Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 181




Cạnh cánh đồng hoa hồng.

Lưu Giai Nghi vừa thu thập một đống lớn hoa hồng Càn Diệp thở hổn hà hổn hển, cô bé mệt mỏi đến mức ngồi phịch trên mặt đất uống thuốc phục hồi thể lực.

Hoa hồng rác rưởi này, không cách nào nhét vào vật phẩm không gian! Chỉ có thể vận chuyển thủ công!

Cô bé mất ba giờ mới thu thập đủ 720 kg hoa hồng Càn Diệp —— ngoại trừ nhiệm vụ trong hai ngày của họ là 480 kg hoa hồng Càn Diệp, 240 kg còn lại có thể dùng để đổi lấy bốn lọ nước hoa trung cấp.

Lưu Giai Nghi vừa kiểm tra phiếu lương, nước hoa hoa hồng trung cấp là loại nước hoa có nồng độ từ 50 ~ 80%, có thể lưu hương trong 12 giờ, tăng gấp ba lần thời gian lưu hương!

Nếu bọn họ có thể đổi được nhiều loại nước hoa tầm trung như vậy thì  sẽ khiến nhiều lưu dân tỉnh táo và tham gia với họ hơn.

Nhưng tiền đề là họ có thể xử lý thuận lợi một số lượng lớn hoa hồng Càn Diệp như vậy.

Lưu Giai Nghi uống thuốc phục hồi thể lực  xong thì lau miệng đứng dậy, quay người lại, phía sau cô bé có rất nhiều lưu dân đang đứng.

Bạch Liễu đứng trước mặt nhóm lưu dân này này, họ xấu hổ nép vào phía sau Bạch Liễu, hơi cúi đầu thận trọng gật đầu chào Lưu Giai Nghi.

Nhóm lưu dân tự nhiên có cảm giác kính sợ đối với Lưu Giai Nghi đang làm việc trong nhà máy hoa hồng, ngay cả khi cô bé chỉ là một đứa trẻ.

“Đây là những lưu dân anh tìm được có hiểu biết công việc chế biến.” Bạch Liễu xoay người để lộ những lưu dân phía sau hắn, “Một số người trong số họ từng là công nhân chế biến đã làm việc trong nhà máy hoa hồng nhưng bị sa thải và bị đuổi ra ngoài.”

Dưới ánh mắt của Bạch Liễu, những lưu dân co rúm người phía sau hắn thu hết can đảm, đi lên phía trước, ngồi xổm xuống bắt đầu xử lý đám hoa hồng trên mặt đất.

Những người này tay chân nhanh nhẹn, tốc độ làm việc rất nhanh, một khi vào trạng thái làm việc sẽ toàn tâm toàn ý, lúc đầu có chút ngại ngùng tránh Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi một chút, sau dần dần thoải mái hơn.

Dưới sự phân loại nhanh chóng của họ, những ngọn đồi hoa hồng dần dần cao bắt đầu thích hợp để phơi nắng.

Những công nhân bị sa thải này đã trải qua quá trình đào tạo và mài giũa công việc cường độ cao không thể so sánh với những người mới như Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi. Họ không thể dựa vào việc săn lưu dân để cướp hoa hồng thăng chức mà là thuần túy dựa vào hiệu suất công việc để thăng chứ, vì vậy tốc độ làm thủ công của họ diễn ra rất nhanh, một số nhân viên xử lý có tay nghề cao thì tốc độ cũng tương đương như máy móc.

Lúc đầu Lưu Giai Nghi định tham gia sàng lọc với bọn họ để làm việc cùng nhau, sau đó cô bé nhận thấy rằng mình sẽ chỉ khiến những lưu dân này rụt rè sau khi tham gia, vì sợ rằng bàn tay bẩn của mình sẽ chạm vào cô bé, ngược lại còn làm gián đoạn nhịp làm việc của chính họ, thế là Lưu Giai Nghi không thể không rời khỏi đó.

Mà Bạch Liễu sau khi dẫn nhóm người này về thì liền ngồi ở một chỗ xa xa  hoa hồng nhàn nhã nghỉ ngơi, cũng không có ý đồ muốn làm việc gì cả.

Khi Lưu Gia Nghi nhìn thấy Bạch Liễu như vậy cũng không chế nhạo hắn lười biếng, mà tâm tình cảm thấy phức tạp, muốn thở dài một hơi. 

Bạch Liễu đưa hầu hết nước hoa cho lưu dân và cô bé sử dụng, hắn thực sự cần tránh xa sự ô nhiễm của hoa hồng Càn Diệp để giá trị tinh thần của mình không bị sụt giảm quá nhanh, nhưng tương ứng với việc trong phó bản này chỉ có thể dùng nước hoa để phục hồi giá trị tinh thần, thì Bạch Liễu có giá trị tinh thần thấp nhất sẽ chịu rủi ro cao nhất.

Mặc dù bản thân hắn dường như chẳng buồn quan tâm đến nó lắm.

