Trong lúc Bạch Liễu và Đường Nhị Đả trao đổi, Hoa Càn Tương lấy một chiếc thước đo ra, cẩn thận kéo nó từ móng khỉ bên trái của Mục Tứ Thành sang móng khỉ bên phải, sau đó đo hai điểm ở vai một lần nữa.
“Chiều dài của cánh tay dang ra là 2,17 mét, chiều dài của móng vuốt là 9 cm, chiều rộng của vai là 46 cm, tổng chiều dài của chi trên là khoảng 77 cm.”
Hoa Càn Tương đọc đến đâu nhóc học việc đứng kế bên ghi lại đến đó, cuối cùng ông đè bả vai của Mục Tứ Thành xuống, quay đầu lại và nói: “—— Chi trên và chiều cao có thể phát triển đến 85 cm.”
Mục Tứ Thành không được tự nhiên nhúc nhích tới lui.
Nhóc học việc lùn tịt có chút không thể tin liếc nhìn Mục Tứ Thành, trong lòng thầm ghen tị lẩm bẩm: “Tay đã dài như vậy mà còn phát triển thêm nữa à, đúng là khỉ…”
Mục Tứ Thành hung dữ liếc nhìn nhóc học việc một cái, “Ông đây đang lớn! Ông đây vẫn còn trẻ, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng phát triển hết! Nguc ông đây cũng còn phát triển nữa nè!”
Học việc: “… = = …”
Hoa Càn Tương cắt ngang lời khiêu khích nhóc học việc của Mục Tứ Thành: “Thằng nhóc đang khen cậu đấy, tay dài là chuyện tốt.”
Mục Tứ Thành nhìn qua đầy hoài nghi.
Hoa Càn Tương giải thích: “Nhìn dáng người của cậu, hẳn là vận động thường xuyên đúng không? Vậy thì tôi sẽ lấy thể thao làm ví dụ. Trong hầu hết các môn thể thao đối kháng, chẳng hạn như bóng rổ, bóng chuyền, thậm chí cả bóng bàn vận động toàn thân rất ít, tức là có phải các vận động viên có tay dài hơn thì sẽ nổi tiếng hơn không? “
“Chắc hẳn từ nhỏ cậu đã có lợi thế về thể thao rồi nhỉ?” Hoa Càn Tương liếc nhìn cánh tay cậu.
Mục Tứ Thành do dự gật gật đầu.
“Tay cậu dài có nghĩa là phạm vi tấn công và phòng thủ của cậu lớn hơn những người khác. Tôi đã xem video về trò chơi của cậu do Charles gửi. Phản xạ thần kinh của cậu khá nhanh nhẹn, độ nhạy của mắt cũng thuộc top 1, top 2 trong số người chơi mà tôi đã từng gặp qua, vì vậy 90% các cuộc tấn công trong phạm vi phòng thủ của cậu sẽ bị chặn lại.”
Hoa Càn Tương cất thước đo, nhướng mi: “Cậu biết cái này có nghĩa là gì không?”
Mục Tứ Thành còn đang suy nghĩ miên man, Hoa Càn Tương cũng không mong chờ con hàng này sẽ cho mình câu trả lời, ông xoay người tiếp tục nói: “Chiến đội của các cậu không có đội viên nào có kỹ năng phù hợp với 【 phòng thủ 】.”
“Tốc độ di chuyển cao và kỹ năng đánh lén khiến cậu phù hợp 【 lang thang 】hoặc 【 tấn công 】 hơn, nhưng chiều dài cánh tay của cậu lại mở rộng phạm vi phòng thủ, có nghĩa cậu chơi vị trí 【 phòng thủ 】cũng không tồi đâu.”
Hoa Càn Tương quay đầu nhìn Mục Tứ Thành: “Cậu bù đắp phòng ngự thiếu sót của tổ đội, đồng thời có thể làm 【 lang thang 】kiêm công kích phụ.”
“Chơi được 3 vai trò này, Chiến Thuật Gia có thể phân bố cậu để thu hẹp và mở rộng chiến thuật, giúp linh hoạt hóa phương pháp tấn công và giảm nguy cơ tấn công.”
