Một tuần sau. Đang nằm nghịch điện thoại trong phòng, Vũ Tuyết Nhi nhận được tin nhắn gửi tới của cô bạn thân Trần Ngọc Liên, nội dung tin nhắn:
_ Tiểu Vũ, mình nghe nói tập đoàn của cậu đang lấn sang lĩnh vực thuốc hay sao á!
_ "Thuốc? Sao chẳng nghe ba nói gì cả, cũng chẳng nghe Nam Phong nói gì luôn! "
_ Ai?
_ Lam Tố Như, con gái của Lam Đằng ở Mĩ.
_ Sao cô ta biết.
_ Tiểu Nhi, mình nói cậu không được giận mình? Tuần trước mình đi du lịch với anh Vũ Minh, giành được bức tranh "Thiên Nga trắng" trong buổi đấu giá với cô ta, chắc cô ta ghim mình rồi.
_ Mình hiểu rồi.
Thấy biểu hiện không có gì là tức giận của Vũ Tuyết Nhi làm cho Trần Ngọc Liên nhất thời không biết mình là đang mơ hay không? Mà cũng không hiểu câu trả lời của Vũ Tuyết Nhi có ý nghĩa gì?
Vũ Tuyết Nhi ngây người một lúc rồi quyết gọi điện cho Nam Phong hỏi chuyện. Cô biết quá khứ "tươi đẹp" kia của Lam Tố Như nên cô chắc chắn anh hai mình sẽ là con mồi tiếp theo trong danh sách của cô ta. Tiếng chuông vang lên hai lần đã có người bắt máy.
_ Alo? Ở nhà chán rồi sao? - Nam Phong nửa thật nửa đùa nói vọng vào điện thoại.
_ Anh biết chuyện?
_ Chuyện gì? - anh khó hiểu với câu hỏi không đầu không đuôi của cô vợ.
_ Chuyện anh hai em muốn đầu tư thuốc.
_ Ai nói cho em biết? - thu lại giọng nói đùa giỡn lúc nãy, anh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại cô.
_ Anh chỉ cần trả lời là đúng hay không thôi và bao giờ thì bàn việc?
_ Đúng, hai giờ chiều nay.
_ Anh làm việc tiếp đi.
Không cho anh trả lời, cô trực tiếp ngắt máy. Rời giường, thay đồ xong cô xuống lầu nói với Nam Thành và Lưu Á là ra ngoài có việc rồi lái xe đi mất, lúc này cũng đã gần hai giờ.
Dừng xe trước cửa công ty, cô bấm số gọi ngay cho thư kí riêng của Vũ Minh, đang nghe điện thoại thì cô thấy Lam Tố Như cầm theo hợp đồng bước vào công ty, anh hai cô trực tiếp xuống đón, thư kí nhận được điện thoại của cô xong liền chạy xuống đưa cô lên.
Đi thẳng đến phòng họp, Vũ Tuyết Nhi không vào ngay mà gọi điện cho Trần Ngọc Liên đến bởi vì cô nghĩ vừa vào có lẽ cô ta sẽ không làm gì quá đà.
Hai mươi phút sau, Trần Ngọc Liên đã xuất hiện trước mặt cô, khó hiểu nên lên tiếng hỏi:
_ Có chuyện gì sao?
_ Có người muốn giật chồng cậu đấy! Mình không muốn chị dâu của mình là người khác đâu!
_ Là ai mà to gan thế?
_ Cậu đoán xem.
Như biết được đối phương là ai, không cần Trần Ngọc Liên nói ra Vũ Tuyết Nhi gật đầu luôn sau đó nói:
_ Cậu ở đây chờ, mình vào trước sau đó...
Nói ra kế hoạch xong thì Vũ Tuyết Nhi mở cửa bước vào, bên trong là một mớ hỗn độn không như suy nghĩ trước đó của cô, thấy vậy cô trực tiếp kéo Trần Ngọc Liên vào luôn.
Là phòng cách âm nên lúc nãy không biết bọn họ đã nói gì bên trong. Lúc này Lam Tố Như đang ngồi dưới sàn nước mắt rơi lã chã, còn Vũ Minh thì chẳng có gì ngạc nhiên nên vẫn giữ tư thế ngồi dựa lưng vào ghế với vẻ mặt đắc ý, nói:
_ Vợ, tiểu tam gõ cửa nhà em. - vừa nói vừa chỉ tay về phía Lam Tố Như vẫn đang ngồi dưới sàn.