Sau khi hoa hồng được phân loại, những người lưu dân này đưa Bạch Liễu đến một chỗ k1n đáo nhưng ánh sáng đầy đủ mà họ thường phơi hoa hồng, trải hoa hồng ngay ngắn rồi gật đầu với bọn Bạch Liễu và nói rằng nếu hôm sau vẫn cần bọn họ thì bọn họ sẽ quay lại đây, sau đó rời đi.

Rốt cuộc, ở gần với hoa hồng một thời gian lâu cũng sẽ khiến nước hoa mất tác dụng nhanh hơn.

“Phơi nắng phải mất mười hai tiếng ban ngày và mười hai tiếng ban đêm dưới trăng.” Lưu Gia Linh liếc nhìn thời gian, “Chúng ta sau khi phơi khô sẽ phải đợi đến trưa ngày hôm sau, hẳn là sẽ khác thời gian cân với những người khác.”

“Nhưng em đoán là bọn họ sẽ chờ anh.”

Cô bé ngước nhìn Bạch Liễu nói: “Vậy lúc đó anh định làm gì?”

“Để bọn họ bắt được anh.” Bạch Liễu cười nói, “nhưng lại luyến tiếc giết ta.”

——————————————

Trưa ngày hôm sau, lối vào cổng bắc của cánh đồng hoa hồng, chỗ cân nặng.

Nhóm của Tề Nhất Phảng đã cân xong, cả đám đang khoanh tay đứng bên cạnh điểm cân, Đường Nhị Đả dựa vào cửa ra vào với một cái bao tải to, dường như gã trắng đêm không ngủ, mắt còn có quầng thâm, nhưng tinh thần thoạt nhìn rất tốt.

Hoa hồng Càn Diệp của Đường Nhị Đả vẫn đang được cân, nhưng khuôn mặt của người công nhân chế biến đã tạ hơi cứng lại.

Để khống chế sai số, một lần cân 5kg hoa hồng, một đống hoa hồng Càn Diệp đã được cân đã chất thành đống dưới chân công nhân cân.

“715kg, 720kg, 735kg …” Người công nhân chế biến hít một hơi thật sâu nhìn Đường Nhị Đả, “Anh có chắc là cần cân nhiều như vậy cùng một lúc không?! Nếu không thể hoàn thành quá trình phơi nắng và sấy khô tiếp theo thì sẽ lãng phí rất nhiều hoa hồng bị mốc, anh sẽ bị phạt đấy! “

Đường Nhị Đả đưa bao tải cuối cùng cho nhân viên cân, giọng điệu không nóng không lạnh: “Không lãng phí đâu, cứ cân đi.”

Vẻ mặt của Tế Nhất Phảng rất phức tạp còn có chút ghen tị —— ba người họ thêm cả sử dụng kỹ năng của mình mà vẫn kém hơn Đường Nhị Đả 100kg …

Người này rốt cuộc là làm công việc gì ngoài đời thế? Có phải là đang trồng hoa hồng chuyên nghiệp không vậy? Tại sao lại chuyên nghiệp thế chứ?

Chờ sau khi Đường Nhị Đả cân xong, người xử lý cân cũng tiến hành cân hoa hồng của một số các công nhân khác thu gom, sau khi các công nhân khác cân xong hoa hồng đã phơi nắng, họ vào xưởng và nhanh chóng bước vào bước tiếp theo là sấy khô và quy trình làm khô.

Chỉ còn đám người Tề Nhất Phảng và Đường Nhị Đả, đúng như Lưu Giai Nghi nói, mặc dù họ đã hoàn thành cân từ rất sớm, nhưng tất cả đều ở lại bên cạnh không rời đi.

Bọn họ chăm chú nhìn cánh đồng hoa hồng, hiển nhiên là đang đợi Bạch Liễu mãi chưa đến cân.

Mặt trời đang di chuyển về hướng Tây, đã một giờ trưa và cái nắng chói chang nhất trong tháng 5. Hầu hết công nhân đã cân xong và đi làm.

Và người xử lý phụ trách cân nặng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng thu dọn đồ đạc rời đi, lúc này có hai người một lớn một nhỏ kéo chiếc xe hàng chất đầy bao tải đi tới.

Sóng nhiệt của ánh nắng trực tiếp khiến bóng dáng của họ trên mặt đất biến dạng, lúc ẩn lúc hiện, nhưng nó vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.

Tề Nhất Phảng buông hai tay ôm nguc xuống, cầm lấy bảng hiệu phương hướng trong tay.

Đường Nhị Đả đứng thẳng dậy, ánh mắt có chút mệt mỏi chuyển sang cô đọng và sắc bén, hai tay gã d3 xuống quần, trên tay phải lặng lẽ xuất hiện một khẩu súng ngắn ổ xoay của anh ấy, nắm chặt lên đạn.

