“Ngài nói hôm đó hội trưởng Thợ Săn Hươu đã đưa một người mới đến để sửa đổi vũ khí, còn muốn người mới này tham gia chiến đội ——”
Bạch Liễu kinh ngạc nhướng mày: “—— nhưng người mới này nói rằng sẽ gia nhập chiến đội Thợ Săn Hươu với điều kiện duy nhất là yêu cầu ông sửa đổi vũ khí cho tôi á?”
Hoa Càn Tương lau khóe miệng: “Đúng vậy, người mới này biết tôi là người tu sửa tốt nhất trò chơi, yêu cầu tôi phải sửa sang lại vũ khí cho cậu, hơn nữa còn phải cải tạo thích hợp nhất, cải thiện tốt nhất sức chiến đấu và khả năng phòng thủ của cậu.”
Hoa Càn Tương ánh mắt rơi vào trên tay Bạch Liễu: “Chính người mới này nảy ra ý tưởng biến ví của cậu thành găng tay.”
“Cậu ta muốn cậu có một đôi găng tay da đen bảo vệ tay hoàn hảo, thích hợp cầm roi, có thể lấy tiền giấy bất cứ lúc nào, còn phải bền ko dễ rách nữa.”
“Để chiêu mộ người mới này vào hội, hội trưởng của chúng tôi đành phải đồng ý với yêu cầu kỳ quặc của cậu ta.”
Khi Hoa Càn Tương nói lời này, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tức giận, nhưng nhanh chóng ông kiềm chế lại.
“Để đáp ứng yêu cầu của người mới này, hội trưởng đã thương lượng với Charles nhà đầu tư của cậu. Thỏa thuận ban đầu là chỉ cần sửa đổi vũ khí cho cậu thôi, nào ngờ tên Charles kia cứ lải nhải tới lui, kết quả là hội trưởng bắt tôi phải sửa đổi cho nguyên cả đội của cậu!!”
“Đây là một sự xấu hổ và phản bội đối với những người tu sửa vũ khí trong hội!”
Bạch Liễu buông hai tay đang nắm chặt Hoa Càn Tương: “Nhưng ông vẫn đồng ý đấy thôi.”
Cơn tức của Hoa Càn Tương bị câu nói Bạch Liễu nhẹ chặn lại, buồn bã cúi đầu: “… Ừ, tôi không thể không tuân theo yêu cầu của hội trưởng.”
Ông dừng lại một chút, sau đó nói, “Cho dù cậu lấy được linh hồn tôi, tôi cũng sẽ không phục vụ bất kỳ ai khác ngoài Hiệp hội Thợ Săn Hươu, cậu giết tôi đi.”
Bạch Liễu ngước mắt nhìn Lưu Giai Nghi bên cạnh, ánh mắt dò hỏi, Lưu Giai Nghi lắc đầu nhìn hắn thở dài, ý bảo hắn nên dừng tay.
——Như Hoa Càn Tương đã nói, ông thà ch3t chứ không muốn phục vụ người ngoài hiệp hội.
Không giống như đa số các thành viên trong nhóm dự bị hoặc kiểu người hay giao tiếp với nhiều người như Vương Thuấn, hiệp hội kiểm soát người tu sửa rất chặt chẽ, vì vậy cho dù Bạch Liễu bắt được linh hồn của Hoa Càn Tương thì muốn thỏa hiệp với ông ta cũng cực kỳ khó khăn.
Dục v0ng của người sửa đổi khác với dục v0ng cố định của người chơi thông thường. Dục v0ng và linh hồn của họ đã được hợp nhất với vạn vật trong quá trình mài giũa và tôi luyện lâu dài, họ trở nên bất khả xâm phạm, họ không giao tiếp với mọi người mà chỉ giao tiếp với cấp dưới của mình và những thứ vũ khí dục v0ng nung cháy đến đỏ bừng.
Mà hiệp hội của bọn họ chính là món vũ khí yêu thích nhất mà họ chế tạo ra được, nếu không thì người tu sửa cũng sẽ không chọn sống trong hội này.
Người sửa đổi sẽ không bao giờ phản bội “công cụ”, chứ đừng nói đến hội mà họ tạo ra, vì vậy họ là những sinh vật trung thành nhất trong hội.
