Vũ Tuyết Nhi về Vũ gia báo tin mừng cho Vũ Nhân và Hạ Vy biết. Bước vào phòng khách là đã nghe tiếng cười nói của ba mẹ nhưng hình như là có thêm ai đó đến chơi thì phải.
Đi hẳn vào trong thì mới biết là Nam Thành và Lưu Á ba mẹ chồng của cô đến chơi nhưng cô không hề hay biết gì cả.
_ Chào ba mẹ con mới về. Chào ba mẹ mới đến chơi. - Vũ Tuyết Nhi chào hỏi ba mẹ mình xong quay sang chào hỏi ba mẹ chồng.
Cả bốn người đồng thanh "ừ" một tiếng rồi tiếp tục nói chuyện. Ủa khoan, không ai quan tâm cô à? Cô tàn hình sao? Thấy mình bị dư thừa, cô quyết định lên tiếng lần nữa.
_ Mọi người có muốn ăn gì không?
_ Con lên phòng với Nam Phong đi, nó đợi con ở trên lầu á! - Hạ Vy nhìn Vũ Tuyết Nhi nói một câu mà cô muốn chôn chân tại chỗ luôn, chẳng phải chưa đến giờ tan làm của anh sao? Về sớm thế làm gì chứ? Lúc chiều còn ngắt máy ngang của anh, không biết có giận cô hay không đây.
Không trả lời lại với Hạ Vy, Vũ Tuyết Nhi đi thẳng lên phòng, mở cửa phòng ra thì thấy anh đang ngồi làm việc ở ghế sofa ngoài ban công phòng. Nghe tiếng động, Nam Phong quay lại nhìn, thấy người bước vào là Vũ Tuyết Nhi anh để máy tính xuống bàn rồi nhìn cô nói với giọng cưng chiều:
_ Về rồi sao? Lại đây.
Nghe lời, cô bước ra ban công ngồi cạnh anh không biết nói gì chỉ im lặng nhìn người bên cạnh, lát sau mới lên tiếng hỏi anh.
_ Tối hôm đó anh thật sự không nhớ gì sao? - cô nhắc đến chuyện ở Anh thử xem đã qua lâu như vậy rồi anh có còn nhớ?
_ Anh thật sự không nhớ mình đã nói gì, hay là em nhắc cho anh nhớ đi.
Ngượng ngùng cúi mặt không biết nên bắt đầu từ đâu mới phải, nhưng nói hay không cũng không quan trọng vì anh xem như đó là bí mật của riêng mình thì cô cũng xem như đó là bí mật của riêng cô.
_ Em không nhớ. - quay mặt ra phía trời xanh, ánh mắt đó của cô như mặt hồ tĩnh lặng không thấy đáy, nhưng khi anh nhìn vào đó là một bầu trời màu hồng của riêng cô trong đó.
Có lẽ, qua chuyện của Mạc Tuấn Hiên cô cũng không vướng bận gì nhiều chỉ là hận hắn ta lừa dối và phản bội cô mà thôi.
_ Tối nay họp mặt gia đình, nhà hàng cũng đã đặt rồi, Vũ Minh cũng sẽ đưa Trần Ngọc Liên đến, chuyện họ yêu nhau chỉ có em là người biết cuối cùng. - Nam Phong vừa nói vừa thu lại biểu cảm của cô, từ trắng sang đỏ, tức giận muốn bốc lửa trên đầu luôn rồi, thế mà cô còn vui vẻ như không có chuyện gì khi hai người họ khẳng định chuyện yêu đương nữa chứ.
_ Anh cũng biết? - nén cơn giận xuống, cô nhìn anh hỏi với giọng cô cùng khó nghe.
_ Gần hai năm. Sau khi anh yêu em, sau khi anh trai em giới thiệu em với anh khoảng hai tháng là họ yêu nhau. Anh cũng không biết họ yêu nhau sớm như vậy.
_ Ồ.
_ Ồ, em không giận nữa sao? - Nam Phong khó hiểu khi Vũ Tuyết Nhi có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, cô là đang nghĩ gì ấy nhỉ!
_ " Mình biết tại sao hôm chia tay, mình chủ động kết hôn với Nam Phong mà Trần Ngọc Liên và hai người bạn đi bên cạnh anh là Trần Thiên Dương và Lâm Đồng lại không ngăn cản và cũng trùng hợp là hôm ấy anh hai không đi chơi cùng họ. Cái bẫy này mình lại là con mồi."
Vũ Tuyết Nhi ngồi trầm tư suy nghĩ một mình mà quên mất anh chồng còn ngồi bên cạnh, anh lấy tay chọc chọc vào vai cô như cún con đang bị bỏ rơi vậy. Thấy anh chọc mình, cô khó hiểu nhìn anh hỏi:
_ Có chuyện gì sao? Đói hả?
_ Em đang suy nghĩ gì sao? Anh gọi mà em không lên tiếng.
_ Không có gì, trời cũng tối rồi, anh tắm trước hay em tắm trước?
_ Em trước đi, anh làm nốt công việc rồi tắm sau.
Hai tiếng sau, cả hai gia đình đều có mặt trong phòng riêng của nhà hàng REDROSE nổi tiếng, ngụ tại trung tâm thành phố S.
Phục vụ mang món ăn lên chặt kín bàn, mọi người vẫn tiếp tục nói chuyện rôm rả.
_ Chị Nam hay là mình chọn ngày lành tháng tốt cho bọn trẻ cưới nhau luôn đi chứ tôi nôn có cháu ẵm bồng lắm rồi.
Lưu Á nhìn Hạ Vy nói ra suy nghĩ của mình, khiến mặt của Vũ Tuyết Nhi đen xì không biết nên đồng ý hay là phản bác lại đây nhưng chuyện của cô vẫn chưa giải quyết xong, muốn cưới thì cũng phải đợi trả được thù thì lúc đó còn có thể.
_ Cũng đúng, mà Tiểu Liên, khi nào ba mẹ con về thì báo cho ba mẹ biết, khi đó bàn chuyện cưới sinh cho cả hai luôn, lúc đó cả con và Tiểu Nhi làm chung cho vui.
_ Vâng ạ!
Vũ Tuyết Nhi ngồi bên cạnh mà không nói được lời nào, cô liền nhìn Nam Phong cầu cứu, thấy được tín hiệu yếu xìu kia của cô khiến anh muốn cười cũng không thể cười được, thôi thì muốn có vợ sớm thì giúp cô xong sớm thì được ôm vợ sớm thôi. Nháy mắt ra hiệu với Vũ Minh và Trần Ngọc Liên xong thì anh lên tiếng cắt ngang tất cả lời nói của mọi người:
_ Con có ý kiến, hay là chuyện làm hôn lễ thì chúng ta làm sau cũng được quan trọng là có được tờ giấy đăng ký kết hôn hay không thôi. Còn chuyện làm hôn lễ thì khi nào cũng được, ba mẹ muốn có cháu, tụi con có thể tạo ra mà không cần hôn lễ mà, có đúng không?
_ Con thấy Nam Phong nói đúng đó ba mẹ, chuyện đó chúng ta tính sau đi quan trọng là tụi con yêu nhau thôi. Mọi người ăn đi, ăn nhiều vào đồ ăn còn quá trời luôn.
Không cho phụ huynh có lời để phản bác lại, bọn " học sinh" bắt đầu gắp đồ ăn để lấy lòng và cho họ quên đi chuyện làm hôn lễ.