Bạch Liễu cũng không ở lại lâu, ngay sau đó hắn quấn xác Tawil đặt lên xe đẩy như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn về phía nhóm người phía sau, trên mặt nở nụ cười giả tạo mà bọn Mục Tứ Thành, Mộc Kha, Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả rất quen thuộc nhẹ nhàng nói:
“Bây giờ, chúng ta hãy lật đổ Nhà máy Hoa Hồng độc ác này đi.”
————————
Trò chơi đại sảnh, Khu Nhảy disco trên mộ
Cho dù đám người Mộc Kha có kiên trì như thế nào, níu kéo khán giả đi ngang nhờ họ thích hay follow TV nhỏ Bạch Liễu ra sao, thì dưới áp lực của hiệp hội cấp cao, TV nhỏ của Bạch Liễu cuối cùng cũng không thể thoát khỏi vẫn rơi vào Khu Nhảy disco trên mộ.
Cho dù đó là Mộc Kha xuất thân từ gia đình được nuông chiều, hay Mục Tứ Thành có cấp độ cao trong trò chơi, giờ đây đều phải từ bỏ những thứ như lòng tự trọng và mặt mũi để níu kéo từng khán giả qua đường để cố gắng hết sức giúp Bạch Liễu trì hoãn thời gian
Sau khi nhìn thấy trong TV nhỏ của Bạch Liễu trò chơi cuối cùng cũng kết thúc, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
——Trong cuộc chiến giằng co này, đối mặt với một đối thủ như Hiệp Hội Quốc Vương, họ đã chiến đấu hết sức.
Bọn họ cũng dự tính sẽ để Bạch Liễu rớt vào khu Phòng tối thêm một lần nữa, sau đó trả tiền chuộc và đưa Bạch Liễu ra ngoài, trong khoảng thời gian này cũng phải đủ để Bạch Liễu qua cửa.
“… Hoàng hậu, nếu cứ tiếp tục như vậy, Bạch Liễu có lẽ thật sự có thể qua cửa suôn sẻ …” Có người sắc mặt khó coi thì thào khoác vai Hoàng Hậu, “Hiện tại đang là lúc kêu gọi tài trợ, hai lần phong tỏa mà vẫn không lấp kín được, này cũng … quá mất mặt rồi, tỷ lệ tài trợ của hiệp hội chúng ta sẽ bị ảnh hưởng…”
“Sẽ không thất bại đâu.” Hồng Đào khoanh tay nhìn lên chiếc TV nhỏ của Bạch Liễu, “Vây trận này nữa là kết thúc.”
Người đàn ông bên cạnh Hồng Đào sững sờ.
Ngay sau đó có người không giấu được vẻ phấn khích trên mặt chạy tới, dừng lại trước mặt Hồng Đào cung kính cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói: ” Hoàng Hậu! 【 Phòng thủ 】của đội của chúng ta vừa mới qua cửa Hồ Trò Chơi! Có gọi hắn đến đây không ạ? “
Hồng Đào khẽ gật đầu: “Gọi hắn qua đây đi.”
Hội viên còn đang lo lắng trước đó đột nhiên thay đổi sắc mặt, không khỏi liếc nhìn thoáng qua Hồng Đào, sau đó tiến đến hội viên tới báo tin hỏi lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Là 【 Phòng thủ 】chính thức của chiến đội muốn đến đây à?”
Không thể che giấu được sự phấn khích trên khuôn mặt của thành viên này, anh ta lại gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Vừa ra khỏi Hồ Trò Chơi đã lao ngay tới đây! Đang trên đường tới rồi!”
“Sau khi 【 Phòng thủ 】 tới thì đợt vây này sẽ kết thúc!”
Mục Tứ Thành cau mày nhìn các thành viên của Vương hội đang bắt đầu náo loạn trong khu vực TV nhỏ: “Bọn họ đang bàn tán cái gì vậy? Không ngăn được Bạch Liễu thì bắt đầu phát điên à?”
“Không phải.” Mộc Kha trong lòng có linh tính không tốt, “… Bọn họ đều là đang cười.
Mộc Kha không mong chờ các thành viên của Hiệp Hội Quốc sẽ nói cho cậu biết họ đang cười cái quái gì, cậu nhanh chóng mở bảng hệ thống, mở diễn đàn rồi nhanh chóng tìm kiếm thông tin mà mình muốn ——
——ngay sau đó, một bài đăng phổ biến đã thu hút sự chú ý của cậu.