Nói xong, Hoa Càn Tương thử một miếng sắt áo giáp lên người Mục Tứ Thành, sau đó đưa miếng giáp sắt cho cậu, bảo cậu như thể đi rửa tay đi: “Vậy cầm miếng sắt này nhúng vào dung nham đi.”
Mục Tứ Thành đang được thổi phồng có chút lâng lâng, nói: “À, được … cái gì?! Sao lại muốn tôi đưa tay vào!?”
Hoa Càn Tương kỳ quái liếc cậu một cái: “Vũ khí của cậu là móng khỉ, đương nhiên phải nhúng tay vào luyện khí rồi.”
Mục Tứ Thành liếc nhìn dung nham bốc lửa sủi bọt, nhóc học việc mới bỏ vào một viên kim cương lấp lánh vào đó, trong vòng chưa đầy một giây, nó đã tan chảy chỉ còn lại một làn khói xanh.
“Nhiệt độ dung nham của sư phụ lại tăng lên rồi sao?” Nhóc học việc vỗ trán đau khổ “Kim cương có nhiệt độ nóng chảy 4.000 độ mà chỉ có thể nấu chảy làm nền, chi phí cải tạo lại tăng lên nữa rồi… “
Mục Tứ Thành: “…”
Này con mẹ nó đưa vào thì cánh tay dài hơn hai mét của cậu sẽ bị tan chảy chỉ còn một mét ngay lập tức!
Mục Tứ Thành nhất quyết không làm, vì vậy Hoa Càn Tương nhanh gọn lẹ —— nhờ Bạch Liễu giúp đỡ: “Này, đội viên của cậu không chịu làm này.”
Bạch Liễu đang nói chuyện với Đường Nhị Đả, thò đầu ra: “Sao vậy?”
Hoa Càn Tương chỉ vào Mục Tứ Thành đang chống tay sau lưng mình: “Tôi yêu cầu cậu ta bỏ tay vào dung nham, nhưng cậu ta không chịu làm.”
“Bỏ tay vào kiểu gì chứ?!!!” Mục Tứ Thành trợn to hai mắt, mắng, “Ông mẹ nó tự bỏ tay vào thử xem!”
Bạch Liễu hất cằm ra hiệu cho Đường Nhị Đả: “Giúp cậu ta đi.”
Nhìn thấy Đường Nhị Đả đang đi về phía mình, Mục Tứ Thành không khỏi che nguc, kinh hãi hét lên: “Này ——! Anh làm gì vậy!! Đừng tới đây!!! A————!!”
Mục Tứ Thành bị Đường Nhị Đả đè cổ, dùng sức kẹp chặt hai tay vào dung nham, sửng sốt một chút: “Ơ, không đau nha.”
Dung nham ấm áp bao bọc móng khỉ, kim loại trong bàn tay nóng chảy như bơ lượn quanh trên một tấm sắt, trượt khỏi các ngón tay của cậu rồi từ từ mạ các cạnh ngón tay.
Không những không nóng mà còn có chút thoải mái.
Lần này, Mục Tứ Thành lại đứng lên, cậu ngạo nghễ đổ dung nham lên cánh tay, liếc nhìn Đường Nhị Đả đứng ở phía sau, một cước đá văng gã ra: “Lăn đê, đợi anh giúp tôi hả, tôi tự mình … “
Lời còn chưa dứt, hành động đổ dung nham của Mục Tứ Thành khiến những giọt nước bên ngoài lò hơi bắn r4 trên ống quần của cậu, trong nháy mắt thủng ra một lỗ lớn, ngọn lửa bốc lên dọc theo cái lỗ đốt trụi Mục Tứ Thành.
Cũng may Lưu Giai Nghi nhanh tay lẹ mắt dùng bình cứu hỏa dập tắt ngọn lửa.
Cô bé không nhịn được thương hại nhìn cái quần bị cháy thủng lỗ to như lỗ đen vũ trụ cách ba tấc dưới rốn của Mục Tứ Thành, “Đây là dung nham, ngoại trừ luyện kỹ năng và vũ khí thì nhiệt độ của nó vẫn có thể nướng chín anh luôn đó.”
