hắc Đào ừ một tiếng.

Hoa Càn Tương nhìn đoạn xương trong tay, hít sâu một hơi: "Mẹ nó, chuyện quỷ gì đây..."

Giải đấu đang đến từng ngày.

Tất cả các công hội đều đang trải qua giai đoạn nước rút điên cuồng cuối cùng, không chỉ riêng Hồ Trò Chơi mà cả khu vực TV nhỏ không khí cũng sôi sùng sục.

Đoàn Xiếc Thú Lang Thang tập luyện gần như cả ngày lẫn đêm với đủ loại trò chơi cường độ cao, không chỉ Mục Tứ Thành kêu gào thảm thiết không chịu đựng được mà ngay cả Đường Nhị Đả cũng có lúc lộ ra vẻ mệt mỏi.

Mục Tứ Thành nằm liệt người tr3n bàn làm việc trong phòng nghỉ Đoàn Xiếc Thú Lang Thang, tròng mắt trợn trắng: "... Tôi sắp đối mặt với chuyện khủng b0 nhất trong đời."

Lưu Giai Nghi cạn lời: "Chỉ là khởi động mùa giải thôi mà, trước đây anh có bao giờ sợ hãi như thế đâu?"

"Không phải." Mục Tứ Thành hai mắt vô thần phản đối, "Không riêng gì khởi động mùa giải, anh sắp bắt đầu học lại rồi."

Đường Nhị Đả vén quần áo lau mồ hôi tr3n mặt, nghe vậy cười nói: "Học đại học chắc ổn nhỉ?"

"Đúng vậy, vốn dĩ cũng tạm được..." Mục Tứ Thành bi phẫn nói, "Nhưng học kỳ 1 tôi mãi chơi game, đến cuối học kỳ thi trượt hai môn! Học kỳ này phải thi lại! "

Mục Tứ Thành vò đầu bứt tóc, rú lên đau khổ: "Với lại tôi còn chưa ôn bài nữa!"

Mộc Kha thật tình thắc mắc: "Đại học thi rất đơn giản mà, tại sao lại trượt?"

Lưu Giai Nghi cười nhạo không thương tiếc: "Ở đây chắc chỉ có mình anh là thi trượt môn."

Bạch Liễu ngồi bên cạnh nhàn nhạt mở miệng: "Tôi cũng trượt."

Trong nháy mắt cả đám người trong phòng đổ dồn ánh mắt nhìn qua.

"Làm sao vậy?" Bạch Liễu thản nhiên nhìn lại, "Tôi thi rớt lạ lắm à?"

"Tôi học chỉ ở mức trung bình thôi."

Mộc Kha trầm ngâm nhớ lại: "Tôi nhớ ra rồi, tôi có xem sơ yếu lý lịch của anh, điểm của Bạch Liễu hình như không được tốt lắm, tôi nhớ kỳ thi tuyển sinh đại học hình như được ——"

"485 điểm." Bạch Liễu uống một ngụm nước, giọng điệu bình thản nói, "Tôi nhớ là khá thấp so với điểm chọn của một số trường đại học."

Mục Tứ Thành sửng sốt: "Điểm thi đại học của anh vậy mà còn thấp hơn tôi hơn 100 điểm!"

Mục Tứ Thành nhanh chóng đắc ý, ôm nguc nhướng mày nhìn Bạch Liễu nở nụ cười gợi đòn: "Không ngờ, thật không ngờ, Bạch Liễu, nhìn anh xem, mày rậm mắt to, trông y như học sinh xuất sắc vậy á, thế mà thi còn thua cả tôi!"

"Rất kỳ lạ." Lưu Giai Nghi nhíu mày, "Tư duy và học lực của Bạch Liễu rất cao, sao lại thấp hơn cả Mục Tứ Thành chứ?"

Mục Tứ Thành phát cáu: "Này ——!!"

Bạch Liễu suy nghĩ một chút: "Hồi cấp ba tôi học không chăm chỉ lắm, không hiểu chuyện, lại tương đối phản nghịch, không tập trung vào học tập, đến nửa học kỳ cuối cùng mới bắt đầu nghiêm túc học."

"Lúc mới vừa thông báo thành tích, Lục Dịch Trạm có thuyết phục tôi học lại, tôi cũng đã nghĩ đến việc học lại, nhưng cuối cùng vẫn không đi."

Mục Tứ Thành xoa xoa hai tay, vẻ mặt kinh hãi: "Sao lại thế này, tôi nghe anh nói đến chuyện suy nghĩ đi học lại thì có cảm giác không ổn sao sao ấy, sợ hãi quá đi!"

