Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 92: Tốc Độ Xe Quá Nhanh




Phát hiện ra được dáng vẻ khác thường của bạn thân của mình, mặt mũi Lý Kỳ Kỳ vô cùng nghi ngờ, khó hiểu nói: "Đồng Đồng, cậu sao vậy, sao lại đứng cách xa tôi quá vậy."

Vừa nói, Lý Kỳ Kỳ vừa bước tới, muốn kéo cánh tay của Châu Vũ Đồng lại.

Mắt của Châu Vũ Đồng lóe lên, vội vàng né tránh, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Lý Kỳ Kỳ.

"Làm gì vậy, Đồng Đồng, có phải cậu không yêu tôi, trốn tránh tôi làm gì chứ, cậu mà như vậy nữa thì tôi giận đó nha." Lý Kỳ Kỳ khó chịu nói.

"Kỳ Kỳ."

Châu Vũ Đồng cắn răng nói: "Tôi thấy chúng ta đừng nên đi gần nhau như vậy làm gì, dù sao cậu cũng là bách hợp, mà tôi thì vẫn còn chưa được nếm qua mùi vị của đàn ông, cho nên tôi không thể thành đôi thành cặp với cậu được."

"Tôi là bách hợp thì làm sao chứ, tại sao tôi là bách hợp thì cậu liền muốn xa lánh tôi chứ?"

Mặt Lý Kỳ Kỳ tràn đầy kinh ngạc, cười nói: "Đồng Đồng, có phải là do tôi tự nói mình là bách hợp, không có khen cậu cho nên cậu mới không vui, xì, con nhỏ hẹp hòi này, cậu cũng là bách hợp đó được chưa, lúc nãy không phải tôi đã nói rồi sao, chúng ta đều là bách hợp."

"Không!"

Châu Vũ Đồng lại nghiêm túc nói: "Cậu là bách hợp, đừng có kéo tôi theo, tôi không phải!"

"Cậu không còn trong trắng nữa sao?" Lý Kỳ Kỳ kinh ngạc nói: "Trời ạ, Đồng Đồng, cậu khi nào mà không còn trong trắng vậy, sao lại không kể với tôi chứ, cậu cũng tùy tiện quá rồi đó, còn chưa kết hôn vậy mà đã không còn trong trắng nữa rồi."

"Tôi không biết cậu đang nói cái gì nữa."

Châu Vũ Đồng nhìn Lý Kỳ Kỳ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói: "Kỳ Kỳ, từ trước tới nay tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một người có nhân sinh quan rất đàng hoàng, sao cậu lại làm bách hợp rồi, thật khiến tôi quá thất vọng, phá hủy cả nhân sinh quan rồi!"

"Tôi..." Lý Kỳ Kỳ có chút mông lông, kinh ngạc nói: "Tôi là bách hợp thì làm sao nào, Đồng Đồng, sao cậu lại nổi giận chứ?"

"Sao nào?"

Châu Vũ Đồng tức giận nói: "Kỳ Kỳ, sao cậu lại có thể hùng hổ nói như vậy chứ, bách hợp chung quy cũng không phải là thứ vẻ vang gì, thôi bỏ đi, Kỳ Kỳ, cậu thích con gái, sau này tôi không chơi với cậu nữa, tránh để người khác cũng nghĩ tôi cũng là bách hợp."

"Tôi có thể làm bạn thân của cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không phát triển tới quan hệ mà người không nhận ra kia!" Châu Vũ Đồng thể hiện rõ thái độ kiên định, rõ ràng là gái ‘thẳng’ mà.

"Tôi nói thích con gái khi nào chứ, tôi thích đàn ông mà, đàn ông đó!"

"Không phải cậu nói mình là bách hợp sao?" Châu Vũ Đồng nghi ngờ nói.

Lý Kỳ Kỳ nghiêm túc nói: "Đúng vậy, bách hợp chính là biểu tượng của sự trong sáng mà, tôi là một cô gái trong trắng, thuần khiết như vậy, không phải là bách hợp sao?'

