Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 182




Trước khi vào trò chơi, Đường Nhị Đả chỉ muốn lợi dụng Vương hội để “lấp” đầy các trò chơi ngăn cho Bạch Liễu trốn thoát. Nhưng sau khi vào trò chơi thì mục đích của gã và Vương hội lại hoàn toàn khác nhau.

Trong chuyện Phù Thủy Nhỏ, mọi người rõ ràng là không cùng mục đích với nhau —— có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao Hồng Đào lại phái người của mình theo sau Đường Nhị Đả tiến vào game. Cô ta đã nhận ra vết thương của Phù Thủy Nhỏ là do súng của Đường Nhị Đả gây ra, cho nên chính xác những người mà cô ta phái vào game không phải giết Bạch Liễu, mà mục đích là bảo vệ Phù Thủy Nhỏ khỏi sự tấn công của Đường Nhị Đả.

Đây là lý do tại sao từ đầu đến giờ Đường Nhị Đả đều không chủ động hợp tác hành động với bọn Tề Nhất Phảng.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu, không cùng chung mục đích thì không thể nào hợp tác được, mỗi người đều có những mục tiêu khác nhau, có thể hợp tác trong một thời gian ngắn vì một mục đích chung, nhưng không nhất thiết phải luôn đoàn kết —— một liên minh với những mục tiêu khác nhau sớm muộn gì cũng tan vỡ.

Một bàn tay của Đường Nhị Đả bị Tề Nhất Phảng giữ chặt, hai người bọn họ ánh mắt u ám giằng co với nhau trong im lặng, chóp mũi và sau lưng đều chảy mồ hôi lạnh. Hai người chơi khác vẻ mặt cũng rất căng thẳng vây quanh Đường Nhị Đả, nhưng Đường Nhị Đả sắc mặt vẫn như cũ, tay kia vẫn nắm chặt súng không buông.

Tề Nhất Phảng nghiến răng, cậu ta hoàn toàn hiểu tại sao Đường Nhị Đả không bỏ súng xuống ngay cả khi ba người đang bao vây gã ta.

Bởi vì họ hoàn toàn không thể đánh bại gã, đây là một loại áp chế sức mạnh tuyệt đối. Đường Nhị Đả chỉ cần ba phát súng là ba người bọn họ đều phải hít đất ——kỹ năng sử dụng súng của người đàn ông này rất nhanh và chính xác, kỹ năng chiến đấu thể chất của gã cũng thuộc loại đỉnh cao.

Cánh tay phải của Tề Nhất Phảng siết chặt lấy cánh tay của Đường Nhị Đả, toàn bộ trọng lượng cơ thể đang treo trên cánh tay của Đường Nhị Đả, cố gắng ấn xuống cánh tay phải đang cầm súng của gã.

Khi cánh tay phải của Tề Nhất Phảng hơi đau, Đường Nhị Đả đỡ lấy sức nặng của cậu ta mà không cử động tay phải, mạnh như một con quái vật, vẫn giương súng về phía Lưu Giai Nghi.

Công nhân chế biến đang cân bên cạnh gần như ch3t lặng.

Lưu Giai Nghi bị chĩa súng tiến lên một bước, trong khi tay phải của Đường Nhị Đả cùng với Tề Nhất Phảng đang treo trên cánh tay của anh ta cũng theo đó mà tiến lên một bước vững vàng, vẫn nhằm vào cô.

Nhưng Lưu Giai Nghi không hề hoảng sợ, thay vào đó, cô bé nhắc nhở người công nhân chế biến đang choáng váng, “Anh ơi có thể cân nhanh lên không?”

“… Ah, ah được rồi.” công nhân chế biến hoảng hốt gật đầu lia lịa, anh ta cúi đầu xuống, mơ mơ màng màng vừa cân vừa sợ hãi.