Bạch Liễu liếc nhìn Mục Tứ Thành: "Người bình thường nếu thi đạt điểm kém đều sẽ cân nhắc đến việc học lại."

Mộc Kha tò mò hỏi: "Bạch Liễu rốt cuộc tại sao không đi?"

Bạch Liễu dừng lại: "Bởi vì tôi không có tiền, lúc đó tôi đủ mười tám tuổi rồi, viện mồ côi không hỗ trợ nữa."

Tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả Mục Tứ Thành cũng sững sờ.

Lý do này thực sự là... ngoài dự đoán của mọi người.

"Mặc dù viện mồ côi cũng có trợ cấp giáo duccho trẻ em trưởng thành, nhưng danh ngạch không nhiều lắm, yêu cầu phải có thành tích rất tốt hoặc rất nỗ lực chăm chỉ mới nhận được, chẳng hạn như Lục Dịch Trạm, loại người như tôi mà nhận được thì rất bất công với người khác."

Bạch Liễu ngồi tr3n ghế với vẻ mặt bình thản: "Mặc dù Lục Dịch Trạm bảo là sau khi vào đại học cậu ấy sẽ chăm chỉ kiếm tiền để trang trải học phí và sinh hoạt cho tôi, giúp tôi đi học lại, chờ đến khi tôi đi làm thì trả cho cậu ấy là được, cuối cùng tôi vẫn từ chối."

Lưu Giai Nghi nhịn không được thắc mắc, "Tại sao?"

Bạch Liễu nhướng mắt: "Bởi vì tôi chán ghét cuộc sống cấp ba cho nên không muốn học lại."

Vương Thuấn cắt ngang bầu không khí đang trò chuyện rôm rả của nhóm người:

"Các vị, một ngày nữa là bắt đầu khởi động mùa giải rồi, bây giờ tôi sẽ nhắc lại một số vấn đề quan trọng trước trận đấu, sau đó mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt đêm nay, ngày mai vào trò chơi sẽ chính thức tiến hành bốc thăm thi đấu."

"Trước hết, sân khấu chính của giải đấu là ở đại sảnh trung tâm, tất cả mọi người sẽ phải thay đổi thói quen thi đấu trước mặt khán giả."

Vẻ mặt của Vương Thuấn rất nghiêm túc: "Hiện tại chưa có ai trong số các cậu giành được kim bài miễn tử, các cậu cần phải nổi tiếng thêm nữa."

"Vì vậy, nếu gặp được đối thủ có sức mạnh yếu hơn trong giai đoạn khởi động giải đấu thì phải tận lực thể hiện sự vượt trội của mình để thu hút sự chú ý của khán giả."

"Thứ hai, Hồ Trò Chơi sắp đóng cửa, theo thông lệ của những năm trước, Hồ Trò Chơi sẽ được dùng làm nơi cho thuê tư nhân, công hội có giá thầu cao nhất trong ngày hôm đó có thể thuê Hồ Trò Chơi trong một ngày."

Vương Thuấn nhấn mạnh: "Mặc dù giải đấu đã bắt đầu, ngoại trừ Đường đội trưởng ra, những người khác đều là người mới thuần túy, cường độ huấn luyện còn kém rất xa tuyển thủ chuyên nghiệp."

"Cho nên tiếp theo, các cậu không chỉ tham gia vào các trò chơi khởi động mùa giải, mà công hội cũng sẽ tích cực đấu thầu để thuê Hồ Trò Chơi mỗi ngày, một khi thuê được thì phiền mọi người chịu khổ một chút ngày hôm đó, sau khi thi đấu thì hãy đến Hồ Trò Chơi để luyện tập thêm, nhất định phải tận dụng chi phí thuê một cách có lợi nhất."

"Tôi đã hỏi Charles về các chi phí đấu thầu Hồ Trò Chơi, anh ta nói sẽ thanh toán toàn bộ chi phí này."

Vương Thuấn nhìn mọi người xung quanh, nở một nụ cười hiểu ý:

"Cuối cùng, tôi chúc mọi người mọi điều may mắn và đạt được điều mình muốn."

Đêm trước giải đấu.

Mục Tứ Thành tựa vào ngọn đèn để bàn phủ đầy ánh sáng trắng, bĩu môi lười biếng cầm bút, dùng bút dạ vẽ nguệch ngoạc tranh ảnh linh tinh trong sách giáo khoa, ôn tập những môn sẽ thi lại.