"Ặc!"

Châu Vũ Đồng ngẩn cả người rồi bật cười, không nhịn được liền hỏi: "Kỳ Kỳ, cái này là ai nói với cậu vậy?"

"Tô Thương!" Lý Kỳ Kỳ trả lời: "Hôm nay anh ta khen tôi là bách hợp, nói tôi xinh đẹp, trong sáng như bách hợp vậy, có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề lớn luôn đó chứ."

Châu Vũ Đồng cười nói: "Kỳ Kỳ, cậu có biết bách hợp nghĩa là gì không?"

"Con gái thích con gái, hai người con gái ở chung với nhau, bọn họ chính là bách hợp đó." Châu Vũ Đồng tự hỏi tự trả lời.

"A!"

Lý Kỳ Kỳ trợn tròn mắt, sau khi phản ứng lại thì tức đỏ cả khuôn mặt ngọc ngà của mình, oán hận nói: "Tô Thương, đồ đáng chết, lại dám chơi xỏ tôi!"

"Kỳ Kỳ, cậu vẫn là bách hợp sao?" Lúc này, Châu Vũ Đồng cười hỏi.

"Tôi không phải!"

Lý Kỳ Kỳ nghiêm túc nói: "Tôi còn chưa yêu đương với anh chàng nào cả, tôi không phải là bách hợp!"

"Ha ha, vậy mới đúng chứ, chúng ta cùng tìm bạn trai, bách hợp gì chứ, là thứ không có gì thú vị nhất đó."

Châu Vũ Đồng nghe thấy như vậy, thì không xa lánh Lý Kỳ Kỳ nữa, chủ động bước tới kéo cánh tay của Lý Kỳ Kỳ.

"Đồ đáng ghét Tô Thương, không đánh anh ta một thời gian thì anh ta càng ngày càng lớn lối rồi, luôn trêu đùa tôi, lần sau gặp mặt tôi chắc chắn phải đánh anh ta trước một trận mới được!"

Lý Kỳ Kỳ nghiến răng, hung tợn nắm nắm đấm lại, nhìn dáng vẻ vô cùng hung dữ, ác liệt mà.

"Được rồi Kỳ Kỳ, đừng tức giận nữa, tôi vừa mới xuống xe, còn chưa ăn sáng đâu." Châu Vũ Đồng an ủi nói.

"A ha, ngồi xuống ăn đi, dầu cháo quẩy và sữa đậu nành mà cậu thích tôi đều mua rồi này."

Lý Kỳ Kỳ kiềm chế lại cảm xúc, rồi kéo Châu Vũ Đồng ngồi xuống bàn ăn.

"Hi hi, lâu rồi chưa được ăn dầu cháo quẩy của đại học Kinh Tử, tôi thèm chết rồi đây."

Châu Vũ Đồng cầm một cái dầu cháo quẩy lên rồi cắn một phát, nhưng sau đó liền nhíu mày lại, nhổ thẳng ra, chán ghét nói: "Phì, mềm quá đi, sao mà mềm vậy chứ, khó ăn chết đi được."

Lý Kỳ Kỳ nhìn thấy như vậy, cũng thử cắn một miếng: "Thật sự mềm quá, có lẽ là để lâu rồi, lúc mới chiên xong thì còn cứng mà, nhưng mà tôi thích ăn dầu cháo quẩy mềm như vậy, cậu không ăn thì để cho tôi ăn."

"Kỳ Kỳ, thì ra là cậu thích ăn mềm."

Châu Vũ Đồng nghe thấy như vậy, lập tức nở một nụ cười sâu xa.

"Đúng vậy, cái thứ này cứ ăn một hồi thì sẽ mềm ra, càng mềm thì càng ngon." Lý Kỳ Kỳ tràn đầy ngây thơ nói.

"Cứ ăn một hồi thì mềm ra..." Châu Vũ Đồng trêu chọc nói: "Ha ha sặc, tha lỗi cho tôi nghĩ bậy bạ rồi."

"Đồng Đồng!"