Hai người bước đi không nhanh cũng không chậm, chiếc xe cũ kỹ mang theo bao tải nặng nề phát ra tiếng kêu cót két dưới sức kéo, bọn họ còn chưa đến trước mặt thì Đường Nhị Đả đã giơ súng lục lên trước, chong chóng đo chiều gió trên tay Tề Nhất Phảng cũng bắt đầu xoay xoay.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ đều ngạc nhiên dừng động tác.

Tuy rằng có hai người tới,một người là Lưu Giai Nghi, người kia lại không phải Bạch Liễu mà chỉ là một lưu dân bình thường.

Lưu dân này dường như đã được Lưu Giai Nghi dùng nước hoa thuê để mang theo hoa hồng, sau khi di chuyển đến chỗ cân, anh ta gật đầu cảm ơn với Lưu Giai Nghi, đợi Lưu Giai Nghi xịt nước hoa vào mặt mình rồi rời đi nhanh chóng.

“Bạch Liễu đâu?” Đường Nhị Đả giương súng vào mặt Lưu Gia Linh, lạnh giọng, “Tại sao cậu ta lại không tới cân?”

Lưu Giai Nghi như thể không nhìn thấy khẩu súng mà Đường Nhị Đả giơ lên nhắm vào mặt mình. Sau khi đưa xe đẩy có chứa những bông hồng khô sau khi sấy khô cho nhân viên cân, cô bé quay lại và nhìn lên Đường Nhị Đả, vẻ mặt vô tội, và giọng điệu ngây thơ: “Bạch Liễu gì chứ, tôi không vào trò chơi với anh ta, tôi không gặp anh ta bây giờ, đây đều là hoa hồng tôi tự tay hái và sàng lọc, và tất cả đều thuộc tên tôi, liên quan gì đến anh ta chứ? “

Đường Nhị Đả cau mày nhưng gã không hạ súng nhắm vào Lưu Giai Nghi.

…. Có điều gì đó không ổn, nếu Bạch Liễu không hợp tác với Lưu Giai Nghi mà hành động một mình, mà Bạch Liễu lại không tự mình đến cân đo đăng ký, thì hắn sẽ không có đăng ký hoa hồng Càn Diệp phơi nắng, như vậy thì hắn sẽ không có cách nào tiến vào bước làm việc kế tiếp.

Là người chế biến, không đăng ký nguyên liệu rất nguy hiểm, nếu hôm nay Bạch Liễu không đến đăng ký, thêm hai ngày nữa không giao hoa hồng Càn Diệp đã qua chế biến, thì không lâu nữa hắn sẽ bị hạ cấp trở thành công nhân hái hoa.

Nhìn thấy Đường Nhị Đả không chút do dự rút súng nhắm vào Lưu Giai Nghi, Tề Nhất Phảng vốn đang chuẩn bị đón tiếp kẻ địch với gã giật hết cả mình, bị dọa đến nỗi thiếu chút nữa là vứt luôn chong chóng đo chiều gió trong tay.

—— Điều này khác với những gì chúng ta đã nói lúc đầu, người thợ săn này! Không phải nói không được thô bạo với tiểu phù thủy sao!

Kia là nữ thần cũ của tôi đó … bây giờ là con gái của tôi! Người đã cứu mạng tôi!

Tề Nhất Phảng giơ bảng chỉ dẫn lên, da đầu tê hết cả dại, cậu ta nhảy dựng lên chắn trước Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi.

Cậu ta cố gắng hết sức để duy trì bình tĩnh và giơ hai tay lên, trong tư thế không chủ động tấn công, nhưng đôi mắt lại nhìn thẳng vào khẩu súng chuẩn bị sẵn sàng trong tay Đường Nhị Đả: “… Ngài thợ săn, kẻ thù hiện tại của chúng ta là Bạch Liễu, trước mắt chúng ta nên tập trung giải quyết hắn trước đúng không, tiểu phù thủy cũng chỉ mới tám tuổi, hiện tại xem ra cũng bị Bạch Liễu lừa gạt mà thôi.”

Tề Nhất Phảng trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, dùng hai ngón tay cẩn thận kẹp chặt họng súng Đường Nhị Đả rồi dời đi, nhưng Đường Nhị Đả chỉ cần nặng nề liếc nhìn cậu ta một cái, họng súng vừa di chuyển liền xuyên qua Tề Nhất Phảng đứng trước mặt Lưu Giai Nghi, và nhắm thẳng vào Lưu Giai Nghi phía sau cậu ta một lần nữa.

Tay phải đang cầm súng của Đường Nhị Đả lướt qua cánh tay Tề Nhất Phảng với tốc độ nhanh như chớp, nhắm thẳng vào giữa lông mày của Lưu Giai Nghi.

“Trước khi vào trò chơi tôi chưa từng hứa sẽ không làm tổn thương Lưu Giai Nghi.” Đường Nhị Đả ngước đôi mắt xanh sẫm gần như đen lên, những bông hoa hồng dần nở bung ra như một vũng máu đông lại dưới mắt gã, “Tôi chỉ hứa với các người là sẽ cùng nhau hạ gục Bạch Liễu thôi.”

- -----oOo------