Vẽ tới vẽ lui, ánh mắt của Mục Tứ Thành đột nhiên chuyển sang chiếc giường trống bên trái cánh cửa ký túc xá.

Đó là giường của Lưu Hoài.

Vì có người chết trong ký túc xá nên các sinh viên khác đều sợ hãi dọn đi, chỉ có Mục Tứ Thành bị quản lý ký túc thuyết phục hai lần nhưng vẫn không chịu dọn ra ngoài, sống một mình ở đây.

"Phiền quá đi..." Mục Tứ Thành lẩm bẩm một mình, "Nếu có cậu ở đây thì có thể khoanh vùng trọng điểm cho tôi rồi."

"Chỉ có cậu là nghe giảng bài nghiêm túc..."

Than thở một hồi, Mục Tứ Thành cáu kỉnh gãi đầu: "Ahhh! Nếu hồi đó tôi thi đại học cũng đạt 485 điểm thì tốt rồi! Trong đầu bây giờ toàn là giải đấu méo làm được bài a a a a!"

Lưu Giai Nghi cuộn tròn tr3n giường, ôm một con búp bê xấu xí và vụng về tr3n tay, cô bé nhắm mắt lẩm nhẩm:

"Anh hai ngốc..."

"Anh giao em cho Bạch Liễu, tuy là xem ra cái gì cũng không tốt, nhưng hắn rất giữ lời hứa."

Cửa phòng Lưu Giai Nghi vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, cô bé lập tức giấu con búp bê vào trong chăn giả vờ ngủ.

Cánh cửa chậm rãi đẩy ra, Hướng Xuân Hoa cẩn thận mở cửa, rón rén đến bên giường Lưu Giai Nghi, nhét chăn bông cho cô bé, sờ đầu cô bé, sau đó rời đi.

Lưu Giai Nghi từ từ mở mắt, cô bé cầm tay con búp bê trong chăn bông, thì thầm nói:

"Hiện tại em đã có một gia đình rất thương yêu em, anh hai."

"Bạch Liễu tìm cho em đấy."

Mộc Kha ngồi bên cạnh băng ghế trong bệnh viện, cởi bỏ điện tâm đồ xuống rồi mặc lại quần áo.

Bác sĩ đối diện nhìn kỹ tờ biểu đồ điện tâm đồ một lúc, sau đó gật đầu: "Sắp tới cần phải kiểm tra chuyên sâu, nhưng tình trạng của cậu gần đây tương đối ổn định, tránh vận động mạnh, giữ tâm lý bình thản là được."

Mộc Kha đứng dậy cúi đầu lễ phép cảm ơn, "Làm phiền bác sĩ."

Bác sĩ nở nụ cười: "Đừng khách sáo, từ nhỏ cậu đã là bệnh nhân của tôi rồi, mà Mộc Kha này, gần đây tâm tình của cậu có vẻ rất tốt, có chuyện gì vui à?"

Mộc Kha ngẩng đầu, mỉm cười: "Dạ."

"Tôi gặp được một người khiến mình phải vận động mạnh, tâm lý cũng không ổn định, nhưng vẫn rất vui vẻ."

Bác sĩ ngẩn người.

Bác sĩ còn chưa kịp phản ứng, Mộc Kha lại cúi đầu chào tạm biệt, xoay người chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Đường Nhị Đả vừa mới ra khỏi phòng thì nhìn thấy Tô Dạng và một nhóm đội viên của chi đội 3 đang đứng trước mặt mình.

Gã không khỏi giật mình: "Các cậu làm..."

"Đi thôi, công việc của chúng ta xong xuôi rồi! Đi uống rượu nào!" Đám đội viên ầm ĩ xông lên, nở nụ cười cợt nhã, "Lâu lắm rồi không uống một ly với anh!"

Đường Nhị Đả tay chân luống cuống gạt bọn họ ra: "Các cậu làm sao vậy! Tôi rời khỏi cục quản lý dị đoan rồi, không còn là đội trưởng của các cậu!"

Tô Dạng cười rộ lên, mi mắt cong cong: "Đúng vậy, nhưng chẳng lẽ anh rời đi rồi thì chúng tôi không thể tới mời anh uống một ly sao?"

"Chúng tôi đến đây không phải để gặp Đường Nhị Đả đội trưởng của chi đội 3, mà để tìm người bạn cũ Đường Nhị Đả cùng nhau ôn chuyện thôi, không được sao?"

