Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 91: Lý Kỳ Kỳ Lại Bị Chơi Xỏ Rồi




"Khốn kiếp!"

Tô Thương xù lông lên, giơ chân đá vào mông Vương Phú Quý một phát, rồi nghiến răng lên: "Ông đây cả đời quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính, liêm khiết thanh bạch, làm sao có thể làm ra mấy chuyện xấu xa kia chứ, cút cmn đi!"

"Tô đại thiếu gia, ha ha ha, tôi đùa với anh thôi, chuyện ngày hôm nay cám ơn anh nha, tôi đi đến khoa phát thanh tìm Tiểu Điềm Điềm trước đây, có thời gian mời anh ăn cơm nhá."

Vương Phú Quý không biết xấu hổ cười nói rồi phủi mông chạy thẳng vào đại học Kinh Tử.

"Cám ơn ông nội nhà cậu, đều là anh em tốt với nhau mà nói hai chữ cám ơn với ông đây thì ông đây đem cậu đi chôn sống luôn."

Tô Thương vừa cười vừa mắng.

Nhìn thấy Vương Phú Quý đi xa rồi thì anh mới mở cửa xe ra, định đi đến chợ đêm Cửu Môn một chuyến xem xem có thể có thêm đá năng lượng hay không.

Nhưng ngay lúc này, Tô Thương bỗng nhiên nhìn thấy Lý Kỳ Kỳ từ phía đông đi tới, vừa đi vừa gọi điện thoại.

"Đồng Đồng, sao cậu đột nhiên lại tới Giang Bắc rồi?"

"Hi hi, đương nhiên là nhớ cậu rồi, cậu đến đâu rồi, ăn sáng chưa."

"Sắp đến rồi, vậy tôi ở đại học Kinh Tử chờ cậu nhé, yên tâm đi, tôi đang đi đến nhà ăn đây, tôi mua cho cậu dầu cháo quẩy và sữa đậu nành mà cậu thích nhất đây."

Lý Kỳ Kỳ đang gọi điện thoại thì đột nhiên nhìn thấy Tô Thương, lập tức trừng to hai mắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồng Đồng, không nói chuyện với cậu nữa, tôi có chút chuyện, tôi ở nhà ăn của trường đợi cậu nhé."

Oan gia ngõ hẹp mà.

Tô Thương nhìn thấy Lý Kỳ Kỳ, cười khổ xoa xoa mũi, lập tức muốn trốn khỏi cô ta.

Nhưng mà sau khi Lý Kỳ Kỳ cất điện thoại đi thì nhanh chóng bước đến giang cánh tay ra chắn ngang đường của Tô Thương.

"Đứng lại!"

Lý Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm Tô Thương, hung hăng nói: "Tô Thương, anh thật không biết xấu hổ, vậy mà lại dám lừa tôi!"

Tô Thương nhìn thẳng vào mắt của Lý Kỳ Kỳ, khẽ cười nói: "Là Kỳ Kỳ à, không thể ăn nói bậy bạ như vậy được, tôi lừa cô gì chứ?"

"Đừng giả bộ nữa, tôi đã biết truyền thông Ma Đậu là làm cái gì rồi."

Lý Kỳ Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Thương, anh thật bỉ ổi, vậy mà lại muốn lừa phỉnh tôi đi đóng mấy loại phim đó, còn nhiều diễn viên nam chính nữa chứ, tôi phỉ nhổ vào!"

"Ai lừa phỉnh cô chứ, lời tôi nói đều là thật cả, cô đừng nghĩ lòng tốt người khác là lòng lang dạ thú nha." Tô Thương phản bác nói.

"Anh là có lòng tốt sao?"

Lý Kỳ Kỳ hất bím tóc qua một bên rồi tức giận nói: "Anh rõ ràng biết tôi muốn đóng phim hành động, tại sao lại giới thiệu cho tôi truyền thông Ma Đậu hả, còn nói bọn họ chuyên quay phim hành động, có nguyên một đội ngũ chuyên nghiệp nữa chứ?"