Hoa Càn Tương là người tu sửa giỏi nhất, đương nhiên ông cũng là người khó khuất phục nhất trong số những người tu sửa.
Nếu như ngay từ đầu Mục Tứ Thành không khống chế nhóc học việc thì ông ta nhất định sẽ không nói lời nào.
Sau khi nhận được tín hiệu của Lưu Giai Nghi, Bạch Liễu bình tĩnh thay đổi giọng điệu của mình: “Tôi không yêu cầu ông lúc nào cũng phải phục vụ chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn biết tại sao.”
“Ông muốn bảo vệ hiệp hội của mình, tôi cũng muốn bảo vệ các thành viên trong hiệp hội của tôi.” Bạch Liễu cười, “Ông có thể cho tôi biết một số thông tin hữu ích không? Ví dụ như đội viên mới yêu cầu ông sửa vũ khí cho tôi ấy, là ai?”
Điều này không đụng đến cốt lõi bí mật của hiệp hội, dù sao thì thành viên trong đội sớm muộn gì cũng bị kéo ra ngoài gặp gỡ mọi người.
Hoa Càn Tương do dự một chút, nhưng vẫn lựa chọn nói ra: “Tôi không biết cụ thể ai, lúc hội trưởng đưa cậu ta tới thì cậu ta đang đeo một chiếc mặt nạ đầy máu.”
“Nhưng vũ khí kỹ năng của cậu ta là một khẩu súng đồ chơi dài bằng nhựa màu xanh lá cây.”
Bạch Liễu chậm rãi nghịch cái móc dài bên cạnh nồi hơi: “Ngài Hứa à, loại tin tức sơ sài như này không đủ để tống cổ chúng tôi đi đâu.”
Hoa Cường nghiến răng nói tiếp, “Tôi không tiết lộ kỹ năng của cậu ta là gì đâu, nhưng tôi có thể cho cậu biết quá trình cải tạo đã xảy ra chuyện gì.”
“Chất liệu của khẩu súng rất kỳ lạ, trông giống như một khẩu súng bằng nhựa, vừa bỏ vào dung nham chưa đầy 1 giây đã bị hòa tan ra.”
Hoa Càn Tương cau mày nhớ lại: “Tôi đã sửa đổi rất nhiều vũ khí mà chưa bao giờ thấy vũ khí kỳ quái như vậy, chủ nhân của vũ khí cũng kỳ quái nữa, vũ khí đã bị hòa tan mà cậu ta vẫn ngồi kế bên ngâm nga, chẳng có chút vội vàng nôn nóng nào.”
“Để vớt vũ khí ra, tôi không còn cách nào khác đành phải đổ thêm nguyên liệu vào để bão hòa độ nóng chảy của dung nham, đợi nguội bớt rồi mới câu ra được.”
Hoa Càn Tương nói tới đây thì trên mặt lộ ra vẻ đau lòng: “—— Đổ hết nửa cái kho hàng nguyên liệu mà dung nham không có động tĩnh gì, lúc đó tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn.”
“Những vật liệu kia không hề hòa tan vào dung nham mà đã bị khẩu súng đó ăn sạch sẽ!”
“Tôi lại cho thêm rất nhiều nguyên liệu vào, kho hàng của hiệp hội bị quét sạch mà khẩu súng vẫn chưa ăn đủ, cuối cùng hội trưởng đành phải đến Charles để mua vật liệu mới, vì vậy cũng bắt đầu thỏa thuận với Charles.”
Hoa Càn Tương thở ra một hơi dài: “Charles hứa cung cấp miễn phí một lượng nguyên liệu lớn cho chúng tôi, đổi lại yêu cầu tôi sửa đổi vũ khí cho toàn bộ đội của cậu.”
“Ngày đó, tôi đã bỏ rất nhiều nguyên liệu để cải tạo, nhưng khẩu súng đó giống như một cái hố đen cực lớn vậy, nuốt chửng dục v0ng và linh hồn người khác mãi mà không bao giờ thỏa mãn.”
“… Tôi chưa bao giờ thấy một vũ khí kỹ năng tham lam như vậy.”
Hoa Càn Tương hoảng hốt nhìn nồi hơi đang bốc lửa: “Cuối cùng, Charles đưa cho hội trưởng một mảnh ví da cũ kỹ từ, bảo là thứ sót lại khi bước đầu sửa đổi vũ khí cho cậu.”