Mục Tứ Thành cúi đầu, trên đùi đã được che bằng một tấm thảm ( vì Bạch Liễu cảm thấy lộ đùi trước mặt bé gái nhỏ là quá mất thuần phong mỹ tục, nên hắn đã yêu cầu Mục Tứ Thành phải che lỗ thủng trên quần của mình).
Mục Tứ Thành gục đầu xuống bên cạnh nồi hơi như con dâu nhỏ bị nhà chồng áp bức, không dám làm gì nữa, rửa tay bằng dung nham mà nước mắt lưng tròng.
So với quá trình gà bay chó sủa của Mục Tứ Thành, quá trình cải tạo của Lưu Giai Nghi và Mộc Kha thuận lợi hơn nhiều.
“Cháu chịu trách nhiệm vị trí 【 khống chế 】nhưng cháu hy vọng sẽ mở rộng phạm vi kiểm soát.” Lưu Giai Nghi lấy lọ thuốc độc và thuốc giải bằng thủy tinh của mình ra, ngắn gọn nói, “Lọ thủy tinh dễ vỡ làm hạn chế hiệu suất của cháu, cháu cần một vật chứa rút ngắn thời gian gián đoạn và dễ bay hơi, tốt nhất là có thêm các đặc tính tiến công nhất định nữa.”
Hoa Càn Tương chỉ suy tư trong chốc lát: “Có một vật chứa đáp ứng yêu cầu của cháu, nhưng không biết có thể dung hợp thuận lợi với thuốc của cháu hay không.”
Lưu Giai Nghi ngẩng đầu: “Vật chứa gì ạ?”
“Đợi đã, để tôi tìm cho cháu …” Hoa Càn Tương vùi nửa thân trên vào một đống bùi nhùi trông như đống rác, lâu lâu lại gãi gãi mông, “… tôi nhớ là để nó ở đây mà nhỉ, aiiiz!”
Hoa Càn Tương ném ngược hai cái bình sắt gỉ về phía sau, Lưu Giai Nghi vững vàng chụp được, cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng không khỏi giật giật hai lần: “—— bình xịt chống sói á?”
Hoa Càn Tương vỗ tay tro trên tay: “Tôi chưa quyết định cho cháu dùng cái này hay không, để cháu tham khảo trước đã, loại bình sơn phun này có thể chứa được thuốc độc dạng sương mù và thuốc giải của cháu, hơn nữa còn có thể tối đa hóa tác dụng, đồng thời mở rộng phạm vi sử dụng nữa. ”
“Có loại bình xịt này, cháu có thể sử dụng kỹ năng liên tục mà không bị cool down, miễn là tính toán liều lượng thuốc độc và thuốc giải hợp lý là được.”
Lưu Giai Nghi ước lượng bình xịt chống sói trong tay rồi ném lại cho Hoa Càn Tương: “Nếu cháu dùng cái này thì phạm vi khống chế tối đa là bao nhiêu?”
Hoa Càn Tương bắt lấy bình xịt: “Tôi có thể điều chỉnh vòi phun để phun đến phạm vi 30 mét, nhưng ở khoảng cách đó tác dụng của thuốc sẽ rất thấp, nó sẽ bị phân tán gần hết, chỉ có thể uy hiếp địch là chính.”
Lưu Giai Nghi gật đầu hiểu ý, loại bình xịt phun sương này phạm vi tấn công càng xa thì hiệu quả càng thấp.
Hoa Càn Tương đội mũ hàn xì, lấy mỏ hàn ra chỉ vào bình xịt, nhìn Lưu Giai Nghi dò hỏi: “Nếu cháu xác định dùng vật chứa này thì tôi có thể làm cho cháu vài vòi phun điều khiển với các chức năng khác nhau, ví dụ như vòi phun dài 15 mét nồng độ thuốc mạnh nhất, sau đó là 25 mét, và 30 mét là yếu nhất.”