—— 【 ( Phòng thủ) của Hiệp Hội Quốc Vương rời Hồ Trò Chơi để gia nhập đội ngũ vây chặn, Hồng Đào lần này cũng chơi quá lớn đi!! 】
“…【 Phòng thủ 】là gì?” Mộc Kha cau mày hỏi.
Mục Tứ Thành cũng mở diễn đàn, lúc nhìn thấy tiêu đề bài viết thì sắc mặt trở nên ảm đạm, nhanh chóng giải thích với người mới là Mộc Kha, “Đó là danh hiệu chuyên nghiệp trong đội.”
“Các vị trí thông thường của đội năm người trong giải đấu là 【 Tấn công 】, 【 Phòng thủ 】,【 Đi lang thang 】【 Khống chế 】và 【 Chiến thuật gia 】.”
*Đi lang thang là Roam đó mn, không cố định 1 chỗ mà đi hết bản đồ game liên tục để kill enemies đó.
“Tôi chưa xem Hiệp Hội Quốc Vương thi đấu, nhưng tôi nghe nói rằng đội của họ là một đội 【 khống chế 】kép, hai người chơi 【 khống chế 】cực kỳ giỏi, một trong những người chơi 【 khống chế 】là Hồng Đào, người còn lại là được cho là Phù Thủy Nhỏ.”
“Người chơi 【 Tấn công 】rất khó tìm, Hồng Đào vẫn chưa tìm được người thích hợp, vì vậy người chơi 【 Tấn công 】của chiến đội bọn họ tố chất rất kém ——”
Mục Tứ Thành nhướng đôi mắt mơ hồ: “—— nhưng để bù đắp sự thiếu hụt này, 【 Phòng thủ 】của họ cực kỳ mạnh.”
Tiếng bước chân rầm rầm nặng nề từ xa truyền đến, Mộc Kha xoay người lại nhìn, vẻ mặt và hơi thở đều có chút ngưng trệ trong giây lát——
Một người đàn ông khổng lồ quái dị to cao đến nỗi không thấy được đỉnh đầu xuất hiện. Gã mặc một bộ giáp đồng dày cộm trên tay và chân, vòng quanh cổ tay là một chuỗi rậm rạp các vòng tay gai, theo bước chân của gã, những chiếc nhẫn và vòng ngọc trên cơ thể va chạm nhau, phát ra âm thanh leng keng ầm ĩ, chấn động cả khoảng không xung quanh.
Người đàn ông này có bàn tay và bàn chân cực kỳ dài, gã lắc lư đẩy khán giả và đám đông trước như thể đang xua đuổi kiến hoặc tiện tay vạt đám cỏ dại mọc trên con đường quê, căn bản là không ai có thể ngăn cản.
Sau đó, gã chậm rãi bước đến trung tâm TV nhỏ trước mặt Hồng Đào, cúi đầu đặt tay trái lên nguc hành lễ, ầm ầm quỳ một chân xuống đất, giọng nói vang vọng vang dội giống như tiếng súng thần công, làm cho người ta che đầu muốn quỳ:
“Queen, Τιτν ( Titan) is here.”
Hồng Đào vén gấu váy lên hơi cúi đầu đáp lại, sau đó đặt tay lên những ngón tay khổng lồ của Titan, khiến Titan ngượng ngùng hôn lại cô.
“Τιτν, do me a favor ( giúp ta một việc).” Hồng Đào quay đầu nhìn về phía Mộc Kha đang đứng bên cạnh, cười nói: “Beat them, as usual ( Đánh bại bọn họ như thường lệ đi).”
* Τιτν: Nhân vật này là ng nước ngoài, bản gốc nói tiếng Anh nên mình để nguyên tiếng Anh nhé
Lúc này, cô nở nụ cười khó tả giống như Bạch Liễu trên TV nhỏ.
Titan đứng dậy, quay mặt về phía Mộc Kha và những người khác, gã vươn lòng bàn tay to bằng đầu người lớn nhìn xuống Mộc Kha và Mục Tứ Thành đang cảnh giác rút lui.
” Yes, my Queen.”