Đường Nhị Đả khựng lại, sau đó bả vai chậm rãi buông lỏng, nở nụ cười nhẹ nhõm một hơi: "được chứ."

Tr3n đường đi, Đường Nhị Đả và Tô Dạng sánh bước bên nhau, Tô Dạng liếc nhìn Đường Nhị Đả rồi cười: "Cảm giác anh thay đổi rất nhiều."

Đường Nhị Đả dừng lại: "Vậy à?"

Tô Dạng gật đầu: "Trước đây, tôi luôn cảm thấy anh có rất nhiều tâm sự nặng nề, tựa như mang theo rất nhiều gánh nặng mà chúng tôi không biết, cũng không chịu nói cho chúng tôi biết, mỗi ngày đều rất căng thẳng."

"Có cảm giác như đang bảo vệ mọi người trong lãnh thổ của mình." Tô Dạng ngẩng đầu thở ra một luồng khí trắng, "Nhưng lại đang chống cự để mọi người ngoài cửa."

"Nhưng bây giờ, có cảm giác như anh đã trút bỏ được gánh nặng đó rồi thì phải."

Tô Dạng cười quay đầu lại: "Tôi chưa từng thấy anh thư thái như vậy, xem ra nghỉ hưu đối với cụ ông 40 tuổi như anh cũng tốt nhỉ."

Đường Nhị Đả dừng một chút, sau đó cười nói: "Tuy rằng cuộc sống về hưu có nhiều bất trắc."

"Nhưng gánh nặng thì đúng là được người khác tiếp nhận rồi."

Tô Dạng bật cười: "Là Bạch Liễu?"

Đường Nhị Đả tay cầm điếu thuốc, trong đôi mắt xanh biếc hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Ừ."

Trong Hồ Trò Chơi.

【 hệ thống nhắc nhở thân thiện: Do giải đấu sắp diễn ra, khu vực Hồ Trò Chơi sẽ sớm đóng cửa, người chơi vui lòng rút lui càng sớm càng tốt! 】

Mọi người liên tục bò ra khỏi Hồ Trò Chơi, giao diện trò chơi không ngừng xoay tròn tr3n mặt nước dần dần ngưng đọng và tối sầm lại, đáy nước từ hư ảo biến thành hiện thực, chỉ còn sóng nước lắc lư phản chiếu vầng hào quang đủ màu sắc mờ ảo tr3n đỉnh đầu.

Bạch Liễu bước lên từ Hồ Trò Chơi, nước tr3n người nhỏ giọt tí tách ướt đẫm.

Sau này muốn vào đây thì phải bỏ điểm ra thuê, tuy hắn không phải tốn kém, nhưng theo nguyên tắc cơ bản của Bạch Liễu 【 có sẵn mà không xài thì đúng là ngu 】, hắn vẫn hì hục huấn luyện trong Hồ Trò Chơi cho đến giây phút cuối cùng.

Toàn bộ Hồ Trò Chơi lúc này chỉ còn Bạch Liễu, hắn vừa định bước ra ngoài, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người khác.

Hắc Đào đứng không nhúc nhích bên ngoài Hồ Trò Chơi, nhìn chằm chằm vào hắn.

Bạch Liễu khựng lại, hắn cũng nhìn thẳng vào Hắc Đào.

Hai người không nói gì, chỉ im lặng nhìn nhau.

Hắc Đào đứng bên ngoài Hồ Trò Chơi, Bạch Liễu đứng bên trong Hồ Trò Chơi, giữa hai người là một vầng hào quang đầy màu sắc lặng lẽ lưu chuyển.

Giờ phút này chỉ còn lại hai người bọn họ trong Hồ Trò Chơi vốn rất đông đúc, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy trống trải.

Bạch Liễu lên tiếng trước, giọng điệu bình tĩnh: "Tìm tôi có chuyện gì không?"

Hắc Đào dừng một chút, sau đó chậm rãi đưa tay về phía Bạch Liễu: "Cho em."

Bạch Liễu cụp mắt xuống nhìn thứ trong tay Hắc Đào.

Tr3n tay Hắc Đào là một chiếc roi xương trắng tinh.

——Giống hệt roi xương mà Bạch Liễu nhận được từ Tawil lúc đầu.

Bạch Liễu cứ như vậy nhìn xuống, những giọt nước từ lông mi chảy xuống, nhỏ xuống Hồ Trò Chơi đã đóng kín, vầng hào quang đầy màu sắc bùng lên thành những vòng tròn.

