Tôi Ngồi Cùng Bàn Với Crush Cũ

Chương 28: Cảm kích




Bỗng Gia Huy quay lại nói to chắc vì sợ tôi không nghe rõ: "Đi cẩn thận đấy, về tới nhà nhớ nhắn cho tao!"

Tôi cũng nói to trả lời nó: "Biết rồi!"

Thảo Linh đứng bên cạnh cứ cười khúc khích nên tôi quay ra nhìn chằm chằm nó.

Linh vỗ nhẹ lên vai tôi rồi hỏi: "Mày với Huy cứ mập mờ như thế không định tỏ tình đi à?"

Tôi quay phắt qua chối: "Không phải mập mờ!"

Linh nhún vai kêu: "Ừ thì không phải mập mờ, bọn mày giờ chỉ còn một lời tỏ tình nữa thôi, nhìn là biết hai bọn bây thích nhau."

Tôi cúi đầu rồi thờ dài sườn sượt, tôi cảm nhận được nhưng biết thế nào được, nhỡ Huy cũng đối xử với mọi người y như thế thì khác nào tôi đang ảo tưởng đâu.

[...]

Mặc dù bị say xe nhưng ở đây xa nhà tôi quá, vả lại bọn tôi đi hai người nên không thể đi bộ cũng không gọi grap được nên cuối cùng tôi vẫn phải gọi xe taxi.

[...]

Tưởng rằng ngày sinh nhật của tôi đến đó là kết thúc rồi nhưng không, vẫn còn một bất ngờ nữa khi tôi về tới nhà.

"Cháu cảm ơn ạ."

"Cháu cảm ơn chú."

Bọn tôi cảm ơn chú lái xe rồi đi vào nhà. Bây giờ mới là tám giờ tối thôi, chắc bố mẹ tôi vẫn chưa về.

Đúng như dự đoán, cửa cổng lẫn cửa nhà đều đã khoá hết, thế này thì không ai có nhà thật rồi.

Tôi đành lục trong túi lấy chìa khoá rồi mở từ cổng vào tới cửa nhà, Thảo Linh ở đằng sau đợi tôi vẫn luôn luyên thuyên về buổi sinh nhật hôm nay, trông nó còn vui hơn cả chính chủ là tôi nữa.

Vì quen thuộc nên có tối nữa thì tôi vẫn tìm được đường tới phòng khách nhưng tôi không nhớ chính xác vị trí của công tắc đèn vì tôi không xác định được phương hướng mấy chỗ có chi tiết nhỏ như công tắc.

Sau một hồi mò mẫm tôi mới chạm tay vào được công tắc rồi bật lên.

Khi đèn vừa sáng tôi đã đơ người vì nhìn thấy một đống hộp đủ kích cỡ, đủ màu sắc được xếp gọn gàng ở dưới thảm, ở trên tường còn dán dòng chữ Happy Birthday màu bạc, không chỉ ở trên tường và ở thảm mà ở trên bàn cũng đặt hai cái bánh sinh nhật, một cái màu trắng, cái còn lại là màu hồng pastel.

Không biết Linh lôi đâu ra một quả pháo giấy rồi bắn ra một đống dây tua rua đủ màu choàng hết lên người tôi làm tim tôi muốn nhảy ra ngoài tới nơi.

"Surprised! Bất ngờ chưa!"

Qua phút ngỡ ngàng tôi cúi đầu bật cười thành tiếng.

Ai mà nghĩ tới vẫn còn một cái sinh nhật nữa khi về đến nhà chứ, mà ai nảy ra được sáng kiến để đống quà này ở nhà cũng tinh tế thật.

Hiện giờ chỉ có bản thân tôi mới biết mình đang thấy cảm kích những người bạn mới này nhiều như thế nào.

"Vào nhanh vào nhanh, bây giờ là tiết mục khui quà đấy."

Thảo Linh vội vã giục tôi rồi đẩy nhẹ sau lưng tôi về phía trước, tôi cười rồi cũng đi về phía trước theo đà đẩy của Linh.

"Sao lại để quà ở đây? Còn hai cái bánh sinh nhật này nữa?"

Tôi nhìn hai cái bánh kem rồi ngồi xuống thảm.

Tôi nhìn dòng chữ được viết bằng kem trên hai cái bánh. Bên cái màu hồng pastel có một dòng chữ màu trắng ghi "Sinh nhật vui vẻ nhé cục vàng của bố mẹ."