Tô Thương giải thích: "Tôi không hề nói dối nha, phim mà người ta quay thật sự là phim hành động, một trăm lẻ tám kiểu tư thế, tuyệt đối là phim hành động rồi."

"Anh...thật bỉ ổi mà!"

Lý Kỳ Kỳ dường như nghĩ tới cái gì, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc ửng đỏ như quả táo chín, thẹn quá hóa giận nói: "Anh còn nói phim bọn họ quay toàn là kiệt tác, ông chủ đều tự mình diễn, mọi người đều hòa đồng vui vẻ, tất cả đều là giả hết!"

"Cô hiểu gì chứ, ông chủ người ta sản xuất toàn là kiệt tác trong nước, hơn nữa danh tiếng cũng rất lớn đó, cô có rảnh thì tìm hiểu về truyền thông Ma Đậu đi." Tô Thương nghiêm túc nói.

"Tôi, tôi tìm hiểu nó làm gì chứ, tôi không thèm xem mấy thể loại phim hành động đó!" Lý Kỳ Kỳ ngượng ngùng nói.

"Ồ, cô không muốn tìm hiểu vậy thì thôi đi."

Tô Thương trêu đùa rồi nói: "Vậy cô có còn muốn hợp tác với truyền thông Ma Đậu nữa không?"

"Không!"

Lý Kỳ Kỳ phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Thương, nghiến răng nói: "Anh muốn đóng thì tự đi mà đóng!"

"Tôi ngược lại rất muốn đi đó, làm diễn viên chính sung sướng biết bao nhiêu, nhưng mà người ta không chắc là sẽ cho tôi diễn." Tô Thương khẽ cười nói.

"A, thật không biết xấu hổ mà!"

Lý Kỳ Kỳ tức giận nhìn Tô Thương, sau đó lại nhớ đến một chuyện, bèn hỏi: "Tô Thương, xém chút thì quên mất, tối hôm trước anh đưa chị tôi đi đâu vậy, sao đến tối ngày hôm sau mới trở về lận?"

Tô Thương lườm Lý Kỳ Kỳ một cái, rồi hỏi ngược lại: "Liên quan gì đến cô chứ, tại sao phải nói cho cô biết?"

"Đương nhiên có liên quan rồi, chị ấy là chị gái tôi mà!" Lý Kỳ Kỳ tức muốn nổ phổi nói.

"Ồ, vậy được thôi, tôi nói cho cô biết, tối đó tôi và chị gái cô cùng...hi hi, cô hiểu rồi chứ?"

Tô Thương mỉm cười nham hiểm, mặc dù không nói gì cả nhưng lại giống như đã nói hết tất cả vậy.

"Cái đồ khốn nạn nhà anh, sao lại có thể đối xử với chị gái tôi như vậy hả!" Lý Kỳ Kỳ tức hổn hển nói.

"Tôi và chị gái cô có hôn ước với nhau, cô tức giận cái gì chứ, lẽ nào là cô có ý với tôi sao, rồi cô ghen, cho nên cô mới tức giận?" Tô Thương trêu chọc nói.

Lý Kỳ Kỳ oán hận nói: "Anh đi chết đi, ai mà thèm có ý với đồ rác rưởi như anh chứ!"

"Tôi đẹp trai như vậy mà cô cũng không thích, vậy chẳng lẽ cô là bách hợp sao?" Tô Thương hoài nghi nói.

*Bách Hợp: ý chỉ quan hệ giữa nữ và nữ với nhau.

Bách hợp?

Lý Kỳ Kỳ nghe đến câu nói này, nhất thời sững người lại, không nhịn được lại hỏi: "Bách hợp là gì?"

"Ặc, cái này..."

Tô Thương nhìn dáng vẻ ngây thơ, trong sáng của Lý Kỳ Kỳ liền khẽ cười nói: "Bách hợp chính là chỉ những người con gái thuần khiết, trong sáng như đóa hoa bách hợp vậy, tôi nói cô là bách hợp chính là đang khen cô đó."

