Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 213




Bên ngoài nhà máy.

Lưu Giai Nghi một tay kéo cái kìm dài cầm xe, tay kia cầm thuốc độc, cảnh giác vừa kéo xe vừa nhìn quanh một vòng.

Cô bé tứ phía đều bị bao vây bởi đủ loại quái vật công nhân hoa hồng, lại còn bị giới hạn bởi chiếc xe chở xác Tawil.

Cũng may là hai thành viên khác của Hiệp Hội Quốc Vương cũng chạy ra khỏi nhà máy để giúp cô bé, hơn nữa nhờ kỹ năng khống chế quy mô lớn của Tề Nhất Phảng mà đám quái vật bị phân tán không ít, cục diện cơ bản là được duy trì trong phạm vi có thể chống lại.

“Bạch Liễu thật sự là …” Lưu Giai Nghi đuối sức dựa vào vách tường thở hổn hển, cô bé đưa khuỷu tay lên lau mồ hôi chảy ra từ mặt bên, nhìn chiếc xe đẩy bị ngăn cách bởi chiếc kìm dài của mình, khẽ than thở, “Không phải đồ vật trên xe đẩy này rất quan trọng với anh à?”

“… Giao cho em dễ dàng như vậy, nếu em không bảo vệ tốt thì sau này dùng nó để chì chiết hành hạ em đúng không??”

Một con quái vật đột nhiên xuất hiện từ phía sau Lưu Giai Nghi, cô bé vô thức nhảy ra chặn trước xe đẩy rồi lấy thuốc độc ra, đồng thời hét toáng lên: “Cút đi!”

Chất độc đen như mực được đổ vào “cánh hoa” mà con quái vật mở ra, nó lập tức tan chảy và biến dạng với âm thanh thối rữa, biến thành một vũng máu.

Cuộc tấn công bất ngờ của con quái vật khiến Lưu Giai Nghi vốn đã kiệt sức vì chiến đấu đã quên giữ khoảng cách với xe đẩy và bị ảnh hưởng bởi những thứ trên xe, giá trị tinh thần của cô bé giảm xuống theo từng giai đoạn

Lưu Giai Nghi lắc đầu hai cái, tập trung lấy chai nước hoa hồng trong túi ra để khôi phục lại giá trị tinh thần của mình, nhưng sau khi lấy ra thì mới phát hiện —— lọ nước hoa đã hết sạch.

Xác quái vật thối rữa bởi chất độc đã thu hút thêm nhiều quái vật, vòng vây quanh Lưu Giai Nghi dần thu hẹp lại, khoảng cách giữa cô bé và xe đẩy ngày càng gần, cô bé ngày càng bị ảnh hưởng bởi NPC cấp thần trên xe nặng đến mức không thể tránh khỏi cảm giác choáng váng, phải bám vào những chiếc gọng kìm dài mới có thể đứng vững.

Sau khi bị tháo rời, thân thể bên trong NPC cấp thần hoàn toàn lộ rõ, tác động lên người chơi còn nặng nề hơn ở viện mồ côi trước đây!

“Mẹ nó ——” Lưu Giai Nghi không nhịn được chửi thề một tiếng, dứt khoát buông chiếc kìm dài, hai tay cầm thuốc độc nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục ngăn trước xe đẩy.

“Phù Thủy Nhỏ! Em hết nước hoa rồi phải không? Nhận lấy này!”

“Đây nữa! Cầm lấy!”

“Bên anh cũng có!”

Ba giọng nói từ các hướng khác nhau cùng ba chai nước hoa được ném qua đến từ ba thành viên của đội dự bị Hiệp Hội Quốc Vương, đồng đội cũ của cô bé.

Lưu Giai Nghi nhìn ba lọ nước hoa đang rơi trong không khí, cô bé mím môi, muốn vươn tay ra rồi lại nắm trở lại —— cô bé không muốn mắc nợ ân tình người khác quá nhiều.

… trước đây hợp tác còn có thể nói là mọi người cùng nhau chiến đấu để qua cửa, nhưng bây giờ trong tình huống này, lượng quái vật cuồn cuộn không ngừng, nước hoa của mọi người cũng không nhiều nhặn gì …

… mà trong tương lai Bạch Liễu sẽ thi đấu ở giải đấu, nếu tương lai gặp Tề Nhất Phảng và những người khác trên sân, theo sự hiểu biết của Lưu Giai Nghi về bản thân, những món nợ không thể trả này sẽ khiến cô bé do dự, điều đó không phải chuyện tốt.