_ Em biết nên mới đến.
_ Thế Tiểu Nhi, em đến đây làm gì?
_ Em đến để bảo vệ chồng cho chị dâu. - thấy mình như dư thừa nên chu môi nói lại rồi quay sang ôm tay của Trần Ngọc Liên.
_ Đây là lần đầu tiên tôi thất bại đến như vậy, hứ, tôi cứ tưởng anh là mồi ai mà ngờ anh lại là sói. - Lam Tố Như khó khăn lên tiếng, lần đầu cô ta bị một người đàn ông từ chối thẳng thừng đến như vậy.
Chuyện lúc nãy trong phòng:
_ Vũ tổng, anh xem hợp đồng trước đi, sau đó chúng ta bàn sau. - vừa nói tay cô ta vừa sơ vào tay của Vũ Minh
_ Cô không cần phải làm đến mức đó đâu! - rút tay ra sau đó lấy khăn giấy lau đi vết bẩn trên tay còn vương lại của cô ta.
_ Tôi không đẹp sao? Tôi chưa đủ quyến rũ sao? Anh không thể suy nghĩ về tôi một chút sao? Tôi là từng là hoa hậu thế giới....
_ Bởi vì scandal nên mới không làm nữa? - không đợi cô ta nói tròn câu, Vũ Minh ngắt lời cô ta.
_ Đó chỉ là quá khứ thôi.
Vừa nói Lam Tố Như vừa đi lại phía Vũ Minh định ngồi lên đùi anh nhưng anh đã nhanh hơn tránh đi khiến cô ta ngã ra sàn.
_ Tôi đã có vợ rồi, cho dù có cố gắng như thế nào cũng chẳng có kết quả đâu, chuyện đầu tư tôi không đồng ý. Cô có thể về rồi.
Nghe đến việc đầu tư không thành, Lam Tố Như luống cuống lên, bởi vì cô ta đã hứa với Lam Đằng là sẽ lấy được hợp đồng về nếu không sau chuyện này sẽ gả Lam Tố Như cho một người đàn ông hơn cô ta hai mươi tuổi ở Đức làm vợ lẻ. Cho dù ông cưng con gái đến đâu đi chăng nữa nhưng chỉ cần mang lại lợi ích cho sự nghiệp của ông thì chuyện gì ông cũng làm.
_ Vũ tổng, hay là anh cho tôi thêm một cơ hội đi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, chỉ cần anh kí hợp đồng này thì sau này tôi không xuất hiện trước mặt anh nữa, anh cho tôi cơ hội đi mà, tôi cầu xin anh.
_ Việc tôi đã quyết thì không thay đổi.
Quay về hiện tại:
_ Bảo vệ. - Vũ Tuyết Nhi nói vào điện thoại được kết nối với phòng bảo vệ bên cạnh bàn.
Lam Tố Như bị đưa ra khỏi công ty, cả ba người nhìn nhau không biết nên nói gì tiếp theo, không chịu được không khí im lặng bất thường này, Vũ Tuyết Nhi lên tiếng phá tan nó.
_ Em muốn một lời giải thích.
Nhìn hai con người ngồi đối diện nhưng không kiếm được từ nào để ghép vào, Vũ Tuyết Nhi nói tiếp:
_ Em không phản đối hai người, chỉ là tại sao lại giấu em chứ? Em đâu có cấm hai người yêu nhau đâu? Em còn muốn sau này tác hợp cho hai người nữa, vậy mà, thật khiến em..... quá là..... vui mừng đi mà. Hai người khi nào cưới, xin con, xin cháu nữa, cưới càng sớm càng tốt, khi đó em làm phù dâu cho hai người.
Nhìn biểu hiện vui như bắt được vàng kia của Vũ Tuyết Nhi mà khiến cho Vũ Minh và Trần Ngọc Liên nhất thời không biết nên diễn tả như thế nào! Lúc lâu mới lên tiếng hỏi lại:
_ Tiểu Nhi, em không trách bọn anh sao?
_ Tại sao? Em muốn hai người cưới sớm hơn mới được, à phải rồi, em về báo cho ba mẹ biết đây, hai người nói chuyện tiếp đi.
Nhìn Vũ Tuyết Nhi chạy đi mà làm cho hai người ở lại vui vẻ cười không khép được miệng. Không lường trước được việc Vũ Tuyết Nhi sẽ biểu hiện như vậy nên Vũ Minh và Trần Ngọc Liên mặc cho cô muốn làm gì thì làm.