Thấy Bạch Liễu không nhận lấy, Hắc Đào cuộn tròn ngón tay buông thõng bên người: "Là roi xương thằn lằn có sức mạnh ngang với roi xương người cá trước đây của em."

"Em không muốn sao?"

Bạch Liễu thật lâu mới ngẩng đầu nhìn Hắc Đào: "Chỉ có roi thôi sao?"

Hắc Đào ngớ người.

Bạch Liệt bình thản hỏi: "Anh cũng đánh gãy chữ thập ngược của tôi, không trả cho tôi luôn à?"

"Chữ thập ngược..." Ánh mắt Hắc Đào đảo tới đảo lui, "... vẫn chưa sửa xong."

Nguyên vật liệu của giá chữ thập quá đặc biệt, Hắc Đào hối thúc Hoa Càn Tương muốn điên luôn rồi cũng chưa tạo ra được cái tương tự.

Bạch Liễu gật gật đầu, đưa tay cầm lấy roi: "Vậy à? Vậy tôi lấy roi trước, anh dùng cái gì thế chấp giá chữ thập?"

Hắc Đào ngẩn người như tượng, mặt không cảm xúc đứng trước mặt Bạch Liễu một lúc thật lâu,.

Người này gần như muốn viết câu 【 Hiện tại tôi chưa nghĩ ra có thể lấy cái gì làm tài sản thế chấp】 tr3n mặt y luôn rồi.

Bạch Liễu nhìn đi chỗ khác, trong mắt mang theo ý cười: "Không nghĩ ra sao?"

Hắc Đào thành thật gật đầu, sau đó dừng lại, "Dùng cách khác được không?"

Bạch Liễu hỏi: "Như thế nào?"

Hắc Đào lấy ra một cái bút dạ màu đen, nghiêm túc giải thích: "Bây giờ em muốn có thì tôi có thể vẽ một cái cho em trước."

Bạch Liễu: "..."

Sau khi đăng xuất khỏi trò chơi, Bạch Liễu thay quần áo đã ngâm nước, đi vào phòng tắm, quay đầu lại bắt đầu xả nước.

Xối rửa được nửa chừng, như nhận ra được gì đó, Bạch Liễu nghiêng người nhìn vào gương.

Trong gương, ở giữa xương quai xanh của Bạch Liễu là hình vẽ một cây thánh giá ngược bằng bút dạ màu đen, nổi bật rất dễ thấy tr3n làn da trắng nõn.

Bạch Liễu dựa vào vách gạch men sứ lạnh như băng nhắm mắt lại, ngẩng đầu để nước cuốn trôi, nhẹ giọng thì thào nói: "... thế mà lại cho y vẽ."

Lúc còn trong Hồ Trò Chơi, sau khi nghe Hắc Đào nói xong, Bạch Liễu chỉ hơi chần chừ một chút liền dứt khoát cởi cúc áo sơ mi, ngửa cổ ra để lộ khoảng da thịt giữa xương quai xanh cho Hắc Đào vẽ lên.

Hắc Đào bước vào Hồ Trò Chơi, ánh mắt tập trung nhìn vào nguc Bạch Liễu, cầm bút bắt đầu vẽ.

Bạch Liễu dời ánh mắt sang chỗ khác: "Ai dạy anh nếu không cho được thì vẽ vậy?"

Hắc Đào nhìn chăm chú vào xương quai xanh của Bạch Liễu, vừa vẽ vừa nói, " Nghịch Thần dạy tôi."

Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi: "Anh ấy dạy anh như thế nào?"

Hắc Đào liếc nhìn Bạch Liễu: " Nghịch Thần bảo, nếu cậu không thể cho cho ai thứ gì đó, nhưng lại rất muốn cho người ấy, trước tiên có thể vẽ cho đối phương một cái."

"Một ngày nào đó." Đôi mắt của Hắc Đào lại rơi vào nguc Bạch Liễu, giọng điệu nghiêm túc, "Tôi sẽ trả lại cho em cây thánh giá mà tôi đã đánh vỡ."

"Người khác có thể cho em, tôi cũng có thể cho em."

Bạch Liễu ở trong phòng tắm vùi mặt vào trong khăn tắm, một tay che khăn, chậm rãi thở ra một hơi dài.

Hắn có chút hối hận vì đã để Hắc Đào vẽ tr3n người mình.

Hết Quyển 3, chuẩn bị Quyển 4 – Khởi động giải đấu