Nhưng nếu cô bé không nhận lấy thì cũng sẽ không thể chịu đựng được lâu.

“Giai Nghi!” Tề Nhất Phảng thấy Lưu Giai Nghi vẫn đang cúi đầu chưa lấy nước hoa thì lo lắng đến mức gọi tên cô bé, “Nhận nhanh đi! Giá trị tinh thần của em sắp giảm xuống dưới 40 rồi kìa!”

Nước hoa vừa rơi xuống trước mặt Lưu Giai Nghi thì bị một người đột ngột xuất hiện từ phía sau Lưu Giai Nghi chụp lấy, sau đó ném ngược trở lạ.

Tề Nhất Phảng và hai người kia hốt hoảng chụp lấy lọ nước hoa của mình.

“Cảm ơn các cậu đã quan tâm và giúp đỡ Phù Thủy Nhỏ của tôi.”

Bạch Liễu đáp xuống đất nhẹ nhàng như chiếc lá, hắn cầm lấy xe Lưu Giai Nghi chuyển cho mình đồng thời ném cho cô bé một lọ nước hoa, sau đó quay đầu không chút do dự quất thẳng vào đám quái vật đã tới gần, hình thành một vòng đai chân không hình bán nguyệt.

Hắn chậm rãi nâng mắt lên, từ xa nhìn bọn họ, mỉm cười đạo đức giả, lễ phép cúi đầu: “Nhưng sau này ai cũng có thể là kẻ thù của nhau, vậy thì tốt hơn hết đừng nên thân như vậy đúng không Giai Nghi?”

Lưu Giai Nghi thở phào nhẹ nhõm.

Theo bản năng đầu tiên của y tá, Lưu Gia Nghi liếc nhìn Bạch Liễu toàn thân từ trên xuống dưới để chắc chắn rằng đối phương không bị thương tích gì lớn, sau đó cô bé ôm nguc mỉa mai nói: “Em còn tưởng anh độc chiếm nuốt luôn 3 bình nước hoa này chứ “

“Anh cũng muốn lắm chứ.” Bạch Liễu quay đầu nhìn Lưu Giai Nghi cười nửa miệng, “nhưng chắc là em cũng không mong anh độc chiếm đâu, hoặc là thật sự không muốn mắc nợ bọn họ cho nên mới không nhận nước hoa.”

Lưu Giai Nghi phun nước hoa cho mình hai lần, hít sâu một hơi, nhìn Bạch Liễu khịt mũi, “Anh nói nhiều quá!”

Chờ sau khi giá trị tinh thần hồi phục, Lưu Giai Nghi nhìn quanh: “Vậy còn Đường đội trưởng gì đó đâu rồi?”

Bạch Liễu dùng roi quét sạch lũ quái vật đang tới gần, dành thời gian trả lời Lưu Giai Nghi: “Anh nhờ anh ấy giúp anh ra cứu viện cho em trước, sau đó để anh ấy dọn dẹp lũ quái vật trong nhà máy.”

“Chờ anh ấy dọn dẹp quái vật trong nhà máy rồi sẽ ra ngoài tham gia cùng chúng ta.”

“Sau khi dọn dẹp?” Lưu Giai Nghi cau mày, “Phần lớn quái vật chủ yếu tập trung ở nhà máy, ông chú đó có thể tự mình thu dọn…” Kết thúc rồi sao?

Lưu Giai Nghi nhịn không được muốn hỏi Bạch Liễu liệu hắn có quá tin tưởng vào khả năng của Đội trưởng Đường vừa mới gia nhập này không.

Gần như vào lúc giọng của Lưu Giai Nghi vừa cất lên, một người đã chống một tay vào bức tường cao Lưu Giai Nghi đang dựa vào, nhảy phắt ra bằng một động tác điêu luyện và gọn gàng.

Cùng lúc đó, người đàn ông này dùng tay kia ném ra một khẩu súng lục ổ quay bằng bạc có hình thù kỳ dị dài khoảng 1m, để giảm độ giật của phát súng liên tục, gã ta đã giữ khẩu súng dưới vai khiến thắt lưng của gã cong thành một tư thế rất chuẩn, thoạt nhìn trông mạnh mẽ.