Lưu Giai Nghi quay đầu lại, họng súng lạnh lẽo đen kịt cách giữa lông mày chưa đến một cm, kỳ thực ở khoảng cách này, chỉ cần súng bắn r4 một viên đạn, cô bé chắc chắn sẽ ch3t.

Nhưng trong trò chơi, ngay cả khi cô bé bị bắn vào đầu, miễn là HP của Lưu Giai Nghi không bị xuống 0 bởi đòn tấn công của Đường Nhị Đả thì vẫn còn đường sống.

Cô bé là một phù thủy nhỏ, chỉ cần cô bé không bị giết hoàn toàn trong một lần thì có thể sống lại một lần nữa với thuốc giải độc.

Lưu Giai Nghi ngẩng đầu lên, cô bé cởi bỏ mũ trùm đầu màu đen, để lộ khuôn mặt gầy gò và ngoan ngoãn của một bé gái nhỏ.

Cô bé đeo một chiếc kính cận khổng lồ trong mờ giả cổ trên mặt, ánh sáng mặt trời bị khúc xạ thành một màng ánh sáng đen dày đặc trên tròng kính, ánh sáng bạc tản ra từ nòng súng đan xen vào nhau trước mắt cô bé.

Lưu Giai Nghi nhìn Đường Nhị Đả, cô bé đột nhiên nở nụ cười kỳ lạ, nhanh chóng vươn tay cầm súng của Đường Nhị Đả, luồn những ngón tay mảnh khảnh nhỏ bé của mình vào cò súng của Đường Nhị Đả.

Trong vẻ mặt kinh ngạc của Đường Nhị Đả, biểu hiện của Lưu Giai Nghi lại vô cùng bình, cô bé ấn ngón tay xuống không chút do dự.

Đồng thời trong cổ họng của cô bé phát ra tiếng hét trong nỗi sợ hãi không thể tin được, hoàn toàn khác với biểu hiện của cô bé: “… Đừng bắn tôi! Đừng——!”

“Pằng ——!”

Họng súng lóe lên tia lửa, tạo ra âm thanh nghẹt thở đánh vào máu thịt cơ thể, viên đạn màu bạc sáng loáng nhanh chóng xẹt qua đầu cô gái nhỏ, một sợi máu đỏ tươi loang ra ngay ngắn rải trên mặt đất.

Khi cô bé từ từ ngã về phía sau, yếu ớt và sắp ch3t, chuyển động của tất cả mọi người dường như bị đóng băng, mờ dần và chậm lại trong một kết giới nhỏ ba người.

Đường Nhị Đả kinh ngạc nhìn Lưu Giai Nghi bị trúng đạn và ngã xuống đất phía sau Tề Nhất Phảng.

Mà Tề Nhất Phảng đang quay lưng về phía Lưu Giai Nghi nghe thấy tiếng súng thì đồng tử co rút không thể tin được, vội quay lại, cử động đột ngột khiến cậu ta toát mồ hôi hột..

Kính bảo hộ trên mắt Lưu Giai Nghi yếu ớt trượt xuống, đôi mắt xám vốn có của cô bé ấy đã mất đi vẻ rực rỡ cuối cùng, chúng ch3t đi như hai viên sáp đã qua sử dụng nhúng vào nhãn cầu. Giữa hai lông mày có một vết thương chảy máu, máu chảy thành dòng, máu chảy giàn giụa vào đôi môi tái nhợt khẽ nhếch lên trước khi ch3t của cô bé.

Cô bé trông như thể đã sắp ch3t, thậm chí không thể đứng dậy và sử dụng các kỹ năng của mình, và không ai có thể cứu cô bé ngoại trừ chính cô bé.

Phù Thủy Nhỏ, người đã nhiều lần cứu cậu ta … cứ như vậy mà bị Đường Nhị Đả bắn ch3t, mà cậu ta chẳng kịp bảo vệ được gì…

Cô bé có khả năng sẽ ch3t trước mặt cậu ta.