“Tôi ném miếng da này vào, dung nham sôi lên, sau đó tôi thấy mảnh vỡ của khẩu súng đang tan ra tụ lại xung quanh miếng da, giống như một hạt đa nhân kết tủa từ một dung dịch bão hòa.”
Hoa Càn Tương ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu, giọng nói khô khốc: “Khi dung nham của tôi sắp cạn kiệt thì đông đặc lại một lớp dưới đáy nồi, vừa nhìn thấy thì tự nhiên tôi lại sợ súng bắn tỉa.”
“Nếu nói tôi bị khống chế trong lúc rèn găng tay cho cậu, thì khẩu súng đó giống như một cái động không đáy vậy, chỉ cần một cái nhìn thôi là cảm giác linh hồn sẽ bị nuốt chửng và không bao giờ trở lại.”
Đường Nhị Đả im lặng nãy giờ hô hấp cứng lại.
Bạch Liễu đặt cái móc dài xuống, hắn dùng hai ngón tay vuốt v3 vòng kim loại trên găng tay, híp mắt lại.
Hoa Càn Tương chú ý tới ánh mắt của Bạch Liễu, thở dài: “Xem ra cậu cũng đoán ra rồi, đúng vậy, vòng kim loại trên găng tay của cậu chính là nguyên liệu trên khẩu súng đó.”
“Hơn nữa nó không phải là nguyên liệu còn sót lại, mà là nguyên liệu cốt lõi.”
“Người mới đeo mặt nạ dính đầy máu kia sau khi lấy súng thì đã hỏi tôi những vật liệu cần thiết để sửa đổi găng tay. Loại vũ khí kỹ năng không có tính tấn công như găng tay rất khó sửa đổi, người mới này không thèm quan tâm đến quá trình cải tạo vũ khí của mình, mà lại rất quan tâm đến quá trình cải tạo vũ khí của cậu.”
“Tôi nói rằng nếu lực cổ tay của cậu không đủ tốt thì nên làm găng tay nhẹ nhàng thôi, nhưng nếu vậy thì hầu hết các nguyên liệu cao cấp đều không sử dụng được, vì chúng quá nặng, bởi vậy cũng không thể tăng trị số cơ bản của găng tay.”
Hoa Càn Tương hít một hơi thật sâu: “Nghe tôi nói vậy, cậu ta liền hỏi tôi rằng súng của cậu ta có đủ cao cấp để làm nguyên liệu hay không.”
“Tôi nói được, hoàn toàn quá được, nhưng súng của cậu là một khẩu súng đã được cải tạo hoàn chỉnh rồi, bây giờ bất kể cậu lấy một bộ phận nào ra thì đều sẽ phá hủy tính toàn vẹn vũ khí của cậu.”
“Hơn nữa lúc đó cậu ta đã thiết lập kết nối linh hồn với vũ khí đã được cải tạo hoàn toàn, vũ khí sinh ra từ bản thân cậu ta, tùy tiện lấy ra một mảnh khỏi khẩu súng, dù là nguyên liệu thừa đi nữa thì cậu ta cũng sẽ cảm thấy đau đớn.”
“Nhưng cậu ta nói, tại sao phải dùng nguyên liệu thừa cho cậu?” Hoa Càn Tương méo mặt như thể vừa nhìn thấy một con quái vật nào đó, “Sau đó tên này rút lõi súng ra, ném vào dung nham rồi bỏ đi.”
“… Giữa lúc đó tôi cũng luyện chế rất nhiều vũ khí, nhưng lõi súng của cậu ta tựa như thật sự hòa tan rồi vậy, chẳng có chút phản ứng nào.”
Hoa Càn Tương nhìn chiếc vòng kim loại trên mép găng tay của Bạch Liễu với ánh mắt phức tạp: “Nhưng hôm nay, lúc găng tay của cậu ra lò, vừa nhìn thấy vòng kim loại này là tôi liền biết đó là lõi súng của cậu ta.”
Bạch Liễu im lặng một lúc rồi đứng dậy: “Ngài Hoa Càn Tương, lấy tư cách Bạch Liễu tôi đây, tôi xin hứa với ngài rằng sau lần hợp tác này, tôi sẽ không dùng linh hồn của ngài để làm bất cứ điều gì có hại cho ý định ban đầu của ngài, nhưng theo đó, tôi hy vọng lần này ngài sẽ cố hết sức để cải tạo vũ khí cho các đội viên của tôi.”