Gió thổi tung mái tóc và vầng trán gã, để lộ một đôi mắt xanh rất nghiêm nghị.

Gần như vào lúc người đàn ông vẫn còn đang nhảy qua tường, gã bắt đầu bắn liên tiếp vào những con quái vật đang không ngừng tiếp cận Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi.

“Pằng —— da da da da da!!”

Ngọn lửa và thuốc súng ngay lập tức vẽ một hàng rào cảnh báo trước mặt Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi không ai dám xâm phạm.

Tầng tầng lớp lớp quái vật dày đặc bị bắn phá giãy dụa biến thành tro tàn trong nháy mắt. Đường Nhị Đả quỳ một chân xuống nền đất đen bị đạn bắn, rồi nghiêm mặt đứng dậy.

Khẩu súng lục ổ quay dài kỳ dị ngạo nghễ trên tay Đường Nhị Đả gấp lại, tạo ra âm thanh va chạm kim loại lạch cạch, và chỉ trong vòng một giây nó trở thành một khẩu súng ổ quay bình thường có chiều dài bằng lòng bàn tay gã ta.

Gã nới lỏng băng đạn, tự tay thả hộp đạn ra, sau khi thay đạn thì quay đầu bình tĩnh nhìn Bạch Liễu, như thể hỏi Bạch Liễu còn cần gì nữa không.

“Wow, tốc độ nhanh hơn tôi tưởng.” Bạch Liễu nhướng mày nhìn Đường Nhị Đả, “Anh dọn dẹp xong mấy con quái vật trong nhà máy rồi à?”

Đường Nhị Đả chẳng có biểu hiện gì trên mặt, dường như không nghĩ rằng mình đã làm được điều gì đáng chú ý, nên chỉ đáp: “Ừ.”

Như vẫn cảm thấy mình làm không tốt, Đường Nhị Đả cau mày nói thêm: “Khu vực công nhân nhà máy và trưởng phòng không thể vào nếu không có chìa khóa, cho nên bên trong chưa kiểm tra, còn lại dọn sạch sẽ rồi.”

Bạch Liễu nở một nụ cười hài lòng: “Làm tốt lắm.”

Chẳng lẽ còn không tốt à?!

Lưu Giai Nghi kinh ngạc liếc nhìn bãi đất trống trước mặt bị nhuộm đen bởi thuốc súng, rồi ngẩng đầu nhìn Đường Nhị Đả.

Ba thành viên của Hiệp Hội Quốc Vương gần như ch3t lặng, hai mắt bọn họ chăm chăm, kinh hãi nhìn khẩu súng trên tay Đường Nhị Đả, suy nghĩ trong đầu hiếm khi trùng hợp với Lưu Giai Nghi lúc này ——

——Trời đậu xanh rau má, cái này là trò chơi cấp 3 đó nha!!

Sức tấn công của đại ka này giống như siêu nhân vậy, thật kinh người!

Để nghiên cứu học hỏi, Lưu Giai Nghi đã xem rất nhiều băng video ghi hình TV nhỏ của các tuyển thủ trong giải đấu trong hai năm qua, nhưng ngoại trừ Hắc Đào, cô bé chưa bao giờ thấy những kỹ năng và đòn tấn công đáng sợ như vậy.

Thực lực này không thể gói gọn trong bốn chữ tuyển thủ giải đấu nữa rồi.

Lưu Giai Nghi nhìn thẳng vào Đường Nhị Đả, đây là lần đầu tiên cô bé đối mặt với đối thủ này sau khi vào trận.

Cô bé nhanh chóng tính toán bảng điều khiển của Đường Nhị Đả trong đầu ——

——Tối đa một phát bắn có thể đối phó với một con quái vật cấp S đang bùng nổ, giá trị tấn công của một phát bắn chắc chắn là hàng chục nghìn.

Cơ bắp được huấn luyện tốt, ý thức chiến đấu xuất sắc, tốc độ thực hiện nhiệm vụ nhanh, phòng thủ kịp thời và đảm bảo hành vi an toàn của đồng đội, và quá trình báo cáo với Bạch Liễu vừa rồi, rất giống với thông tin phản hồi đầu ra từ tiền tuyến cho Chiến Thuật Gia ——

Lưu Giai Nghi kinh ngạc nhìn Đường Nhị Đả —— chú hai này là một cao thủ hạng nhất của giải đấu đã trải qua hàng trăm trận chiến.