“Cũng có thể tạo vòi phun với các mức độ đậm đặc khác nhau, phải không ạ?” Lưu Giai Nghi hỏi, “Ví dụ, hình dạng cây kim có độ tập trung cao, còn hình dạng vòi hoa sen có độ lan tỏa rộng hơn.”
Hoa Càn Tương gọn gàng gật đầu: “Dễ thôi.”
Lưu Giai Nghi đơn giản đưa ra quyết định: “Vậy quyết định chọn nó đi!”
Nhóc học việc đặt chai xịt đã được Hoa Càn Tương tu sửa và chai thủy tinh đựng kỹ năng của Lưu Giai Nghi vào một cái muôi, ngâm nó trong dung nham.
Mục Tứ Thành vẫn đang rửa tay bằng dung nham tò mò nhìn xung quanh, cậu thấy chai thủy tinh của Lưu Giai Nghi từ từ tan chảy thành chất lỏng trong muôi, rồi từng chút một bám vào đầu kia của chai sơn xịt.
Hoa Càn Tương ném một cặp dao găm đen lên, dùng ngón trỏ móc lấy chúng, nhìn nghiêng về phía Mộc Kha: “Đây không phải là vũ khí kỹ năng của cậu, không có mối liên hệ dục v0ng nào giữa cậu và cặp dao găm này cả.”
“Đúng vậy, nó được người khác chuyển giao lại cho tôi.” Mộc Kha thành thật trả lời Hoa Càn Tương.
“Nhẹ, nhanh và bén.” Hoa Càn Tương dùng ngón tay cái vuốt lưỡi dao găm, nhìn thấy vết máu thì thè lưỡi ra li3m, chốc lát lại vỗ một cái, “Là một cặp dao găm của sát thủ hàng đầu, điểm yếu duy nhất của nó là khó gây sát thương cho người khác.”
“Là một gã mềm yếu và nhát gan.” Hoa Càn Tương nhướng mi và liếc nhìn Mộc Kha, “——hoàn toàn khác với cậu.”
“Mặc dù cậu không thể hiện tính công kích của mình ra bên ngoài, nhưng nó rất mạnh. Dao găm tạo ra từ dục v0ng của cậu hẳn là phải tàn nhẫn và hung ác, trông vô hại nhưng nó phải làm tổn thương người ta, khác hẳn với con dao găm mềm yếu này.”
Mộc Kha cười thân thiện lặp lại lời nói của Hoa Càn Tương: “Vậy sao?”
Hoa Càn Tương liếc cậu một cái: “Đây không phải là vũ khí ban đầu của cậu, vì vậy quá trình thay đổi sẽ phiền phức hơn rất nhiều, nhưng tôi có thể xử lý hết những thứ đó, điểm phiền phức nhất ở đây là sau khi thay đổi, tôi không đảm bảo cậu vẫn có thể thiết lập kết nối linh hồn giữa cậu và hai con dao găm này không.”
“Nó không phải sinh ra từ dục v0ng của cậu, tôi không biết liệu nó có thể tiếp tục đáp ứng dục v0ng của cậu sau khi sửa đổi hay không.”
Mộc Kha hỏi: “Nếu không được thì sao?”
“Cậu và dao găm sẽ cùng nổ hỏng.” Hoa Càn Tương bấm mạnh ngón tay vào con dao, “Cách tốt nhất là cứ để nguyên nó, cậu an toàn, dao găm cũng an toàn.”
“An toàn à …” Mộc Kha rũ xuống hàng mi mảnh mai, cậu có dung mạo thanh tú với đôi môi đỏ mọng, răng trắng, khi cụp mắt xuống không nói gì lại cho người ta cảm giác mong manh đáng quý, như các đồ vật quý giá dễ vỡ chỉ có thể được sử dụng để trang trí.
“Nếu là trước kia, tôi có lẽ sẽ lựa chọn phương án an toàn.” Mộc Kha tựa hồ cũng đã nghĩ tới, ngẩng đầu nở nụ cười nhẹ, ánh mắt xuyên thấu Hoa Càn Tương nhìn đến Bạch Liễu đang tựa vào tường.
Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Mộc Kha, như thể hắn đã biết cậu sẽ lựa chọn như thế nào.