Lý Kỳ Kỳ dừng lại một lúc thì nhanh chóng phản ứng lại, khuôn mặt ửng đỏ nói: "Cậu biến thái quá đi, có thể nghiêm chỉnh chút được không!"

"Được rồi, được rồi, mềm thì để cho cậu ăn, tôi uống sữa đậu nành."

Châu Vũ Đồng mỉm cười, rồi thuận tay bưng ly sữa đậu nành lên uống một ngụm, kết quả lại ghét bỏ nói: "Sao mà nhạt vậy chứ, nhà ăn đổi nhân viên rồi sao, sữa đậu nành cũng đổi vị rồi, nhạt vậy làm sao mà uống được chứ."

"Đồng Đồng, cậu ở Giang Nam hai năm rồi, sao yêu cầu lại cao vậy chứ, nhạt nhạt không phải uống rất ngon sao." Lý Kỳ Kỳ nói.

"Phì, nhạt thì có gì tốt chứ, đậm đà vẫn ngon hơn." Châu Vũ Đồng nham nhở nhìn Lý Kỳ Kỳ, cười mà như không cười nói: "Kỳ Kỳ, lẽ nào cậu không muốn uống đậm đà chút sao?"

"Cậu!"

Lý Kỳ Kỳ dường như nghĩ đến cái gì, xấu hổ mặt đỏ đến mang tai: "Cậu còn đùa như vậy nữa thì tôi không thèm để ý đến cậu nữa nha, đậm đà gì chứ, cũng không biết xấu hổ là gì."

"Cái gì chứ, tôi hỏi sữa đậu nành mà, cậu không thích uống sữa đậu nành đậm đà sao?"

Châu Vũ Đồng giải thích nói: "Là do cậu tự nghĩ lệch lạc, còn trách tôi, Kỳ Kỳ, cậu thật biến thái nha, trong đầu toàn là chứa phim đen đúng không?"

"Tôi..."

Mặt Lý Kỳ Kỳ đỏ ửng lên như trái táo chín, căn bản không có cách gì phản kháng lại được Châu Vũ Đồng, thậm chí còn đang nghĩ lẽ nào là bản thân mình thật sự biến thái sao?

...

Cùng lúc đó.

Tô Thương đã lái xe tới chợ đen Cửu Môn, sau đó anh tìm chỗ tránh đi ánh mắt của người khác, thi triển thuật dịch dung.

Rất nhanh, tông sư trẻ tuổi Tô Huyền Thiên đã xuất hiện ở cổng của chợ đen Cửu Môn, đồng thời đi nhanh vào trong.

"Tô thiếu gia."

Hai tên bảo vệ nhìn thấy Tô Huyền Thiên thì vô cùng cung kính chào hỏi, không dám có chút chậm trễ nào.

Tô Thương dừng bước rồi hỏi: "Hai người, hai ngày nay ở trong chợ đen có thấy ai rao bán đá năng lượng không?"

"Chúng tôi không có để ý, nhưng mà, cho dù là có người bán thì số lượng cũng không nhiều."

Một tên bảo vệ khách sáo nói: "Tô thiếu gia, anh có thể chờ mấy ngày không, ông chủ của chúng tôi đang thu thập đá năng lượng, rất nhanh sẽ đến Giang Bắc gặp anh rồi, đến lúc đó nhất định sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ."

"Ha ha, vậy thì tôi cám ơn ông chủ của các anh trước nhé." Tô Thương mỉm cười rồi xoay người rời đi.

"Tô thiếu gia muốn đi rồi sao?" Một tên bảo vệ khác lên tiếng hỏi.

Tô Thương gật đầu nói: "Ừm, tôi đến đây để mua đá năng lượng, nếu như không có ai bán thì tôi đương nhiên không vào nữa rồi."

"Tô thiếu gia, là thế này, hôm nay chợ đen Cửu Môn có buổi đấu giá mỗi năm một lần, không bằng cậu ở lại xem xem?" Tên bảo vệ bên trái cung kính mời.