Dữ liệu tấn công và phẩm chất chiến đấu của chú hai này thậm chí còn được phóng đại hơn so với những kẻ tấn công của nhiều đội hàng đầu —— ít nhất là theo sự hiểu biết của Lưu Giai Nghi, những kẻ tấn công trong đội của Hiệp Hội Quốc Vương có khả năng không thể chiến đấu trực diện trước Đường Nhị Đả.

Kiểu gì mà Bạch Liễu lại đắc tội một kẻ tấn công hạng nhất bí ẩn như vậy chứ?

Hơn nữa hiện tại thì có vẻ như Bạch Liễu đã thu nạp được nhân vật đáng sợ này cho riêng mình!

Vì sự hiện diện mạnh mẽ của Đường Nhị Đả, Lưu Giai Nghi vốn có thù địch nhất định với gã không thể không lùi lại hai bước, núp phía sau Bạch Liễu.

Cô bé nhìn xuống khẩu súng lục đã rút ngắn trên tay của Đường Nhị Đả, ngập ngừng hỏi: “——Sao chú lại thay đổi vũ khí kỹ năng sau khi rời nhà máy? Vũ khí vừa rồi rõ ràng có sức tấn công cao hơn mà.”

Đường Nhị Đả liếc mắt nhìn Lưu Giai Nghi, nhẹ giọng đáp: “Nếu không cần thu dọn gấp gáp thì súng lục là đủ rồi.”

Mẹ nó! Này cũng được sao! ——Lưu Giai Nghi nắm lấy vạt áo của Bạch Liễu, trong lòng âm thầm chửi bậy, chấp nhận sự thật rằng giá trị tấn công của vũ khí A của Đội trưởng Đường  này cũng phải trên 10.000.

Không có gì lạ khi người này có thể chơi một mình trong ngục tối cấp 3. Với mức sức mạnh này, gã có thể quét sạch toàn bộ trò chơi.

Nghĩ đến chuyện trước đây còn đối đầu với gã … Lưu Giai Nghi sợ hãi xoa xoa nguc, liếc nhìn Bạch Liễu vẫn đang mỉm cười đứng trước mặt cô bé, không khỏi thay đổi thành biểu cảm = = lần nữa.

… Từ các ý nghĩa đó mà nói, Bạch Liễu này thật sự quá thần kỳ, xui xẻo gặp được đối thủ như vậy mà vẫn có thể sống sót …

Nhưng nếu có một người như vậy tham gia …

Lưu Giai Nghi hít một hơi thật sâu.

——Cứ dựa theo mấy chuyện kỳ quái trên người Bạch Liễu, thì chiến đội kỳ lạ do người này dẫn đầu không chừng có thể thực sự vô địch thì sao?

————————————

Sau khi dọn dẹp cơ bản những con quái vật nhỏ bên ngoài nhà máy, Bạch Liễu mở vải quấn lại với nhau trên xe rồi đặt đầu Tawil xuống.

Làn da trắng như tuyết nhanh chóng sinh trưởng theo hoa văn trên cổ, trên khuôn mặt vốn dĩ tĩnh lặng lộ ra vẻ tức giận đặc biệt, đôi lông mi dài màu bạc cụp xuống khẽ run lên, ánh bạc huyền bí kỳ lạ mọc lên dọc theo những đường nét tản mác của mái tóc xoăn duỗi ra, lồng nguc trống rỗng bắt đầu khép lại và hơi mở rộng từ bên này sang bên kia, như thể trái tim đang đập trong đó.

Bạch Liễu cụp mắt xuống nhìn Tawil nằm bất động trên đùi mình, yên lặng một phút.

Sau đó hắn đột nhiên đưa tay ra đặt vào lồng nguc trống rỗng đó, giống như đang chơi một trò chơi, nắm chặt tay để bắt chước hình dạng của một trái tim, đồng thời miệng khẽ khàng bắt chước tiếng tim đập, trên mặt nở một nụ cười kì lạ.