Tôi phì cười vì cách gọi "cục vàng" này của bố mẹ tôi nhưng cũng vui lắm. Tuy bố mẹ tôi bận thật nhưng vẫn nhớ và chuẩn bị bánh kem cho tôi, vậy là đủ rồi.

Bên cái màu trắng thì chỉ có hoạ tiết đơn giản với vài chữ được viết bằng kem màu đen "Bạn cùng bàn, sinh nhật vui vẻ."

Nhìn như này là biết của ai rồi, mà có bánh kem chung rồi nó còn mua thêm làm gì cho phí ra vậy?

Thảo Linh ngồi xuống đối diện tôi rồi giải thích từng vấn đề một.

"Về phần đống quà này thì lúc đầu bọn tao định đem bánh kem tới rồi kèm theo quà luôn nhưng chị Lan Anh ngăn lại bảo bây giờ mà mang tới mày cũng không mở luôn, vậy thì chỉ còn cách bê đống quà khổng lồ này về, như thế thì bất tiện quá thế là tao nghĩ ngay tới để luôn ở nhà mày, nên giờ chúng mới có mặt ở đây này."

Đúng là best sắc đẹp trong lòng tôi có khác, đã xinh đẹp còn tinh tế, chu đáo nữa chứ, ai mà lấy được chị thì quá là lời luôn.

Hoặc nói... hai chị em nhà Huy không chỉ có gen tốt về ngoại hình mà còn thừa hưởng cả về tính cách và cách quan tâm người khác nữa, nhà này có gấp đôi sự đẹp đẽ và tinh tế.

"Còn..."

Tôi ngẩng đầu nhìn Linh, đợi nó nói tiếp xem còn cái gì.

"Cái bánh màu hồng này là bố mẹ gửi cho tao để mang về chúc mừng mày, còn cái bánh màu trắng này chắc mày biết của ai rồi đấy."

Tôi gật đầu bảo: "Biết, nhưng mà tại sao nó lại mua riêng một cái?"

Thảo Linh cười rồi nhìn trái, ngó phải sau đó mới kể.

"Cái bánh này là thằng Huy nó đặt từ sớm rồi, biết để làm gì không? Mà khỏi trả lời đi, nó đặt sớm, chuẩn bị xong hết tất cả vì buổi sinh nhật bí mật cho mày đấy."

Tôi tròn mắt nhìn Linh rồi lại cúi xuống nhìn cái bánh kem trang trí đơm giản trên bàn.

"Nhưng mà vì mâu thuẫn nhỏ của tụi mình nên nó dẹp đi kế hoạch của nó để tìm cách tổ chức một cái sinh nhật khác với mục đích giúp bọn mình làm lành và muốn có nhiều người tới dự sinh nhật mày hơn."

Cái này mới làm tôi ngỡ ngàng thật sự, tại sao nó có thể vừa đi chơi cùng tôi mà vẫn có thể sắp xếp và lo toan việc khác một cách hoàn hảo mà không có khe hở nào như thế? Nó cũng không khiến tôi cảm thấy bị lạc lõng, cũng không cho tôi ăn bơ luôn...

"Xúc động xong chưa bạn yêu ơi? Xúc động xong rồi thì có muốn thổ lộ không?"

Tôi vô thức lắc đầu.

"Tao biết ngay mà, nhưng mày thừa nhận mày có thích nó."

"Không..."

Không cho tôi phủ định thì Thảo Linh đã giục.

"Khui quà đi rồi đi ngủ nè, mai tao cho mày một vài kinh nghiệm yêu đương ha."

Tôi không muốn nói tới chuyện này nên đưa tay lấy bừa một hộp quà màu trắng, chỉ có trắng thôi và là hộp nhỏ nhất ở đây.

Tuy hộp nhỏ nhưng giá trị của nó không hề nhỏ như bề ngoài.

Bên trong là chiếc lắc tay được làm từ bạc, cách thiết kế rất basic nhưng không kém phần thanh thoát và tinh tế, nhìn một cái là tôi thích ngay luôn, siêu xinh.

Bên trong có một tấm thiệp màu hồng nhạt, nội dung trong đó là: "Chúc em sinh nhật vui vẻ, mọi chuyện như ý, luôn may mắn và sớm chung nhà với chị nha!"

Trời ơi hoài luôn á!!!

Nhưng cũng rất cảm ơn chị vì món quà xinh xắn y như người tặng này.

"Eo, chị chồng tương lai mày đỉnh thế, nhìn là biết không rẻ rồi."

"Chị ruột tao mà, chị chồng tương lại nào? Ơ hay."