Bạch Liễu nói xong vẫy tay, Mục Tứ Thành nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Hoa Càn Tương một lúc, sau đó buông lỏng móng vuốt khống chế nhóc học việc.
Nhóc học việc sợ teo người ngã xuống đất, rúc thành một cục nhìn đám người này.
Hoa Càn Tương ngạc nhiên nhìn Bạch Liễu hào phóng thả người, trầm ngâm một lúc lâu mới cười nhạo, đáp: “Người có tội, vũ khí vô tội, cho dù mấy người làm gì thì vũ khí của mấy người cũng không có liên quan.”
“Tôi không tính toán với vũ khí của mấy cậu, tất nhiên là tôi sẽ đối xử tốt với chúng.”
Bạch Liễu gật đầu tán thưởng, sau đó cười nói: “Đương nhiên, ngoài chuyện đó ra, tôi còn có một yêu cầu quá đáng với ngài Hoa Càn Tương đây.”
“Tôi hy vọng ngài sẽ lấy danh nghĩa của ngài đặt đơn hàng giám định vũ khí của người giám định ở Hiệp Hội Quốc Vương.”
Hoa Càn Tương hỏi: “Mấy cậu muốn giám định cái gì?”
Bạch Liễu đan hai tay vào nhau, ánh mắt đen tối không rõ: “Đôi găng tay này của tôi.”
Hoa Càn Tương hiểu rõ: “—— Và tất cả vũ khí được tôi sửa đổi, đúng không? Cái này cũng được, mấy cậu giám định tùy ý, tôi sẽ giúp mấy cậu đặt hàng.”
Nói xong, người sửa đổi thất hồn lạc vía này vỗ vỗ mông đứng lên, sau đó đỡ nhóc học việc đang xụi lơ dưới đất dậy.
Người này thật giống như không có chuyện gì xảy ra, kéo móng khỉ của Mục Tứ Thành vừa mới bắt cóc người học việc của mình lại, đeo kính lúp lên nghiêm túc bắt đầu nghiên cứu.
Bạch Liễu ngồi ở trong góc, rũ mắt xuống xem xét găng tay trên tay, Đường Nhị Đả đứng sau lưng hắn, khàn giọng nói: “… Là tên hề.”
“Ừ, tôi đã đoán ra.” Bạch Liễu nói, “nhưng tôi không hiểu lý do tại sao cậu ta lại làm vậy, bây giờ tôi và cậu ta đâu có quen biết nhau.”
“Nhưng mỗi một hành động của cậu ta đều cho thấy cậu ta rất hiểu tôi…” Bạch Liễu khép hờ đôi mắt, “Nếu tên hề biết kỹ năng của tôi là gì, cũng đoán được tôi sẽ làm gì, như vậy cậu ta yêu cầu người sửa đổi vũ khí làm cho tôi như một kiểu tặng lễ vật cho tôi.”
Đường Nhị Đả trầm giọng nói: “Tên hề biết rằng cậu có thể dùng kỹ năng của mình để khống chế người tu sửa này.”
Bạch Liễu nắm lấy mép găng tay kéo xuống, hắn trầm ngâm nhìn chiếc vòng kim loại bên cạnh chiếc găng tay: “Còn nguyên liệu này nữa, cậu ta chủ động nung chảy nguyên liệu tốt nhất, sau đó chỉ cần đợi tôi tới nhận nó thôi.”
“Tôi biết cậu đã làm gì, nhưng câu hỏi đặt ra là tại sao cậu ta lại làm điều đó?”
Đường Nhị Đả nói, “Nếu trong dòng thế giới khác thì tôi biết tại sao tên hề lại làm như vậy.”
Bạch Liễu giương mắt nhìn sang.
“Nguyên liệu tốt nhất, người tu sửa tốt nhất …” Đường Nhị Đả trong lòng phức tạp thở dài, “Trong những dòng thế giới khác, tên hề luôn dành những thứ tốt nhất cho cậu, bởi vì trong mắt cậu ta, chỉ có thứ tốt nhất mới xứng đáng với cậu.”
- -----oOo------