Mộc Kha tập trung ánh mắt vào khuôn mặt Hoa Càn Tương Giang: “Có cách nào để phát huy tối đa sức tấn công của con dao găm này, trong tích tắc gi3t ch3t đối thủ chỉ bằng một chiêu không?”
“Tôi muốn trở thành sát thủ giỏi nhất, một khi ra chiêu sẽ lấy mạng Chiến Thuật Gia của đối phương.”
Hoa Càn Tương đáp: “Có.”
Nhưng ông lại nói thêm: ” Sát thủ thích hợp với vai trò 【 lang thang 】nhất, nhưng số phận của một sát thủ là hy sinh, cậu lại ngạo mạn muốn giết Chiến Thuật Gia của đối phương chỉ bằng một chiêu, vậy đã chuẩn bị hy sinh bản thân chưa?”
Mộc Kha không chút do dự: “Rồi.”
Hoa Càn Tương nhìn chằm chằm Mộc Kha một hồi, sau đó nhắm mắt lại, nhìn cặp dao găm đặt ở trên bàn, hít sâu một hơi, nói: “Cậu không hợp với loại dao găm ngắn này.”
“Cậu thích hợp với loại kiếm samurai dài, sẵn sàng hy sinh bản thân vì chủ nhân của mình hơn.”
Mộc Kha không thấy câu nói “hy sinh bản thân vì chủ nhân” của Hoa Càn Tương có gì sai, cậu lễ phép khom người cám ơn, “Làm phiền ngài Hoa Càn Tương rồi.”
Mục Tứ Thành vẫn đang rửa tay bằng dung nham thì thấy nhóc học việc mang một đôi dao găm và một con dao dài dính máu treo bên cạnh lò hơi, sau đó gọi Bạch Liễu và Đường Nhị Đả đi qua.
Nhóc học việc sợ hãi liếc mắt nhìn cả bọn: “Đến, đến lượt các anh.”
Bạch Liễu cùng Đường Nhị Đả nhìn nhau đi tới, Đường Nhị Đả rút súng ra đặt ở trên bàn.
Hoa Càn Tương quan sát vũ khí hồi lâu rồi mới tháo kính lúp treo bên cạnh, nhìn chằm chằm Đường Nhị Đả: “Vũ khí của cậu không cần sửa đổi.”
Ông lau sạch khẩu súng rồi đặt lại vào tay Đường Nhị Đả: “Vũ khí của cậu chính là thứ phù hợp nhất với cậu, dục v0ng của cậu ngay từ lúc bước vào trò chơi cũng chưa bao giờ thay đổi, điều duy nhất cần thay đổi là ——”
Hoa Càn Tương chỉ vào biểu tượng hoa hồng trên tay cầm súng: “——chính là dấu vết hoa hồng này, cậu nên đổi biểu tượng cho vũ khí của mình.”
“Giống như thay đổi một nơi trú ẩn khác cho linh hồn của cậu.” Hoa Càn Tương nói, cho Đường Nhị Đả một cái nhìn sâu sắc.
Đường Nhị Đả ngơ ngẩn, gã bất giác nắm chặt khẩu súng trong tay, dấu hiệu hoa hồng trên thân súng cộm lên trong lòng bàn tay, lạnh lùng lại quen thuộc, đó là dấu ấn của vô số thế giới đã đi theo hắn ——
——Giống như nụ cười Tô Dạng dịu dàng chờ đợi gã, gọi gã một tiếng đội trưởng.
Nhưng Tô Dạng hiện tại là đội trưởng, anh đã không cần đợi đội trưởng vô trách nhiệm, chỉ biết trốn tránh như gã nữa rồi.
Đường Nhị Đả nhìn xuống khẩu súng xem xét hồi lâu, cuối cùng thấp giọng cười nói nhẹ nhõm một hơi, “Đổi đi.”
Nhóc học việc lại lấy muôi vớt súng và một chiếc găng tay của Bạch Liễu ngập đầy dung nham treo bên cạnh nồi hơi.
Mục Tứ Thành tò mò hỏi: “Vũ khí của Bạch Liễu không phải đã cải tạo xong rồi sao? Sao lại lấy lại?”