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Titans sử dụng kỹ năng cá nhân (Lá chắn không gian) trên toàn bộ khu vực không gian TV nhỏ Bạch Liễu 】
【 Sau khi sử dụng kỹ năng này, các không gian khác nhau sẽ bị chia cắt thành các chiều không gian và thời gian khác nhau, tất cả các sinh vật và phi sinh vật đều không thể đi vào không gian này, ánh sáng và âm thanh không được truyền đi và không gian nơi kỹ năng được triển khai sẽ không còn được hợp nhất dưới cùng một không gian đa chiều (bao gồm cả sảnh trò chơi) 】
【Thời gian tác dụng: Một giờ đồng hồ】
Chỉ trong phút chốc, toàn bộ khu vực đặt TV Bạch Liễu trước mặt Mộc Kha biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại một quả cầu đen như mực không thể tiếp cận.
Trong một quả cầu đen tuyền lớn bằng khu vực quan sát, có nhiều hạt sao lấp lánh nhỏ lơ lửng trong đó, giống như một góc của vũ trụ.
Mộc Kha lảo đảo lui về phía sau hai bước, trên mặt lộ ra vài phần tuyệt vọng —— một tiếng đồng hồ không có bọn họ bên ngoài hỗ trợ cũng đủ để Bạch Liễu trực tiếp rơi vào Khu Không Người!
Trừ khi Bạch Liễu qua cửa… nếu không thì họ sẽ không thể làm gì được nữa.
————————
Hiệp hội Câu lạc bộ Dân cờ bạc, Văn phòng Hội trưởng.
Charles nhắm mắt dựa lưng vào chiếc ghế giám đốc lớn, thả lỏng người trên tay vịn bọc da ở hai bên ghế, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, anh ta uốn cong ngón trỏ bên phải của mình với chiếc nhẫn kim cương sáng chói lớn, gõ lần lượt vào tay vịn, tạo ra một âm thanh buồn tẻ đều đặn.
Vương Thuấn ngồi đối diện với Charles, hai tay chống trên đầu gối, nghiêng người về phía trước —— đây là một tư thế yêu cầu rất tiêu chuẩn để xin giúp đỡ, hơn nữa hắn đang ở thế thấp hơn.
Mà người được cầu xin, tư thế nằm thoải mái của Charles cho thấy anh không nghiêm túc quan tâm đến yêu cầu của Vương Thuấn lắm.
“Hội trưởng Charles.” Vương Thuấn hơi cao giọng, cố gắng đánh thức vị chủ tịch như muốn nhắm mắt ngủ, “Tôi mới cho anh xem vài video trò chơi của Bạch Liễu, cậu ấy có tiềm lực và thực lực rất lớn, cũng rất phù hợp với yêu cầu của anh về việc chọn hắc mã, xin anh suy xét qua ạ!”
Charles uể oải mở to một mắt nhìn Vương Thuấn, nụ cười trên mặt hiển nhiên là giễu cợt: “Hắn rõ ràng phù hợp với khẩu vị yêu thích của tôi, nếu là mười phút trước, tôi có lẽ đã bị cậu thuyết phục ——nhưng bây giờ thì?”
Anh ta từ từ ngồi thẳng dậy, đưa ngón trỏ lên và lắc từ bên này sang bên kia: “No no no, tôi thích hắc mã, nhưng tôi không thích những con ngựa đánh bạc đã được đóng cọc.”
——Điều đó có nghĩa là con ngựa đó đã bị những người khác nhắm tới trước khi vào đường đua, chẳng hạn như cài những chiếc đinh nhỏ vào móng ngựa, khiến con ngựa đó không thể chạy tốt trên đường đua, hoặc thậm chí là không có cách để vào đường đua.
Đối với Charles, hiện tại Bạch Liễu đã bị Hiệp Hội Quốc Vương đóng cọc.
Với một chút tiếc nuối, Charles lục lại thông tin Bạch Liễu mà Vương Thuấn đã sắp xếp cho anh trên màn hình, vuốt v3 khuôn mặt Bạch Liễu hai lần, sau đó không thương tiếc ném vào thùng rác dưới gầm bàn.