"Thì ra là như vậy."

Lý Kỳ Kỳ như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó gật đầu nói: "Không sai, tôi chính là bách hợp, Tô Thương, đừng tưởng là anh khen tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh, anh lừa tôi hết lần này đến lần khác, còn làm ra mấy chuyện kia với chị gái của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua..."

Lý Kỳ Kỳ đang luyên thuyên nói, kết quả là khi ngẩng đầu lên thì Tô Thương đã chui vào chiếc Ferrari mà ngồi rồi.

"Lý Bách Hợp, cô thật xinh đẹp, còn xinh đẹp, thuần khiết hơn cả hoa bách hợp nữa, tôi đi trước nha."

Để lại câu nói xong thì Tô Thương liền khởi động xe nhanh chóng rời khỏi đại học Kinh Tử.

"Tôi không phải gọi là Lý Bách Hợp, tôi tên là Lý Kỳ Kỳ!"

Lý Kỳ Kỳ nhìn thấy Tô Thương rời đi, thì cảm thấy rất vui vẻ, cười nói: "Nhưng mà, cái tên bách hợp nghe cũng hay đó chứ."

"Tôi là bách hợp, ha ha, mặc dù Tô Thương là tên khốn nạn, bỉ ổi, nhưng mắt nhìn người của anh ta cũng tốt đấy, tôi chính là bách hợp, la la la."

Tiếp theo đó.

Tâm trạng của Lý Kỳ Kỳ rất là tốt, cả đường đi đến nhà ăn vừa đi vừa ngâm nga hát.

Bây giờ đã qua giờ ăn sáng rồi, nhưng mà nhà ăn của trường học là mở cửa 24 tiếng cho nên dầu cháo quẩy, sữa đậu nành vẫn còn bán.

Lý Kỳ Kỳ mua hai ly sữa đậu nành và hai cái dầu cháo quẩy, sau đó ngồi ở bàn ăn chờ người bạn thân của mình.

Lúc nãy trong điện thoại Châu Vũ Đồng có nói khoảng hai mươi phút nữa là tới trường học.

Rất nhanh.

Thì đã nhìn thấy Châu Vũ Đồng kéo cái vali xuất hiện trước tầm mắt của Lý Kỳ Kỳ.

"Đồng Đồng, bên này." Lý Kỳ Kỳ vui mừng, vẫy vẫy tay.

"Kỳ Kỳ."

Châu Vũ Đồng nhìn thấy Lý Kỳ Kỳ thì chạy nhanh tới, vòng tay ôm lấy Lý Kỳ Kỳ.

"Đồng Đồng, sao cậu lại xách vali đến đây, cậu sẽ ở lại Giang Bắc rất lâu sao?" Sau khi ôm xong, Lý Kỳ Kỳ tò mò hỏi.

"Không phải, tôi ở khoảng nửa tháng thôi, chủ yếu là thăm cậu."

Châu Vũ Đồng kéo cánh tay của Lý Kỳ Kỳ lại, rồi vui vẻ cười nói.

"Quá tốt rồi, lâu rồi tôi chưa được ngủ cùng với cậu, tối nay hai bách hợp chúng ta ngủ chung với nhau đi." Lý Kỳ Kỳ hào hứng nói.

"Hai bách hợp ngủ cùng với nhau..."

Châu Vũ Đồng có chút mông lung, nghi ngờ nói: "Kỳ Kỳ, cậu đang nói cái gì vậy, bách hợp gì chứ?"

"Hi hi, cậu không biết đúng không, tôi là bách hợp." Lý Kỳ Kỳ có chút tự hào nói.

Ai mà ngờ, Châu Vũ Đồng nghe đến lời này, thì bị dọa sợ đến nỗi rút ngay cánh tay về, đồng thời lùi lại cách xa Lý Kỳ Kỳ mấy bước...