Nhóc học việc không quay đầu lại: “Không phải cải tạo vũ khí cho ngài Bạch Liễu, mà dùng vũ khí của ngài Bạch liễu đổi biểu tượng mới cho súng của ngài Đường Nhị Đả thôi.”
“Cuối cùng chỉ còn lại một mình cậu.” Hoa Càn Tương quét mắt qua roi xương Bạch Liễu đang cầm, nhướng mày, “Cậu không biết quy tắc của người tu sửa sao? Không tu sửa roi xương.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Liễu nghe thấy, hắn thích thú hỏi: “Tại sao?”
Hoa Càn Tương trả lại roi xương của Bạch Liễu: “Bởi vì trong trò chơi hiện tại, loại vũ khí hoàn hảo nhất chính là roi xương.”
“Bất kỳ người tu sửa nào từng thấy Hắc Đào dùng roi xương sẽ không bao giờ có thể nghĩ ra loại vũ khí tấn công sắc bén nào hơn nữa.” Hoa Càn Tương dừng lại như thể nhớ lại điều gì đó, rồi nói, “Mà tôi đã từng thấy nó nhiều lần.”
“Tôi nghĩ tôi không thể thay đổi hình thức vũ khí tốt hơn roi xương hiện giờ, vì vậy tôi đặt ra quy tắc không được thay đổi roi xương.”
Hoa Càn Tương sốt ruột xua tay: “Mau cất vũ khí hoàn hảo của cậu đi!”
Bạch Liễu nghe lời thu hồi roi xương về.
Quá trình cải tạo vũ khí sắp kết thúc.
Lưu Giai Nghi gây khá nhiều phiền tóa cho Hoa Càn Tương khi yêu cầu ông phải khắc biểu tượng Đoàn Xiếc Thú Lang Thang trên cặp kính áp tròng mà Hồng Đào tặng cô bé, Mục Tứ Thành thì cẩn thận rút bàn tay đã ngâm trong dung nham khá lâu ra khỏi nồi hơi.
Bộ giáp kim loại màu nâu sẫm trên móng khí mềm và dai, có kết cấu của da động vật và độ lạnh của kim loại, Mục Tứ Thành vươn dài móng tay, mặt trên như được mạ một lớp bạc mỏng lấp lánh tỏa sáng, tùy ý quất một trảo xuống, vật phòng thủ dưới 4000 giống như miếng đậu hũ lập tức nát bấy.
“Oa hết sẩy ——!!” Mục Tứ Thành đột ngột đứng lên, nâng niu bàn tay với đôi mắt sáng ngời, “Giá trị công kích đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều!”
Mộc Kha rút thanh kiếm samurai khác hẳn với vẻ ngoài của mình ra khỏi vỏ. Đó là thanh kiếm ngắn dài chừng 40cm, lưỡi kiếm lạnh lẽo như tuyết phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của Mộc Kha.
Có thể thấy dấu vết của hai con dao găm khảm vào nhau ở giữa. Mộc Kha dùng sức một chút, chuôi kiếm tách ra, biến thành hai con dao găm hơi dính vào nhau, rồi lại như nam châm hút vào nhau trở thành một thanh kiếm duy nhất.
Mộc Kha lặng lẽ nhìn thanh kiếm ngắn, hơi thở nhẹ nhàng đến mức không thể nghe thấy, yên tĩnh như hồ sâu nước lặng không một gợn sóng, nét mặt và dáng vẻ đều dấu kín sau lưỡi kiếm.
Đôi tay cậu cầm lấy chuôi kiếm, ánh mắt lóe lên, không hề báo trước vung tay chém xuống một viên kim cương đặt trên bàn.
Viên kim cương chẳng hề hấn gì.
Mộc Kha thu kiếm vào vỏ, điềm tĩnh quay lưng bỏ đi.
Sau hơn mười giây, một số vết nứt nhỏ xuất hiện ở tâm của viên kim cương, những vết nứt này ngày càng lớn hơn đan xen vào nhau, cuối cùng viên kim cương vỡ vụn thành một đống bụi mịn.