Con ngươi của Tề Nhất Phảng co rút lại tản ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống cằm, trên mặt lộ ra vẻ mặt giống như là đang sững sờ trong cơn mê man, như thể linh hồn đã bị rút đi khỏi cơ thể rồi được bị huyệt Thái Dương đau đớn đến tận cùng kéo trở về lại.

【 Hệ thống cảnh báo: Giá trị tinh thần của Tề Nhất Phảng đang chấn động! Giảm xuống còn 40! Người chơi Tề Nhất Phảng hãy nhanh chóng khôi phục giá trị tinh thần! 】

Tiếng hít thở gấp gáp nặng nề bị ngừng lại một chút, cậu ta cố gắng khống chế chính mình bình tĩnh lại.

Tề Nhất Phảng chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm Đường Nhị Đả, ký hiệu phương hướng trong tay nhanh chóng lắc lư từ bên này sang bên kia, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh của cánh đồng thời tiết, trong con ngươi tan rã phản chiếu ảnh ngược của Đường Nhị Đả đang xuất thần.

Tề Nhất Phảng hít sâu một hơi, nắm chặt bảng chỉ dẫn trong tay.

Bình tĩnh —— Tề Nhất Phảng ——mày không thể đánh bại anh ta! Trừ khi mày liều ch3t giảm giá trị tinh thần của mình thì mới có thể miễn cưỡng chiến đấu với thợ săn này, nhưng hiện tại mày đang là người dẫn đầu đội, đừng mất khống chế! Cứ nhớ kỹ mối thù của Phù Thủy Nhỏ, sau này phải trả thù cho cô bé!

Bây giờ mấu chốt là phải qua cửa, mày không thể bị cảm xúc cuốn đi ——! Mục tiêu chính bảo vệ Phù Thủy Nhỏ phải gạt sang một bên!

Khi Tề Nhất Phảng bình tĩnh chưa được bao lâu, Lưu Giai Nghi đang nằm trên mặt đất nhếch khóe miệng.

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu sử dụng bảng điều khiển cá nhân của người chơi mk để huy động kỹ năng cá nhân của người chơi mk (tấn công chớp nhoáng) 】

Một bóng người mờ ảo gần như bị xé toạc đột nhiên xuất hiện giữa Tề Nhất Phảng và Đường Nhị Đả đang lơ đãng trong giây phút ngắn ngủi.

Một tay cầm roi và tay còn lại cầm dao găm, Bạch Liễu nhảy lên không trung với hai chân cuộn lên trên đầu gối chen vào giữa Đường Nhị Đả và Tề Nhất Phảng đang đối mặt với nhau. Đường Nhị Đả trúng đòn ngay lập tức lấy lại tinh thần, muốn lấy khẩu súng từ dưới cánh tay của Tề Nhất Phảng bắn hắn.

Bạch Liễu dùng roi quất vào mặt Đường Nhị Đả, Đường Nhị Đả động tác cực nhanh, nghiêng vai nghiêng người để né tránh, đồng thời tay trái hóa thành nắm đấm giáng xuống mặt Bạch Liễu một cách tàn nhẫn.

Bạch Liễu xoay người quỳ một gối lên vai Tề Nhất Phảng để tránh, nắm đấm của Đường Nhị Đả đuổi theo sát đến chóp mũi của Bạch Lưu.

Bạch Liễu dùng sức kẹp chặt đầu và thắt lưng của Tề Nhất Phảng cúi người về phía sau tránh nắm đấm của Đường Nhị Đả, đồng thời mang theo Tề Nhất Phảng đang quỳ hoảng loạn ngã ra sau.

Đường Nhị Đả bị cánh tay của Tề Nhất Phảng kẹp chặt cũng bị kéo về phía trước ngã xuống.

Đường Nhị Đả nghiến răng ngồi xổm xuống, cố gắng rút súng và tay cùng nhau, nhưng Lưu Giai Nghi vốn đang giả ch3t sau Tề Nhất Phảng lại lăn bằng một đầu gối, sau đó quay lại quét bằng chân nhanh chóng mạnh mẽ đá văng khẩu súng trên tay Đường Nhị Đả.