“Tôi sẽ không nói với cô chủ Hồng Đào của cậu rằng tên hội viên đáng tin của cô ấy đến gặp tôi để giới thiệu một người mới.” Charles liếc nhìn Vương Thuấn đang lo lắng với nụ cười nửa miệng, đôi tay đeo găng tay trắng từ từ gập ngón tay lại trước bụng, bổ sung thêm nửa câu sau, “—— một người mới đang bị cô ấy nhắm tới.”
“Nhưng cậu đã lãng phí thời gian của tôi khoảng …” Charles giơ tay tháo đầu găng tay và liếc nhìn đồng hồ đeo tay cũng nạm kim cương, “30 phút, để thuyết phục tôi chấp nhận một người mới sẽ sớm hoàn toàn vô giá trị.”
“Thời gian của tôi là rất quý giá. Nếu cậu lãng phí nó một cách tùy tiện, cậu sẽ luôn phải trả một cái giá nào đó.” Charles ngước mắt nhìn Vương Thuấn, nâng Quyền trượng Văn Minh bên chân ghế không nhanh không chậm đứng dậy, đi tới phía sau Vương Thuấn eo lưng đang căng thẳng, sau đó đưa hai tay đeo găng lên vai Vương Thuấn trượt xuống, giọng điệu không rõ ràng, “Đã đến gặp tôi rồi thì nhất định phải lưu lại gì đó.”
“—— Nói cho tôi một ít tin tức quý giá chỉ cậu mới biết đi, Ngài-Gì-Cũng-Biết đáng yêu của tôi.”
Không biết Quyền trượng Văn Minh đã găm vào cổ Vương Thuấn từ lúc nào, sự di chuyển chậm chạp của Charles khiến Vương Thuấn cảm thấy ngột ngạt muốn vùng vẫy —— nhưng Vương Thuấn đã khống chế bản thân để đừng thể hiện ra động tác gì quá lớn.
Hiện tại anh ta chỉ đang dọa dẫm, nếu thật sự đụng đến anh ta thì hôm nay thật sự sẽ ch3t ở chỗ này!
Charles cực kỳ căm ghét người khác chạm vào phụ kiện và dụng cụ ma thuật của mình —— chẳng hạn như đồng hồ kim cương, nhẫn, hoặc cây quyền trượng Văn Minh được làm bằng loại gỗ quý hiếm không rõ nguồn gốc này.
“Khụ khụ ——” Vương Thuấn bị bóp cổ đến nỗi tơ máu bắt đầu trào ra trong nhãn cầu. Hắn cố hết sức dựa lưng vào ghế để giảm áp lực lên khí quản của cây gậy. “Anh thực sự sẽ không hối hận khi đầu tư vào Bạch Liễu —— “
“Tôi biết lời tiên tri của Giáo Đồ Nghịch Thập Tự dành cho Bạch Liễu ——”
Quyền trượng Văn Minh lập tức bị rút về, Vương Thuấn che cổ ho dữ dội.
Charles lấy trong túi ra một chiếc khăn lụa mịn lau trượng Văn Minh của mình từ đầu đến cuối rồi ném sang một bên, sau đó quay đầu nhìn Vương Thuấn trầm ngâm: “— Giáo Đồ Nghịch Thập Tự? Người đứng thứ ba trong tổng thể bảng xếp hạng? Tôi nhớ tên hắn ta vốn là —— “
“【Thẩm Phán Nghịch Thần】——năm nay khụ khụ, hắn đổi tên thành 【 Giáo Đồ Nghịch Thập Tự】sau khi được chuyển từ guild thứ sáu 【 Săn Hươu 】sang guild thứ nhất 【Danh Sách Sát Thủ 】.” Vương Thuấn gạt đi những giọt nước mắt, hít thở sâu hai hơi rồi nhìn Charles, “Anh có biết kỹ năng của người chơi 【 Giáo Đồ Nghịch Thập Tự】này là gì không?”
Charles nhẹ liếc Vương Thuấn: “Tiên tri.”
“Chính xác mà nói, kỹ năng của anh ấy có tên là 【 Lắng nghe lời Thần 】 Vương Thuấn thở hổn hển, “Trước đây tôi đã phát hiện một lời tiên tri trong lòng anh ấy, có liên quan đến Bạch Liễu.”
Charles gõ vào nguc Vương Thuấn bằng trượng Văn Minh, làm một cử chỉ lịch thiệp mời mọc, và mỉm cười vô hại: “Tôi muốn nghe chi tiết.”
- -----oOo------