Chiếc lọ thủy tinh của Lưu Giai Nghi đã biến thành hai bình xịt sơn, một màu tím và một màu trắng, dài bằng lòng bàn tay người lớn, nhẹ nhàng, tiện lợi với hơn chục vòi phun với nhiều mức độ tán xạ khác nhau, Lưu Giai Nghi tò mò phun thử trên mặt đất —— sau đó vẽ một bức tranh trừu tượng bằng chất độc ăn mòn trên tường.
Chỉ có Đường Nhị Đả lấy được vũ khí thì bình tĩnh hơn một chút, gã nhìn chằm chằm vào ngôi sao sáu cánh và đôi mắt của người sói trên tay cầm khẩu súng, đồng thời vô thức xoa xoa các ngón tay của mình.
“Tôi nói này…” Hoa Càn Tương đau đầu ngắt lời đám người đang nháo loạn hết cả lên, “Gần xong hết rồi đó, không được dùng kỹ năng công kích người trong đại sảnh hệ thống, chỉ có thể thử đồ vật thôi, nhưng đồ vật ch3t và người sống đang tấn công trong trò chơi khác nhau hoàn toàn, muốn thử thì vào trò chơi mà thử.”
Bạch Liễu tập hợp đám thành viên trong nhóm đang phấn khích như con nít đến cảm ơn Hoa Càn Tương, nhưng bị ông nóng nảy đuổi đi: “Cút mau, cút mau!”
Tai nghe của Mục Tứ Thành được bàn tay của Hoa Càn Tương chạm khắc biểu tượng sao sáu cánh và người sói, lúc này cậu nhếch miệng cười đeo lên trên đầu.
Đường Nhị Đả đưa tay cầm khẩu súng có ngôi sao sáu cánh, ánh mắt gã quét khắp mọi nơi với vẻ cảnh giác, Lưu Giai Nghi ngồi trên vai Đường Nhị Đả, đeo kính áp tròng của Hồng Đào, trên đồng tử phản chiếu sao sáu cánh và người sói —— Hoa Càn Tương phải mất khá nhiều công sức mới khắc được biểu tượng vào kính áp tròng cho cô bé.
Hoa Càn Tương vốn dĩ muốn khắc biểu tượng của đội lên con dao găm của Mộc Kha luôn, nhưng Mộc Kha lắc đầu từ chối —— cậu là sát thủ, càng ẩn dấu kín đáo thì càng dễ thành công, biểu tượng dễ thấy không tiện cho cậu ngụy trang lắm.
Vả lại……
Mộc Kha ngước mắt nhìn bóng lưng Bạch Liễu đang đi ở phía trước, thành kính mà chăm chú, hơi thở nhẹ đến khó tin.
Cậu không cần phải khắc dấu ấn đó ra bên ngoài, bởi vì cuộc đời, trí nhớ, thậm chí cả tâm hồn của cậu đã được khắc dấu đó rồi.
Sau khi Bạch Liễu sửa sang lại mép găng tay, hai tay tự nhiên buông thõng bên người, biểu tượng sao sáu cánh lấp lánh tỏa sáng rực rỡ trên mu bàn tay, hắn nhướng mí mắt, bước lên phía trước:
“Ngày mai chính thức bắt đầu huấn luyện đối kháng trong giải đấu, chúng ta tìm mấy tuyển thủ giải đấu so tài thử nào.”
“Được!!”
Mục Tứ Thành hăng hái đáp lời: “Ngày mai chúng ta đi đánh ai!”
Bạch Liễu quay đầu lại, cười như không cười, “Danh Sách Sát Thủ.”
Mục Tứ Thành ngu người: “?! Cái gì?! Hiệp hội nào cơ?!”
“Ngày mai chúng ta cùng đi phó bản Kỷ Băng Hà với Hắc Đào.” Bạch Liễu thản nhiên lắc lắc chiếc roi xương cá trong tay, nụ cười càng sâu, “Trải nghiệm bản lĩnh của vũ khí hoàn mỹ nhất trong lời đồn xem nào.”
HẾT HỒ TRÒ CHƠI.
- -----oOo------