“Thình thịch ——thình thịch ——”

【Nếu tôi đào trái tim của cậu ra, cậu nói trái tim của cậu sẽ không ngừng đập, mà là sẽ tiếp tục đập trong tay của tôi như vậy sao? 】

Bạch Liễu mười bốn tuổi đùa giỡn nắm chặt tay thành nắm đấm, co rụt lại trước mặt Tạ Tháp, đồng thời dán mặt lại gần Tạ Tháp, miệng phát ra tiếng đập của trái tim: 【 thình thịch — thình thịch —— trái tim của cậu đập ở trong lòng bàn tay tôi như thế này sao?】

【 Nếu cậu tò mò muốn biết……】Tạ Tháp đột nhiên nắm lấy bàn tay giả trái tim của Bạch Liễu đặt ở trước trái tim y, ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói với hắn, 【 Chỉ cần chạm vào là biết trái tim tôi đập như thế nào. 】

Bàn tay của Tạ Tháp đặt trên mu bàn tay của Bạch Liễu, trái tim y đang đập trong lòng bàn tay của Bạch Liễu.

Bọn họ cứ ngồi lặng thinh như thế hồi lâu, không có ai thu tay lại, nhịp tim của cả hai dần dần rối loạn.

Cho đến khi Tạ Tháp thì thầm hỏi hắn: 【 là thình thịch —— thình thịch —— như vậy sao? 】

【 không phải ——】 Bạch Liễu không biết tại sao lại cảm thấy miệng khô khốc, hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống, khàn giọng trả lời, 【 là thình thịch thình thịch —— thình thịch thình thịch —— thình thịch thình thịch —— nhịp tim cậu đập như vậy đó. 】

【 tôi như vậy…… Là không bình thường sao? 】 Tạ Tháp dò hỏi hắn.

Bạch Liễu quay mặt đi, muốn rút tay về: 【 tôi không biết. 】

Nhưng Tạ Tháp không để hắn rút tay lại, mà bình tĩnh cũng đặt tay trước nguc Bạch Liễu như cảm nhận nhịp tim của hắn, rồi Tạ Tháp như đang cười, tiếng cười rất khẽ: 【 xem ra là bình thường. 】

【Trái tim của cậu cũng đập giống như của tôi. 】

“Anh ấy đang làm gì vậy?” Lưu Giai Nghi nghi ngờ nhìn Bạch Liễu quỳ trên mặt đất ôm NPC cấp thần, cúi đầu không biết đang làm gì, trong miệng phát ra một âm thanh kỳ quái, “Cho dù anh ấy ít chịu ảnh hưởng của NPC cấp thần thì cũng không cần phải ôm suốt như thế chứ! “

Lưu Giai Nghi vừa nói vừa có chút nóng lòng bước tới cắt ngang suy nghĩ của Bạch Liễu: “Cho dù ảnh hưởng nhỏ nhưng vẫn là có ảnh hưởng! Để Bạch Liễu đặt xuống rồi chúng ta nhanh chóng đi thôi!”

Đường Nhị Đả vươn tay ngăn cản Lưu Giai Nghi tiến lên: “Chờ một chút.”

Lưu Gia Nghi lập tức dâng lên thuốc độc, cảnh giác nhìn hắn: “Làm sao? Chú cứ để Bạch Liễu ôm cái đó đến nổi điên…”

Đang nói nửa chừng, Lưu Giai Nghi đột nhiên dừng lại —— cô bé nhìn thấy sự kinh ngạc tột cùng trên gương mặt Đường Nhị Đả.

Gã dường như bị sốc, đồng thời cũng có vẻ choáng váng trước cảnh tượng vừa nhìn thấy, một lúc lâu sau mới khó khăn mở miệng.

“… Khi bắt gặp cảnh tượng gây tổn thương sẽ tự động lặp lại một cách máy móc những hành động rập khuôn liên quan đến cảnh này trong trí nhớ…” Đường Nhị Đả sắp đứng không vững, gã đột nhiên lẩm bẩm một mình, “… đây là triệu chứng điển hình của căng thẳng rối loạn do chấn thương.”

Bạch Liễu và gã đều bị PTSD.

Vậy mà gã chẳng hề nhận ra một chút nào.

*PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài> 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện

Tác giả nói:

Tôi đã giải thích rằng Bạch Liễu và những Bạch Lục khác có tuổi thơ khác nhau, họ là những người hoàn toàn khác nhau.

- -----oOo------