Tề Nhất Phảng bị Bạch Liễu cưỡi lên đầu, ép đến nỗi mông quỳ trên mặt đất, cậu ta còn đang choáng váng thì Lưu Giai Nghi đã từ phía sau lao ra, chống tay xuống đất, ngẩng khuôn mặt đầy máu hét lên với hai thành viên Vương hội đang ngây người: “Đứng đực ra đó làm gì! Còn không mau tấn công anh ta đi!”

Sau khi súng của Đường Nhị Đả bị đá ra chỗ khác, nó vỡ thành một đốm sáng, sau đó, với vẻ mặt tàn nhẫn gã rút bàn tay bị mắc kẹt của mình ra khỏi cánh tay của Tề Nhất Phảng, súng một lần nữa lại xuất hiện trong tay.

Nhưng trong khoảng thời gian này, chỉ cần mười giây đồng hồ là đủ để hai người kia tập hợp kỹ năng của mình để vây bắt Đường Nhị Đả.

—— Kỹ năng của Đường Nhị Đả là đáng sợ nhất ở điểm này, gã thuộc loại hình tấn công nhanh, nếu họ không hoàn toàn giết Đường Nhị Đả cùng một lúc thì chỉ có thể trì hoãn thời gian Đường Nhị Đả giết họ mà thôi.

Đây chính là điều mà Bạch Liễu muốn.

Bạch Liễu nâng dao găm lên, Đường Nhị Đả quét mắt qua nhìn dao găm, sẵn sàng đối phó với nó, nhưng Bạch Liễu lại cười nhẹ với gã ——

——Sau đó vung dao găm c4m vào vai Tề Nhất Phảng.

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu đã sử dụng (tấn công chớp nhoáng) để tấn công người chơi Tề Nhất Phảng, khiến giá trị tinh thần của người chơi Tề Nhất Phảng giảm xuống còn 27 điểm 】

【 Hệ thống cảnh báo: Giá trị tinh thần của người chơi Tề Nhất Phảng giảm xuống còn 13 điểm, bước vào trạng thái cuồng bạo! 】

【 Bảng điều khiển cá nhân của người chơi Tề Nhất Phảng (Trạng thái cuồng bạo) 】

【Giá trị tinh thần: 40 → 13】

【Thể lực: 1339 → 1873】

【Nhanh nhẹn: 1795 → 2010】

【Tấn công: 2700 → 6100】

【Phòng ngự: 1840 → 2100】

【 Sức mạnh phòng thủ toàn diện và sức mạnh tấn công tăng lên, tổng điểm bảng thuộc tính vượt quá 10.000, và được đánh giá là người chơi cấp S, cấp độ của người chơi Tề Nhất Phảng đã tăng lên từ cấp S- lên cấp S đồng 】

【 Chúc mừng giá trị bảng tiềm năng của người chơi Tề Nhất Phảng đạt cấp S, mở khóa xếp hạng giả thần bằng đồng, hãy tích cực thu thập điểm tín ngưỡng để trở thành thần tướng đi nào! 】

Đồng tử của Tề Nhất Phảng co lại thành một điểm nhỏ có kích thước bằng đầu đinh ghim, dụng cụ chỉ hướng trên tay cậu ta chuyển từ lắc sang quay nhanh, thoạt nhìn giống như một chiếc quạt một cánh đang đung đưa vì tốc độ quá nhanh không thể nhìn rõ.

Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Đường Nhị Đả vẻ mặt trống rỗng và trì trệ gần như mất đi linh hồn, một cơn gió nhẹ cuộn không ngừng thổi xung quanh như muốn xé nát ống quần của cậu ta.

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Tề Nhất Phảng tiến vào trạng thái biến hóa hình thái thân phận kĩ năng 《 Sách Quái Vật: Phát thanh viên thời tiết khắc nghiệt 》】

- -----oOo------